Gia Ý cố gắng chịu đựng cơn đau dây dứt dọn dẹp bát đũa sau đó thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Mùa đông Bắc Kinh năm nay khô hanh còn kèm theo cả những trận tuyết đầu mùa kéo dài khiến thời tiết vô cùng lạnh lẽo.

Gia Ý mặc cho mình chiếc áo lông dày nhất.

Hiện giờ thân thể cậu không thể chịu đựng bất kỳ sự dày vò nào nên chỉ đành bỏ ra hơn sáu mươi đồng thuê xe đến bệnh viện.

Cảnh Nghiêm chỉ nhìn thấy một cục bông trắng tròn tròn đang gõ cửa phòng làm việc của mình.

Anh còn chưa kịp buồn cười thì người kia kéo khăn quàng cổ xuống lộ ra gương mặt hốc hác xanh xao.

" Bác sĩ Cảnh " Gia Ý ôn hòa bắt chuyện với Cảnh Nghiêm.

" Cậu tới đây làm gì, tôi tưởng cậu quên tôi là ai luôn mất rồi ".

Tuy giọng nói có vài phần châm chọc nhưng Cảnh Nhiêm vẫn rót cho cậu ly nước nóng.

Nhìn thấy bông tuyết còn dính trên áo của Gia Ý.

Cảnh Nghiêm nói: " Trời lạnh thế này mà vẫn tới đây lấy thuốc sao? ".

Gia Ý cười cười trả lời: " Thuốc lúc trước cũng vừa hết nhân tiện qua thăm cậu luôn ".

Cảnh Nghiêm quen biết Gia Ý từ lúc cậu lần đầu tiên đến đây khám bệnh.

Anh là một trong những học trò của bác sĩ Văn nên được ông rất tin tưởng mà giao lại ca bệnh này.

Tính đến nay cũng đã gần một năm hai người quen biết nhau, cả hai đã sớm trở thành bạn.

" Có phải phải gần đây cậu lại gầy đi không? ".

Cảnh Nghiêm nhìn thẳng vào Gia Ý giọng nói vô cùng nghiêm túc.

Gia Ý không tỏ rõ ý kiến, cậu không muốn nói thêm về chuyện này.

Chỉ qua loa mà trả lời: " Dạo gần đây tớ không có khẩu vị ".

Cậu yếu ớt mỉm cười chuyển chủ đề nói chuyện: " Sáng nay tớ lại nôn ra chút máu, không giống với cảm giác uống rượu đến xuất huyết dạ dày lúc còn trẻ ".

" Tôi đã sớm khuyên cậu nhanh chóng thực hiện hóa trị ".

Cảnh Nghiêm nhíu lông mày, giọng nói vô cùng tức giận: " Mà này, không phải cậu chỉ mới hai mươi tám thôi sao, còn rất trẻ.

Đừng có mà suốt ngày bi quan như thế có chuyện gì nhất định tự gây khó dễ cho mình như vậy? ".

" Tôi đang suy nghĩ ".

Gia Ý mệt mỏi nhắm mắt nói một câu.

" Nghĩ nghĩ nghĩ, cậu đã nói câu này từ một năm trước rồi nhỉ?.

Cậu muốn chờ đến lúc nào mới chịu chữa trị đây hả? ".Càng nói bác sĩ Cảnh càng kích động.

Gia Ý không muốn nói thêm, cậu bình tĩnh ngồi xuống uống một ngụm nước ấm: " Thuốc đã đến chưa?.

Tôi không thoải mái ".

Lúc này Cảnh Nghiêm thật sự điên tiết.

Anh ta đập bàn giận dữ quát lớn.

" Cậu...!má nó thật sự không biết điều, nếu cậu không không phải là bạn thôi thì cho dù cậu có quỳ xuống khóc lóc van xin tôi thì tôi cũng mặc kệ ".

Nói đến đây trong lòng Gia Ý dường như dấy lên một chút ấm áp.

Đây là lần đầu tiên có người quan tâm cậu nhiều đến thế.

Nụ cười trên môi cũng thật lòng hơn nhiều.

" Cảm ơn cậu nhiều lắm...!Nhưng tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm...!".

Cảnh Nghiêm nghe xong chỉ bất lực thở dài.

Anh đứng lên, nhanh nhẹn cởi áo blouse " Chiều nay tôi nghỉ, giờ sẽ đi lấy thuốc với cậu ".

Khi lấy thuốc xong, cậu nói vội lời cảm ơn nhưng vừa định rời đi đằng sau có tiếng vọng lại: " Tôi đưa cậu về nhé?.

Với giá trời hôm nay thì không dễ dàng để bắt được chuyến xe nào đâu ".

Gia Ý không còn cách nào từ chối bèn đồng ý.

Lúc này thật sự cậu không chịu được gió lạnh, không muốn gây thêm phiền phức cho mình..