Long Khiếu Thiên sớm phát hiện, Thi Dược Nhi là đặc biệt .

Nàng độc lập, im lặng, có tư tưởng, sẽ không ỷ lại nam nhân, cho dù bề ngoài nhìn như nhu nhược không có xương, nhưng sự thật chứng minh, nàng cũng không yếu đuối.

Chỉ một chuyện nàng đối phó với Bạch Kì Văn, đã đủ để chứng minh nàng là nữ tử bình tĩnh trí tuệ

Khi hắn cho rằng nàng đã bị người xấu khi dễ, cần mình tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, trên thực tế, cần bị cứu vớt chính là người xấu.

Giai nhân hiện tại đang ngồi trên bàn viết gì đó, hắn đứng canh giữ ở một bên, im lặng cùng nàng.

Long Khiếu Thiên cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hạnh phúc như vậy, bởi vì giai nhân đang ở gần như thế, nàng ở ngay tại bên người hắn, gần đến mức hắn có thể tận tình nghe được mùi thơm ngát độc đáo trên người nàng.

Hắn nhìn chăm chú vào vẻ mặt chuyên chú của giai nhân mà mê người, nhìn nghiêng một bên mặt của nàng, thấy nàng đang viết gì đó, hắn nhón người tới phía trước nhìn thử, thấy hàng loạt những tên thuốc cùng công dụng của dược thảo.

“ Ngươi đang viết cái gì?”

“ Thi thị dược thảo kinh.”

“…… Thi thị?…… Ngươi viết sách dược?”

“ Ừm.”

“……”

Hắn ở một bên lẳng lặng quan sát, gương mặt của nàng bây giờ tuy vẫn còn nét lạnh lùng, nhưng nét mặt tinh khiết ấy đang hiện lên vẻ nhiệt tình, hăng say.Đôi mắt đẹp sáng ngời đầy sức sống.Nét mặt sinh động của nàng như thế này hắn chưa từng gặp qua bao giờ,làm hắn không thể nào dời tầm mắt được.Gương mặt của nàng không còn nét lạnh lùng, mà đầy ấm áp.

“ Ngươi thực thích làm thí nghiệm thuốc?”

“ Ừ.” Nàng thản nhiên trả lời, vẻ mặt thủy chung vẫn chuyên chú.

Hắn nhìn trên bàn bày đầy những loại thảo dược kì lạ đủ màu sắc và hình dáng.Có loại giống như rể cây, có loại giống như miếng thịt muối, còn có những viên thuốc đủ màu sắc và hình thù sắp xếp ngăn nắp trên bàn.

“ Những thứ thuốc này là do ngươi mua?”

“ Không phải.”

Mày rậm khẽ nhếch. “ Không phải?”

“ Khi chữa bệnh từ thiện đổi lấy .”

Hắn mang vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “ Tất cả những thứ này?”

“ Ừ, những thứ này có một số loại là thuốc bí truyền của địa phương, nếu không tìm người thử nghiệm, sao biết nó có công hiệu hay không.”

Lúc này hắn mới hiểu ra những lời nói trước đây đã từng nghe nói đến, nàng bắt mạch hốt thuốc cho mọi người, không lấy thù lao, chỉ lấy loại thuốc quý hiếm hoặc những kinh nghiệm chữa bệnh bí truyền thay thế ngân lượng.Chưởng quầy của Tham Dược đường cũng đem những loại thuốc quý mới mời nàng đến được.

Ngay cả lần này khi rời khỏi Vương gia, nàng chỉ mang theo duy nhất là Nhân sâm ngàn năm, vạn lương vàng Vương gia tặng nàng không lấy một xu.

Nàng không thích vàng bạc.

Nàng không thích quần áo cầu kì mỹ lệ.

Nàng y thuật thần kỳ, biết rõ các loại dược thảo trân quý, hiếm lạ.

Nàng không võ công, lại có thể hạ mê dược vô hình.

Nàng chỉ thích nghiên cứu dược thảo, thích lấy người sống làm thí nghiệm thuốc do nàng bào chế.

Nàng đang viết một quyển sách dược do nàng lấy từ kinh nghiệm của bản thân.

Hắn si mê nhìn nàng chằm chằm, con mắt đen sâu không nhìn thấy đáy bỗng dâng lên một ngọn lửa đam mê.

Những nữ tử đặc biệt khác, nếu đem so với nàng thật không hề giống dù chỉ một chút.

Giờ này khắc này, Long Khiếu Thiên trong lòng đã có tính toán.

Ánh mắt hắn lại nhìn đến những thứ thuốc kì quái đang nằm trên bàn, có thứ đen cứng như than đá, khó trách nàng muốn tìm người c thí nghiệm thuốc.

Ánh mắt lại nhìn hướng ngược lại người đang nằm trên giường như đang sắp hấp hối Bạch Kì Văn, bị nàng chỉnh đến người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Vài canh giờ trước, hắn còn tức giận muốn giết đối phương, nhưng mà hiện tại, hắn thật là có điểm đồng tình Bạch Kì Văn.

Sau khi viết xong chữ cuối cùng lên trang giấy, Thi Dược Nhi đem thi thị dược thảo kinh khép lại, dùng vải quấn chặt lại, sau đó cẩn thận để vào ngực áo.

Nàng đứng lên, làm như đại công cáo thành, chuẩn bị rời đi.

“ Tên kia sẽ chết sao?” Hắn chỉ chỉ Bạch Kì Văn.

“ Sẽ không.”

Hắn rất ngạc nhiên hỏi: “ Thường thì ngươi chọn ai để thí nghiệm thuốc?”

