Vòng khí đen ngưng tụ trên mi tâm Phương Trình Chu không tan, quan trọng
nhất chính là, tôi nhìn thấy tinh thần của Phương Trình Chu rất thoải
mái.
Hình như không hề chịu ảnh hưởng của vòng khí đen ấy, điều này có
chút bất thường, âm khí vốn dĩ có nguy hại rất lớn đối với cơ thể con
người.
Đừng nói âm khí này đang ngưng tụ trên đầu của con người, cho dù là ở bất cứ chỗ nào, đều sẽ khiến con người cảm thấy không thoải mái.
Nhưng tôi từ trên người Phương Trình Chu, hoàn toàn không nhìn ra hắn ta có dấu hiệu mệt mỏi, không thoải mái. Nếu nói như vậy, chỉ còn một
khả năng, vòng khí đen không hề gây hại cho Phương Trình Chu.
Cho nên, luồng âm khí này rất có khả năng là tự Phương Trình Chu tu
luyện, chỉ có điều bởi vì khống chế chưa được ổn, nên không giấu giếm
được hoàn toàn.
Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng bên cạnh cũng phát hiện ra biểu hiện bất
thường của tôi, vội vàng hỏi tôi có phải đã có phát hiện gì hay không?
Tôi nhíu mày, nói với Trúc Tẩm Ngưng, lát nữa rồi nói.
Tiếp đó, tôi bắt đầu từ vô tình đến cố tình chú ý những người xung
quanh, ngoài Phương Trình Chu ra, tôi không phát hiện ra người thứ hai
nào có biểu hiện dị thường.
Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng, lên tiếng hỏi:
- Nếu các cô đã nghi ngờ hắn, tại sao không trực tiếp điều tra?
Lông mày của Trúc Tẩm Ngưng khẽ nhếch lên, sau đó nói với tôi, tập
đoàn Phương Hoa, đừng nói chỉ ở trong tỉnh Qúy Châu, ngay cả trong cả
nước cũng đều có sức ảnh hưởng nhất định.
Có một vài áp lực, phía cảnh sát vì chưa tìm được chứng cứ xác thực,
nên cũng không dám hành động vội vã,đây cũng là lý do vì sao cô ta muốn
hành động một mình.
Tôi gật đầu, giây tiếp theo, lông mày tôi nhíu chặt, bởi vì tôi phát
hiện, Phương Trình Chu tay cầm ly rượu, đang đi về phía chúng tôi, mà
ánh mắt của Phương Trình Chu lại luôn luôn rơi trên người Trúc Tẩm
Ngưng.
Nhìn thấy vậy, lòng tôi hơi đơ ra, bản năng mách bảo sắp có chuyện
không hay xảy ra, đồng thời lúc này, tôi cũng cảm giác được Trúc Tẩm
Ngưng bên cạnh đưa tay ra, trực tiếp ôm lấy cánh tay của tôi, cả cơ thể
dựa nhẹ vào người tôi.
- Tiểu Ngưng, em đến mà sao cũng chẳng nói gì với anh một tiếng, để anh còn ra ngoài đón em chứ!
Chưa thấy người đã thấy tiếng, Phương Trình Chu trên mặt treo một nụ cười nhạt, đi về phía Trúc Tẩm Ngưng, sau đó dịu dàng nói.
Tôi chú ý đến ánh mắt của Phương Trình Chu, hắn có ý với Trúc Tẩm Ngưng? Nhưng hình như Trúc Tẩm Ngưng không quá tình nguyện.
- Phương thiếu gia, chúng ta hình như không có thân thiết như thế? Anh gọi tên tôi là được rồi.
Đối với Phương Trình Chu, tôi cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của
Trúc Tẩm Ngưng, xem ra Trúc Tẩm Ngưng này vẫn còn vài thứ chưa nói với
tôi.
- Tiểu Ngưng thật biết đùa, đúng rồi, vị bên cạnh này là bạn của em à?
Đối với sự lạnh lùng của Trúc Tẩm Ngưng, Phương Trình Chu hình như
sớm đã quen thuộc, tiếp đó rất tự nhiên thay đổi chủ đề, đưa mắt sang
nhìn tôi, đưa tay ra.
- Xin chào, tôi là Phương Trình Chu của tập đoàn Phương Hoa.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng không có thiện chí gì, tôi cũng chỉ cười cười, thò tay ra bắt lấy tay của Phương Trình Chu.