“ Người xấu, xúc phạm đến ta, hoặc là người sắp chết.”

“ Ta không hiểu.”

“ Không hiểu cái gì?”

“ Hai loại người mà ngươi nói trước đó, ta có thể hiểu, nhưng ta không phải người xấu, lại không trêu chọc đến ngươi, lúc ấy ngươi vì sao phải lấy ta thuốc thí nghiệm?”

Về điểm ấy, hắn vẫn rất muốn biết nguyên nhân, nhưng vẫn không cơ hội để hỏi được, hiện tại rốt cục có cơ hội tự mình hỏi nàng .

Đem dược liệu cuối cùng cất vào trong bao quần áo, Thi Dược Nhi mới ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“ Lúc ấy, ngươi là người sắp chết. Ta có thể làm ngựa chết trở thành ngựa sống, nhưng chưa từng thử nghiệm trên người sắp chết, nên muốn dùng những linh đan diệu dược của ta thử xem có thể cứu ngươi sống hay không, và có để lại di chứng gì hay không? Ta đâu phải đại phu.”

Hắn giật mình dừng lại. “ Ngươi không phải đại phu?”

“ Ta chỉ là tinh thông sách thuốc, thích nghiên cứu dược thảo mà thôi, người khác muốn gọi ta là đại phu, ta cũng lười giải thích, hiểu không?”

Nhìn gương mặt lạnh lùng nhưng tinh khiết của nàng, rốt cuộc những nghi hoặc trong lòng hắn từ trước đến nay, rốt cuộc đã có thể giải trừ.

Nguyên lai là có chuyện như vậy a! Nàng không phải cố ý chỉnh hắn, mà là toàn tâm toàn ý muốn cứu hắn.

“ Ta đã hiểu.”

Hắn chẳng những hiểu, còn tâm tình đang rất tốt, thì ra giai nhân là vì cứu mình, nhọc lòng như thế, hắn thật sự là hiểu lầm nàng .

Thi Dược Nhi thấy hắn nhìn nàng cười, bỗng dưng khuôn mặt nóng bừng.

Người gì kì quái nha, sao lại nhìn nàng như thế? Lại còn cười đến không thể hiểu nổi như vậy.

Nàng bước đến định lấy túi vải, nhưng đã bị hắn bước trước một bước giành lấy.

“ Ta mang cho.”

Nàng đầu tiên là sửng sốt, sau đó cự tuyệt ý tốt của hắn. “ Không cần.”

Hắn không để ý tới nàng, kđi thẳng ra khỏi phòng, Thi Dược Nhi không có biện pháp nào, chỉ phải theo sau.

Thủ hạ của Bạch phủ, không một ai dám bước đến ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn một nam một nữ đang đường đường chính chính ra khỏi cửa chính.

Chỉ cần mang hành trang của nàng trên tay, nàng không có cách nào trốn khỏi tay hắn.

“ Mau đưa hành lí của ta đây, ta không trở về dinh thự của Vương gia đâu.” Nàng rất sợ nam nhân này sẽ đem hành kí của nàn trở về thành Nguyệt Hồ. Vất vả lắm nàng mới rời khỏi chổ phiền phức đó, không muốn lại quay trở về.

“ Ta cũng không trở về.”

Nàng sửng sốt. “ Ngươi không quay về? Vậy ngươi đi đâu?”

Mang hàng lí của nàng vác trên vai, hắn mỉm cười với nàng, nụ cười đầy hàm ý.

“ Ngươi đi đâu, ta đi theo đó.” ( Quảng hằng: *Tung hoa* Em chết đứ đừ ví câu này của anh a…)

Nàng luôn luôn độc lai độc vãng , không cần người khác làm bạn, cho dù ở Tiên Sơn, nàng cũng thường thường một người một chỗ, đó không phải cố ý, mà là thói quen.

“ Ngươi đừng đi theo ta.”

“ Ta muốn bảo hộ ngươi.”

“ Ta không cần bảo hộ.”

“ Đây là trách nhiệm của ta.”

Long Khiếu Thiên bụng làm dạ chịu muốn theo bên cạnh nàng làm vệ sĩ, trừ phi cho hắn theo, nếu không khỏi thương lượng gì cả.

Thi Dược Nhi nhíu mi trừng mắt nhìn hắn. “ Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản.”

Nam nhân ngoan cố này, đã lấy túi xách của nàng còn cứng rắn muốn đi theo nàng, Thi Dược Nhi nàng còn không có nhu nhược đến nổi cần cầu người bảo hộ đâu.

Long Khiếu Thiên lắc đầu. “ Ngươi không nên một mình xông pha chốn giang hồ, rất nguy hiểm .”

“ Ta tự mình biết ứng phó, mau đưa ta.”

“ Không được, trừ phi ngươi đáp ứng cho ta chiếu cố ngươi.” hắn kiên trì, khẩu khí cũng rất kiên quyết.

Hai người cứ như thế mắt lớn mắt nhỏ trợn trừng nhìn nhau, nàng nhìn không được ão não thầm nghĩ : Người này dựa vào cái gì? Hắn cũng không phải là gì của mình, sao có thể tự tiện quyết định như vậy? Cho dù là sư phụ của các nàng cũng chưa từng can thiệp vào chuyện của ba sư tỷ muội các nàng, luôn để cho các nàng tự quyết định chuyện của mình.”

“ Ngươi rốt cuộc có đưa hay không?”

“ Đưa, nhưng phải để cho ta bảo hộ ngươi.” Hắn vẫn là câu nói kia.

Thi Dược Nhi cắn môi, buồn bực hắn tự chủ trương cùng bá đạo.