- Lý Nhất Lượng.
Có điều vào giây phút tay của tôi nắm lấy tay Phương Trình Chu, lông
mày tôi lập tức nhíu lại, tôi cảm nhận được trong lòng bàn tay mình,
không ngờ lại đang có một luồng âm khí đang muốn chui vào tay tôi.
Đối với việc này, tôi cũng đã kịp phản ứng lại, vội vàng định rút tay ra, nhưng lại phát hiện đối phương vẫn cứ nắm chặt tay mình không
buông, để tránh bị bạo lộ, tôi không thể điều động linh khí để chống đỡ.
- Phương Trình Chu anh làm gì vậy? nếu anh cứ như vậy, có tin bây giờ tôi lập tức quay người rời đi không?
Lúc này, tiếng nói lạnh như băng của Trúc Tẩm Ngưng truyền đến, mà
Phương Trình Chu cũng thu tay lại, nhìn thấy nụ cười nhạt trên miệng
Phương Trình Chu, cả người tôi ngây ra.
Con người này, vẫn chưa nói chuyện đàng hoàng với tôi đã trực tiếp ra tay, thật đúng là một kẻ thâm độc, tôi vội vàng cho tay ra sau lưng,
điều động linh khí vào nơi âm khí đang tồn ngự trong lòng bàn tay mình,
nếu như là người thường, chỉ sợ bàn tay này đã hoàn toàn bị phế bỏ.
- Tiểu Ngưng đừng tức giận, anh đây không phải chỉ vì muốn làm quen với bạn em một chút sao?
Phương Trình Chu hình như cũng hơi hơi để ý đến Trúc Tẩm Ngưng, mặc
dù tôi không biết là vì sao, nhưng tôi cảm nhận được trong ánh mắt của
hắn lóe lên ánh nhìn ác độc.
- Cái đó, hai người chơi vui vẻ chút, lát nữa anh đến tìm em.
Hình như cảm nhận được không khí xung quanh có phần không thoải mái,
Phương Trình Chu cười cười với Trúc Tẩm Ngưng, sau đó quay người rời đi, mà cũng bởi vì lúc nãy Phương Trình Chu đến, ánh mắt của rất nhiều
người hiện tại đều đang rơi trên người tôi và Trúc Tẩm Ngưng.
- Thằng nhóc kia là ai? Không ngờ lại dám không biết tốt xấu như vậy?
- Ai mà biết? Có điều đắc tội với Phương thiếu gia, nếu nó muốn sống tiếp ở Qúy Châu, e rằng có chút khó khăn.
Từng tràng tiếng bàn luận không ngừng chui vào lỗ tai tôi, tôi có chút khổ tâm, có điều cũng không đi quan tâm quá nhiều.
- Thật ngại quá, con người đó luôn đáng ghét như vậy, anh không sao chứ?
Tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng vang lên, nhìn thấy vẻ mặt áy náy của Trúc Tẩm Ngưng, tôi lắc lắc đầu.
Sau đó nhìn cô ta, hỏi có phải còn điều gì vẫn chưa nói với tôi hay không?
Trúc Tẩm Ngưng có chút không được tự nhiên, nhìn thấy bộ dạng bị làm
khó của cô ta, tôi nói nếu không tiện thì cũng không cần nói.
- A, cái đó, anh đừng hiểu nhầm, chính là vì hắn luôn luôn theo đuổi
tôi, mà tôi không đồng ý, anh cũng biết sức ảnh hưởng của tập đoàn
Phương Hoa khá lớn, khiến tôi cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa?
Nhìn thấy biểu tình không biết phải làm sao trên mặt Trúc Tẩm Ngưng,
tôi có phần khó hiểu, nhìn Phương Trình Chu đã đi xa, tôi mới nhỏ tiếng
nói với Trúc Tẩm Ngưng.
- Những cái khác tôi không biết, nhưng tôi có thể khẳng định, chắc
chắn Phương Trình Chu có vấn đề, các cô nghi ngờ hắn là không có sai.
Nói xong, lòng tôi cũng có chút nặng nề, điều nan giải bây giờ chính
là thân phận của Phương Trình Chu, thân là thiếu chủ của tập đoàn Phương Hoa, muốn động vào hắn, sợ rằng đúng thật là có chút khó khăn.
Điểm này, trong lòng Trúc Tẩm Ngưng hiểu rõ hơn tôi.
Thật ra đây chỉ là một điểm trong đó, Phương Trình Chu này không ngờ
lại đang tu luyện tà môn, vậy thì sau lưng hắn nhất định còn có sư phụ,
kẻ này có lẽ mới khó nhằn nhất.
Mặc dù nói thực lực của Phương Trình Chu không ra làm sao, nhưng có
ngọn núi lớn như tập đoàn Phương Hoa để dựa vào, vị sư phụ đứng sau lưng Phương Trình Chu, chỉ sợ không dễ tìm ra.
Nếu như kẻ đứng sau đó lợi dụng tập đoàn Phương Hoa để gây ra chuyện động trời gì đó, chỉ lo sẽ càng thêm khó khăn.
- Chúng tôi sớm đã đoán ra hắn có vấn đề, vốn dĩ hắn cũng là một kẻ
vẻ ngoài hào hoa, nội tâm bẩn thỉu, bằng không đêm nay tôi cũng không
đưa anh đến đây, cũng bởi muốn anh giúp nhìn một chút.
Trúc Tẩm Ngưng nhíu mày, lại tiếp tục lên tiếng nói với tôi.
Bữa tiệc này cũng không có gì đặc biệt, mà khi đã đến khoảng mười hai giờ đêm, bữa tiệc cũng sắp kết thúc, Phương Trình Chu lại xuất hiện,
lần này sau lưng hắn nhiều thêm mười người thanh niên gồm cả nam và nữ.
- Tiểu Ngưng, tiếp theo đây bọn anh muốn đi quán karaoke chơi, em với bạn cùng đi với bọn anh nhé!
Không đợi Trúc Tẩm Ngưng lên tiếng, tôi đã trực tiếp đứng dậy, cười nói với Phương Trình Chu:
- Đa tạ ý tốt của Phương thiếu chủ, tôi và chị Tiểu Ngưng vẫn còn chút việc, không đi cùng được rồi.
Tôi vừa nói xong, đã cảm thấy có một ánh mắt sắc lạnh ném về phía
mình, mà lúc này, từ sau lưng Phương Trình Chu bước ra một gã thanh
niên.
- Không nhìn thấy anh Phương đang nói chuyện với chị dâu à? thằng
ranh con này chui ở đâu ra thế? Dám thò mồm vào chuyện của anh tao?
Gã thanh niên mặt mày kiêu ngạo, ánh mắt có phần khó chịu, đối với
điều ấy, biểu cảm trên mặt tôi cũng trở lên lạnh lùng, có điều Trúc Tẩm
Ngưng bên cạnh đã lên tiếng trước.
- Ai là chị dâu của cậu? Tôi quen biết cậu à?
Lời nói của Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp khiến sắc mặt của gã thanh niên tái nhợt, muốn nói gì đó, lại không biết phải nói gì.
Lúc này, Trúc Tẩm Ngưng đưa mắt nhìn Phương Trình Chu, lên tiếng:
- Nhất Lượng nói không đi, vậy thì không đi nữa, Nhất Lượng, chúng ta về thôi.
Nói xong, Trúc Tẩm Ngưng trực tiếp kéo tay tôi, cùng nhau đi ra khỏi
sảnh lớn của bữa tiệc, tôi có thể mơ hồ cảm nhận được khí thế lạnh lẽo
đang không ngừng phát ra từ trên người Phương Trình Chu, có điều bây giờ tôi cũng lười đi để ý.
Đi ra đến bên ngoài, chúng tôi mau chóng tìm đến một chỗ kín, trốn
vào trong, rời đi? Đương nhiên không thể, đêm nay ra ngoài là vì muốn đi tìm manh mối, tất nhiên phải tiếp tục theo dõi.
Nếu như tôi đoán không sai, Phương Trình Chu muốn ra tay, sợ rằng chính là ở trong quán karaoke.
Rất nhanh, đám người Phương Trình Chu đã đi ra ngoài, nhìn được ra
sắc mặt của hắn khá khó coi, mà những người bên cạnh cũng không ngừng
lên tiếng nói gì đó với hắn.
Một đoàn người bước lên xe, trực tiếp thong dong mà đi, mà trong
chiếc điện thoại trên tay Trúc Tẩm Ngưng, màn hình hiển thị rất rõ một
điểm màu đỏ.
- Được rồi đấy, đi theo thôi!