Không cho phép nàng đi một mình, chẳng lẽ để hắn tự định đoạt sao? Không đưa hành lí cho nàng, nghĩ nàng sẽ không biện pháp sao?

Hừ, muốn lấy lại hành lí, nàng thiếu gì biện pháp, không cần động tay động chân, cũng có thể dễ dàng chế phục hắn.

Ống tay áo của nàng nhẹ nhàng đong đưa, nhìn qua, phảng phất giống như là gió nhẹ phất quá, vạt áo tung bay, cô gái nhẹ nhàng đứng im, phát ra một hương thơm thần bí, nàng lặng lẽ không cử động lại vô cùng xinh đẹp làm người ta ngắm nhìn mê say, bất tri bất giác trúng thuốc mê lúc nào không hay biết.

Long Khiếu Thiên rất nhanh phát hiện khác thường, cả kinh hỏi: “ Ngươi…… Lần này lại hạ mê dược gì cho ta?”

Khóe miệng của nàng nở ra một tia đắc ý cười yếu ớt. “ Nhuyễn gân cốt tán.”

“ Sẽ như thế nào?”

“ Tứ chi vô lực, ngay cả đứa bé ba tuổi cũng đánh không lại.”

Chỉ chốc lát sau, Long Khiếu Thiên cảm thấy thân mình loạng choạng, bước đi không vững, giống như đã trúng thuốc. “ Ngô…… Ta toàn thân vô lực……”

“ Đây là ngươi tự tìm lấy.” Nàng đi lên phía trước, giơ tay định lấy hành lí của mình, nhưng tay nàng chỉ mới vừa chạm vào túi vải, thì đã bị một bàn tay to lớn chụp lấy.

Dùng sức kéo một cái, thân mình nàng đã rơi vào vòng tay ấm áp mạnh mẽ.

Thi Dược Nhi lắp bắp kinh hãi, cánh tay đang ôm bên hông nàng, vô cùng mạnh mẽ đầy sức lực, một chút cũng không có cảm giác yếu ớt, làm cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu, cùng với hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn cách hảo gần hảo gần, Tâm nhi đột nhiên bị một cú sốc.

“ Ngươi…… Làm sao có thể?”

“ Ngươi luôn có thói quen đối vơi ta hạ mê dược.” Giọng nói của hắn nhẹ nhàng êm dịu, có vô tận sủng ái, đối với sự ương ngạnh của nàng vô cùng bất đắc dĩ nhưng lại dấu không được sự bội phục. Nếu hắn không dự tính trước, uông thuốc giải trước, sớm đã bị nàng hạ mê dược hôn mê rồi.

Đôi mắt đen sâu thẳm kia không thể dò xét được, nhưng nụ cười thần bí trên môi hắn như đã dự đoán trước được mọi việc.

Lúc này đến phiên nàng hoảng hốt, bởi vì cho tới bây giờ, không có người nào mà không bị thuốc của nàng ảnh hưởng.

Không nên như vậy a, không thể làm cho hắn hôn mê, ngược lại còn rơi vào vòng kềm chế của hắn.

“ Buông.” Nàng giãy dụa , vì sao nam nhân này, mỗi chạm vào nàng đều làm nàng xao xuyến tâm tư?

“ Không được, ngươi sẽ trốn.”

Hắn chẳng những không buông ra, còn dùng một tay ôm ngang hông nàng, vác nàng lên vai, bước đi.

“ A! Ngươi làm cái gì!” Thi Dược Nhi tay chân hoảng loạn giãy dụa, tay đánh lia lịa vào vai hắn.

Nam nhân này thật to gan, dám vô lễ như vậy? không trả túi xách cho nàng thì thôi , cư nhiên giữa ban ngày ban mặt lại dám vác nàng ở trên vai ?!

Nàng vừa thẹn vừa vội, nhưng thân thể người này dường như được làm bằng sắt , không đánh đau hắn, ngược lại làm đau tay của chính mình.

Nếu nhuyễn gân cốt tán không có hiệu quả, vậy nếm thử Thập hoa tán của nàng, loại này so với mê hồn thảo dược tínhcàng mạnh , lúc trước đã từng sử dụng qua, cam đoan trúng thuốc sẽ té xỉu.

Nhưng, hắn vẫn đi lại vững chắc, từ đầu đến cuối vẫn chặt chẽ khiêng nàng.

Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Không! Nàng không tin! Không thể nào, thuốc nàng từ trước đến giờ vẫn hiệu nghiệm mà.

Thất tâm phấn, làm cho thần trí của đối phương mơ hồ, động tác trì độn.

Thập bộ tán, có thể làm cho cơ bắp đối phương cứng ngắc ở trong vòmười bước ng, không thể đi được.

Chu công mê dược, làm cho mê muội ngủ ngay tức khắc đi gặp Chu công.

Còn có Thiên Nhật tiếu, làm cho hắn không ngừng cười to, cười đến dập đầu cầu xin tha thứ; Hầu tử khiêu, nhảy đến mệt chết vẫn còn nhảy; Đoạn trường lệ, khóc đến đứt ruột gan vẫn còn khóc . ( cái này ngyên văn, ta hem hiểu nên để nguyên.)

Nàng đem tất cả những loại thuốc bột đều sử dụng hết hầu có thể ngăn cản hắn,kết quả chẳng những tinh thần của hắn thật sự tốt, không có thần trí mơ hồ, không có cơ bắp cứng ngắc, hắn đi cả trăm bước mà vẫn chưa có ngã xuống, thậm chí còn gọn gàng bế nàng lên lưng ngựa ôm nàng chặt vào trong ngực của hắn.

Thi Dược Nhi không thể tin được ngây ngốc trừng mắt hắn, mà hắn đắc ý cười trong suốt, bình thản ung dung cùng nàng mắt to trừng đôi mắt nhỏ, hoàn toàn không có việc gì.

Đột nhiên, nàng hiểu được , phẫn nộ hỏi: “ Ngươi ăn vụng giải dược của ta?”

“ Ghi nhớ giáo huấn, là rất trọng yếu .” ( Nhớ lời dạy bảo là chuyện quan trọng)

“ Ngươi làm sao có thể tự tiện trộm giải dược của ta!” Nàng căm giận kháng nghị.

“ Ngươi hạ mê dược cao tay như thế, ta nếu không ăn giải dược trước, có thể nào bảo trì thanh tỉnh hộ vệ ở bên người của ngươi?”

Ngay lúc hắn uống vào giải dược, liền cảm thấy linh đan diệu dược trong cơ thể bắt đầu phát huy tác dụng, cả người vô cùng sảng khoái, thậm chí còn có một luồng năng lượng nóng ấm chảy khắp cơ thể, lưu hành khắp các kinh mạch của hắn.

Lúc nãy khi xem nàng viết dược thảo kinh, hắn liền đem nội dung ghi nhớ, sau đó lấy giải dược tất cả các loại mỗi thứ uống vào, không thể tin nổi có công hiệu đến vậy, giống như uống phải thuốc tiên.Chết tiệt, bây giờ hắn chẳng những đao thương bất nhập, mà còn có bách độc bất xâm nữa, không còn lo lắng nàng hạ me dược đối với hắn nữa.

Hắn tình nguyện mê đảo vì chính phong cách và bản thân của nàng, chứ nhất định không để dược liệu của nàng làm hôn mê hắn.

Thi Dược Nhi vừa thẹn vừa giận, nhưng lúc này thật không còn cách nào khác, nàng chỉ có tuyệt học duy nhất đó là hạ thuốc mê vô hình, dùng dược khống chế hắn không được, thật không còn cách để đối phó hắn . Nàng không muốn ở gần hắn như thế này vì hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn lại luôn làm nàng rối loạn bình tĩnh .

Nàng không quen, phi thường không quen, hơn nữa không quen nhìn hắn cười đến đáng giận như thế, thượng phong toàn cho hắn chiếm hết , hơn nữa chưa có sự chấp thuận của nàng, cánh tay kia còn ôm chặt thắt lưng của nàng không buông.

“ Chính ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân , lại tự tiện chạm vào ta, ngươi không phải quân tử.” Nàng không phục kháng nghị.

“ Ta muốn tốt cho ngươi.”

“ Lấy cớ! Ngươi rõ ràng là cố ý thừa cơ ăn đậu hủ ta, như vậy ngươi cùng tên họ Bạch có cái gì khác biệt?”

Hắn nghiêm chỉnh thanh minh. “ Ta không giống với hắn.”

“ Vậy buông!”

“ Được rồi.” Hắn thở dài, không hề báo động trước, đột nhiên buông ra.

“ Nha!” Nàng hô nhỏ, bởi vì khi hắn buông tay, nàng mất đi thăng bằng, thiếu chút nữa đã rớt xuống đất, sợ tới mức vươn tay nhanh chóng ôm lấy hắn.

Con ngựa vừa cao vừa lớn, nàng từ trước đến giờ chỉ ngồi xe ngựa, chưa bao giờ cưỡi qua ngựa, lại càng không hiểu được như thế nào cân bằng chính thân hình mình, vốn là muốn cách hắn càng xa càng tốt, nhưng dưới tình thế cấp bách, không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy hắn.

Nàng ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn chăm chú nàng, thế này mới nhìn lại cả kinh, thấy chính mình đang ôm chặt lấy người ta không buông, như yêu thương nhung nhớ từ lâu? Vội vàng lại buông tay, nhưng khi buông tay, thân mình lại không xong, sợ tới mức nàng lại gắt gao ôm lấy cổ hắn.

“ Xem đi, ta nói , ta là muốn tốt cho ngươi.”

Trên gương mặt trứng noãn lạnh lùng của nàng, tự dưng chuyển sang đỏ bừng, rốt cuộc không thể duy trì gương mặt bình tĩnh nữa, gương mặt ướt át kiều diễm làm rung động lòng người, thật sự làm cho hắn mê mẩn ngắm mãi không thôi.

“ Thả ta xuống!” Nàng nhỏ giọng yêu cầu.

Hắn dang hai tayra dáng như oan uổng. “ Ta cũng không có bắt ngươi.”,

Nàng mấp máy môi, ngập ngừng, ra dáng ngại ngùng vô cùng. Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu, cắn môi bất đắc dĩ mở miệng nói.

“ Ngươi ôm ta đi xuống.”

Hắn lông mi giơ giơ lên. “ ngươi sao không tự xuống ngựa?”

“ Ngươi nói thừa lời nữa rồi, ngựa cao như vậy, như thế nào đi xuống a?”

Con ngựa mặc dù cao, nhưng cao đến mức nhảy xuống sẽ chết người, lên ngựa có lẽ cần một ít kỹ xảo, nhưng xuống ngựa, cho dù người chưa từng cưởi qua ngựa, chỉ cần không phải tàn tật hay yếu ớt, chắc chắn co thể bước xuống được, kỳ thật chỉ cần nàng nhẹ nhàng đi phía trước, là có thể theo lưng ngựa nhảy đi xuống, nhưng nàng không làm như vậy, ngược lại ra lệnh cho hắn ôm nàng đi xuống,nàng thốt ra như thế hắn lại tưởng rằng mình đã nghe lầm.

“ Ngươi muốn ta ôm ngươi đi xuống?”

“ Đúng , nhanh một chút!”

Nhìn nàng nghi ngờ, nhưng thấy nàng xấu hổ cúi mặt xuống, Long Khiếu Thiên chợt như vừa hiểu ra, ngoài ý muốn nhìn nàng chằm chằm

“ Tay chân ngươi, không thể linh hoạt sao?”

“ Ai, ai nói ……” Nàng chột dạ trừng mắt nhìn hắn.

Nàng phủ nhận thật sự mất tự nhiên, làm cho hắn càng nghĩ càng khả nghi. “ Chẳng lẽ, ngươi…… Tay chân vụng về?”

“ Tay chân ta không vụng về, ta chỉ là, chính là…… Cảm thấy như vậy nhảy xuống đi thực chướng tai gai mắt mà thôi.”

Long Khiếu Thiên rốt cục tỉnh ngộ, khi phát hiện ra bí mật trọng đại này của nàng hắn như không thể nào tin nổi..

Cho tới nay, động tác của nàng thong thả, làm hắn đơn thuần nghĩ nàng là một cô gái yểu điệu dịu dàng, nhưng hiện tại suy nghĩ kĩ lại chuyện này có lẽ do nàng tay chân không được khéo léo cho lắm.

Nàng có lẽ là tuyệt thế cao thủ về sử dụng thuốc, đối với dược liệu am tường minh mẫn, nhưng nếu cần sử dụng đến chân tay linh hoạt, nàng lại không biết gì cả, có thể nói là tứ chi vô cùng vụng về.

Phát hiện chuyện như thế này, làm hắn nhịn không được muốn bật cười to, nhưng lại không dám công khai cười, cuối cùng vì ráng nín nhịn mà ngực cứ phập phồng chấn động.

“ Cười cái gì?” Nàng tức giận chất vấn.

“ Nếu tay chân ngươi vụng về như vậy, thì càng phải để ta theo bảo vệ ngươi.”

“ Ta mới không ──”

“ Giá!” Hắn không hề báo động trước kéo dây cương, hắn khống chế con ngựa, hai móng trước cao giơ lên cao chuyện này bình thường trước lúc ngựa sắp khởi hành, nhưng làm Thi Dược Nhi sợ tới mức hoa dung thất sắc, không hề lựa chọn chủ động ôm chặt hắn.

Long Khiếu Thiên giục ngựa mang hai người phi như bay trên con đường lớn, ra khỏi thành mà đi, trong lòng giai nhân chỉ có thể nổi trận cuồng phong gào thét, chết sống bám chặt lấy bờ ngực rộng của hắn.

Từ trước đến nay luôn chỉ có một người độc lai độc vãng, bây giờ lại có thêm một người.

Nếu tìm được nàng, hắn đương nhiên sẽ không bao giờ để nàng đi một mình, nàng muốn đi phía tây nam tìm Hùng Thất, mặc kệ chỗ đó có độc xà mãnh thú cũng được, có cây cối chướng khí cũng được, hắn đã quyết định rồi!

May mắn Long Môn bảo đã có Nhị đệ trấn giữ, cho dù đại bảo chủ như hắn có vắng mặt vài tháng, cũng không cần phải lo lắng, hơn nữa hắn đã ra lệnh cho Dương Trung cùng Triệu Kiệt trở về Long Môn bảo, đem tin tức hắn đi vắng dài hạn báo cho Nhị đệ hắn biết.

Hắn da mặt dày theo nàng, Thi Dược Nhi căn bản không có cách đối phó với hắn, thảm nhất là, còn bị hắn phát hiện nhược điểm chính mình.

Đúng vậy, tay chân nàng chậm chạp, nếu mạnh mẽ hoạt động nàng hoàn toàn làm không được, không giống Dung Nhi cùng Linh nhi, ở trên đất bằng, có thể giống như hầu tử trên cây đu qua đu lại, xuống nước, tựa như con cá kia bơi lội linh hoạt tự nhiên, giống như hiện tại nàng chỉ có thể giương mắt nhìn hắn.

Nàng thích yên tĩnh, phần lớn thời gian nếu không phải ở trong phòng đọc sách, chính là ra ngoài tìm dược thảo để thí nghiệm thuốc, còn không thì nàng sẽ đi bách thảo lâm nhìn xem những loại kỳ hoa dị thảo nàng trồng, sinh trưởng như thế nào.

Lúc trước, có Mặc Thạch giúp nàng, nàng chỉ cần ngồi ở trên vai Mặc Thạch, mở miệng sai bảo hắn là xong, muốn hướng đông liền sang hướng đông, đi tây liền đi tây, lên núi xuống biển cũng không có vấn đề gì, nhưng từ khi sai Mặc Thạch mang hai vị sư tỷ muội trở về Tiên Sơn, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Muốn đi tây nam, có rất nhiều phương pháp, mướn xe ngựa, ngồi kiệu, nếu không nữa thì từ từ mà đi lại cẩn thận, nàng sẽ không đi đường rừng núi, chỉ đi đường thẳng, nếu gặp sông,thì nàng sẽ ngồi thuyền, nếu rốt cuộc cần phải nhảy để sang nơi đối diện thà rằng nàng chọn đường vòng dù xa cũng không phải vấp xấu hổ.

Ở trong mắt nàng, đường đi phải bằng phẳng, chỉ để cho nàng bước thẳng hoặc lùi lại.

Nếu Long Khiếu Thiên đã đuổi không đi, nàng cũng tạm thời chấp nhận cho hắn đi theo, nhưng mà, nàng không phục lắm.

“ Vì sao không ngồi xe ngựa?”

“ Ngồi xe ngựa thì không tiện lợi.”

“ Sao lại không tiện lợi? Ngươi rõ ràng là cố ý .”

“ Có một vài chổ phải đi đường rừng núi, đi bằng xe ngựa cồng kềnh sẽ không tiện lắm.”

“ Nếu vậy để xe ngựa đi đường quan lộ.”

Hắn lắc đầu. “ Đi quan đạo, tuy rằng mặt đường bằng phẳng, lại hao phí nhiều ngày, ngươi đã từng nói, dược thảo càng trân quý, càng là sinh trưởng nơi nguy hiểm ngặt nghèo trên núi cao, cưỡi ngựa so với ngồi xe ngựa tốt hơn nhiều.”

“ Nhưng cưỡi ngựa không thể che nắng đụt mưa a.”

Hắn không chút hoang mang lấy cái túi bên hông ngựa, lấy ra một cái dù to, mở ra, vì nàng che đi ánh mặt trời như đang thiêu đốt.

“ Bây giờ dù có nắng gắt hay mưa dầm thì đã không sợ rồi.”

“ Cưởi ngựa thì không thể tránh gió được a.”

Hắn kéo cái áo choàng dài rông thùng thình của hắn ra, choàng qua sau gáy, sau đó trùm kín thân thể, chỉ hé ra khuôn mặt. “ Như thế này có thể tránh gió , còn có thể ngắm phong cảnh bên đường.”

Nàng á khẩu không trả lời được, mặc kệ nàng đưa ra lý do gì, người này chính là có biện pháp giúp nàng giải quyết, từ đầu đến cuối vẫn duy trì nụ cười đáng ghét kia, hoàn toàn không chịu thái độ lạnh nhạt của nàng làm ảnh hưởng.

Cứ như thế, hắn che chở cho nàng, mang hai người đi mãi về hướng tây nam dưới ánh thái dương dần tắt.

Theo như hắn giải thích, hắn làm như vậy là vì muốn cho nàng thích ứng còn đề nghị nàng nên hảo hảo hưởng thụ cảm giác được đi như thế này, trời mới biết, ý định hắn là cố ý dọa nàng đi, trả thù lúc trước nàng đã dùng đủ loại thuốc với hắn.

Mới đầu, nàng chỉ dám giống như con rùa đen rút đầu tránh ở khuỷu tay hắn, mười ngón tay gắt gao bám chặt vạt áo hắn, sau khi dần dần thích ứng, nàng vụng trộm ngẩng đầu nhìn trên đường, hưởng thụ cảm giác làn gió mát lạnh thổi tạt vào mặt nàng thật sảng khoái.

Thật là kỳ quái, tâm tình vì sao bất đồng ?

Trước kia, nàng và Mặc Thạch cũng từng xem sơn xem thủy xem hoa cỏ, nhưng lại không giống hiện tại, trong lòng ẩn ẩn run rẩy. Hắn giống như ngọn gió kia tự do không gì kềm chế được, mãnh liệt thổi mạnh vào lòng nàng, làm cho nàng không thể thờ ơ, rốt cuộc không thể bảo trì tánh tình đạm mạc gió thoảng mây trôi như trước nữa.

Mặc Thạch không nói gì, phần lớn toàn là nàng nói, bây giờ, có hắn bồi nàng nói chuyện, còn có thể ôm nàng.

Kỳ thật trong lòng nàng hiểu được, chính mình cũng không thật sự muốn ngăn cản hắn, thậm chí trong lòng còn vụng trộm mừng thầm vì có hắn làm bạn.

Sao lại thế này? Nàng vì sao lại thích hắn ở bên cạnh nàng?!

Thói quen độc lai độc vãng của nàng trước kia, cho dù ở Tiên Sơn, cũng thường thường chỉ ở một mình, có đôi khi Dung Nhi cùng Linh Nhi rất ầm ỹ, nàng còn đuổi các nàng đi, để nàng được thanh tĩnh.

Nhưng khi ở gần bên hắn, xác thực thoải mái hơn, hơn nữa không cần nàng mở miệng, hắn tự động hiểu ý nàng muốn gì.

Ngẫu nhiên, nàng vụng trộm liếc nhìn hắn, phát hiện bên ngoài vẻ tục tằn dữ tợn kia, bên trong ẩn giấu sự chăm sóc chu đáo, chỉ nói chuyện nàng khát nước, hắn sẽ đi ngắt lá sen, cuộn lại thành một cái chén nhỏ đựng nước đem đến cho nàng.

Rõ ràng là một nam nhân khí phách, lại luôn luôn đối với nàng hết mực ôn nhu, trong lòng nàng không ngừng tự cảnh giác mình, nhắc nhở nàng rằng nam nhân này rất nguy hiểm, nhưng khi cùng hắn ở chung một giây, lòng của nàng lại mềm yếu đi một chút.

Ban ngày, hắn làm những món ăn dân dã, buổi tối, hắn gom củi nhóm lửa, chải rơm làm chiếu, vì nàng thu xếp mọi chuyện , tuyệt không để cho nàng có một tia ủy khuất.

Nghĩ nghĩ, nàng mệt nhọc, bất tri bất giác tựa vào trong lòng hắn ngủ, khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đã an toàn nằm trong vòng tay của hắn.

Thi Dược Nhi hé áo choàng nhìn ra, ngoài ý muốn phát hiện ra, bên ngoài không những gió lớn, còn có mưa to, nhưng nàng hoàn toàn không cảm nhận được thì ra hắn đã che chở tất cả cho nàng.

Nàng lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, phát hiện mưa làm ướt mặt hắn, hắn thản nhiên, còn có cánh tay hắn, bởi vì hắn đem dù toàn bộ che hết cho nàng, để hơn nửa thân trên của hắn hoàn toàn hứng chịu gió mưa, lại chẳng hề để ý.

Này nhiệt độ cơ thể trong ngực của hắn rất ấm áp, vừa lúc cản trở bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, cho nên nàng mới có thể ngủ ngon đến vậy.

Người chứ đâu phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Nàng tính tình lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là lòng của nàng cũng là lạnh. Nàng lặng lẽ gục vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm nhận hơi nóng từ thân thể hắn chảy vào tận tâm can của nàng, cúi đầu ngủ quên.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, nghe tiếng gọi nhẹ nhàng của hắn truyền đến.

“ Dược Nhi.”

“ Ưm……” Nàng mở mắt nhập nhèm vẫn còn buồn ngủ, gương mặt nhỏ bé ló ra từ chiếc áo choàng, không biết khi nào, mưa đã tạnh.

“ Ngươi xem.”

Đôi mắt đẹp nghi hoắc nhìn theo hướng hắn chỉ, chậm rãi nhìn lại, trước mắt cảnh đẹp bao la hùng vĩ, đẹp đến mức làm nàng lập tức choàng tỉnh.

Sau cơn mưa, núi rừng như vừa được tắm gội, từ trong sơn cốc xuất hiện một luồng ánh sáng bảy sắc, nằm vắt ngang trên không trung, cảnh tượng đẹp như thế này, sẽ làm người ta quên đi những ưu phiền của thế tục.

“ A……” Nàng đột nhiên thở nhẹ ra tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào luồng ánh sáng bảy màu kia, hô hấp trở nên dồn dập, tay kéo vạt áo của hắn cũng buông lỏng , nhìn đến ngơ ngẩn .

“ Làm sao vậy?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, không rõ là vì nguyên nhân gì làm cho gương mặt vốn lạnh nhạt lại trở nên sinh động đến như vậy.

“ Quả Bách Nhật Hồng!”

“ Ở đâu?”

“ Trên tảng đá kia!” Nàng chỉ vào chỗ cao đằng xa, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm.

“ Ngươi muốn?”

“ Muốn!” Nàng dùng sức gật đầu, giống như một tiểu hài tử đang thèm kẹo, giống như cái quả kia có chân sắp chạy thoát khỏi tay nàng, thiếu chút nữa làm cho hắn bật cười ra tiếng.

“ Được, chúng ta cùng đi hái.”

Cùng nhau? Nàng giống như gặp quỷ trừng mắt nhìn hắn.

“ Không cần, một mình ngươi đi hái đến là được rồi.”

“ Chính mình hái, không phải càng thú vị hơn sao?” Hắn lúc này càng khẳng định, nàng nhất định rất ít khi ra khỏi cửa, hơn nữa thực chán ghét ra khỏi cửa, thật không hiểu nàng ngày thường là sống như thế nào?

Nàng muốn cự tuyệt, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì Long Khiếu Thiên đã ôm nàng, bay lên không nhảy lên.

Người này không hù chết nàng là không cam tâm sao? Ôm nàng tung bay trên không trung, lại đem nàng dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, làm hại nàng không thể không gắt gao ôm chặt lấy hắn.

Cho nên nói, nàng ghét nhất bị bảo ra khỏi cửa , thưở trước, nàng cùng Dung Nhi và Linh nhi cả ba cùng đi dạo xuống chân núi, nếu không có bất đắc dĩ, nàng đánh chết cũng không ra khỏi cửa! Bởi vì ở tại Tiên Sơn, phương pháp duy nhất để xuống núi, chính là võ nghệ cao cường, trèo từ thân cây này đu sang thân cây khác, bay lơ lửng trên không trung.

“ Đến rồi.” Hắn bật cười nói với người đang đem mặt chôn sâu vào trong áo của hắn, tiểu cô nương như muốn đem thân thể mình cất vào trong quần áo hắn.

Nàng ngẩng đầu, thở phì phì hướng hắn kháng nghị. “ Ngươi hái cho ta là được rồi, không cần phải mang ta bay lên bay xuống như vậy!”

Đối với sự phản đối cùng với đôi tay đấm vào lưng hắn như gãi ngứa cho hắn, hoàn toàn không để vào mắt hắn, vẻ mặt hắn bướng bỉnh nhướng mắt ý bảo. “ Ngươi xem.”

Vài trái nho nhỏ đỏ tươi ướt át những giọt nước còn đọng lại sau cơn mưa đang ở ngay trước mặt nàng. Trong nháy mắt những lời mắng nhiếc mà Thi Dược Nhi dành cho hắn lập tức tiêu tan đâu mất, lập tức ngồi thụp xuống, giơ tay hái vài quả, luôn miệng giải thích.

“ Quả này một năm chỉ ra trái duy nhất một lần, cho nên mới có tên là Bách Nhật Hồng quả, có công dụng dưỡng da làm đẹp da── a! Ông trời, ta nhìn thấy một cây tiểu nhân sâm!”

“ Tiểu nhân sâm?”

“ Mau bắt nó, nó mới vừa phát ra tiếng cười, nơi đó nơi đó, chúng ta đi nơi đó, mau!” Nàng vừa mừng vừa sợ, giống như một tiểu hài tử, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng, làm hắn nhịn không được buồn cười, nàng lúc này có khác gì một cô bé gái đâu.

Không biết là ai vừa mới nói không cần đi lên , hiện tại lại thúc giục hắn lập tức chạy đến nơi này, lập tức chạy lại nơi đó.

Nhưng mà nha, chỉ cần nàng vui vẻ, cho dù bảo hắn lên núi đao xướng chrao dầu, dù hắn có chết vạn lần hắn cũng không chối từ.

“ Di? Hoa nhi này bộ dạng thật lạ lùng, ta chưa từng thấy qua…… Còn có rễ cây kia, không giống nhân sâm, cũng không giống rể cỏ, hái một ít đem về nghiên cứu nghiên cứu…… Cái này khả năng có độc, cẩn thận, đừng chạm vào, có thể mang ta lên trên cao một chút hay không?」

“ Không thành vấn đề, chỉ cần ngươi muốn, muốn đi lên cao bao nhiêu cũng được.”

Từ lúc bắt đầu khởi hành đến giờ, ai đó vẫn ồn ào không cho phép chạm vào người, bảo là cần phải duy trì khoảng cách, hiện tại lại giống như miếng kẹo cao su, bám chặt lấy hắn không rời, thậm chí còn đề nghị tìm một mảnh vải đem nàng cột vào trên lưng của hắn để có thể bám chặt lấy hắn, chẳng những dễ chỉ huy, lại cũng có thể hái được dược thảo một cách dễ dàng.

Dần dần, nàng bắt đầu dần quen việc bay tới bay lui, không hề sợ hãi nữa, so với lúc trước, cười cũng cười nhiều hơn, nói cũng đã nói nhiều hơn.

Cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, nàng đã sớm quên trống trơn , tự tay mình hái được, quả thật là vô cùng vui sướng.

Hiện tại, không cần hắn mở miệng, giai nhân thực tự động dùng thân thể mềm mại áp sát vào lưng hắn, dùng đôi cánh tay trơn bóng non mềm vòng quanh cổ hắn, những sợi tóc bay bay mang theo hương thơm vô tình bay vào mũi hắn, lời nói êm mượt nhỏ nhẹ như rót mật vào tay hắn.

Long Khiếu Thiên chỉ cảm thấy toàn thân tê dại đến tận xương, cái gì gọi là “ Tự tác nghiệt không thể sống tốt.” giống như hắn hiện giờ, rõ ràng là trong cơ thể hừng hực dục hỏa thiêu đốt hắn, làm máu hắn muốn xông lên đến tân não, lại còn phải cố gắng bảo trì bình tĩnh mà tươi cười.

Hắn thật sự là mười phần sai ! Thân thể kia nhìn bề ngoài như mảnh khảnh tuyệt không có gì xuất sắc, nhưng thân thể ở bên trong quần áo, thật đầy đặn a, chẳng những đầy đủ mà phi thường mềm mại co dãn , không ngừng mà thử thách tính kiềm chế cuả chính hắn.

Hắn bắt đầu nhớ lại hình ảnh lạnh lùng của giai nhân lúc mới gặp, ít nhất cũng không làm hắn phải bận tâm suy nghĩ; Giống như hiện tại, gió lớn chui vào trong lòng hắn, trời mưa , trốn vào khuỷu tay hắn, chui vào trong lòng hắn, mệt nhọc, trực tiếp dựa vào trong ngực hắn, ngủ đến vô tư……… Không hề có cố kị vô tư tín nhiệm hắn, làm hắn ngay khi vừa mới nổi lên ý nghĩ tà niệm, lại phải vội vàng rũ ra khỏi đầu, giống như sắp phạm phải một tội ác tày trời vậy.

Khi người ta không để ý tới hắn, hắn liều mình muốn tiếp cận, đợi cho người ta nhờ cậy hắn , hắn ngược lại trở nên thật cẩn thận, lo lắng đủ chuyện .

Một bàn tay mát lạnh mềm mượt xoay mặt hắn lại.

“ Uy, ngươi đang nghĩ gì mà ngây ngốc thế?”

Cặp mắt đẹp kia tò mò theo dõi hắn, khoảng cách gần đến mức chóp mũi muốn chạm vào nhau, hắn thậm chí cảm giác được hơi thở thơm tho của nàng phả trên mặt hắ , sản sinh ra từng trận ma ngứa, mà hương khí trên người nàng, lại mạnh hơn cả xuân dược.

Vẻ mặt của nàng vô tội như thế, trong ánh mắt kia đầy tín nhiệm vô tư, hại hắn ngược lại có ý nghĩ không tốt giống như lần trước vậy, muốn hung hăng hôn trộm một cái. Lúc này, hắn thực không muốn làm anh hùng, không khỏi thật sâu thở dài một hơi.

“ Vì sao thở dài? Ngươi mệt mỏi sao?”

“ Không phải.”

“ Không thoải mái?”

“ Không có.”

“ Đã đói bụng ?”

Hắn lắc đầu, sau đó lại gật đầu.

“ Ngươi rốt cuộc là đói? Hay là không đói bụng?”

“ Đều có.”

Hắn không đói bụng, nhưng lòng hắn vô cùng đói, bởi vì hắn muốn ăn nàng, phi thường muốn.

“ Nói bừa!” Nàng đánh hắn một cái, sẳng giọng: “ Đi lên trên một chút, mau, nhất định còn có rất nhiều dược thảo hiếm có.” Nói xong, thực tự động vòng tay ôm lấy cổ hắn, đem bộ ngực mềm mại áp sát vào hắn hơn, chuẩn bị cho chuyến bay kế tiếp .

Long Khiếu Thiên cảm thấy ai oán muốn kêu lên, trên đời này tra tấn thống khổ nhất, đó là nhìn vào con dê sữa thơm tho, lại không thể ăn được, đành phải cười khổ lại thở dài lần nữa.

“ Tuân mệnh, đại tiểu thư của ta.”