Năm chữ trong miệng Trúc Tẩm Ngưng khiến lòng tôi trùng xuống, sau đó kêu
cô ta nói cụ thể sự việc lại với tôi, nếu như chuyện này thực sự có liên quan tới Phó Sinh Hạo, vậy thì không thể để hắn ta tiếp tục tùy ý làm
bậy.
Trong tay hắn nhất định có thứ giống với ông già Tôn, nuôi một cương
thi rất lợi hại, nếu như hắn lợi dụng cương thi uy hiếp dân thường, vậy
thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Mà tôi cũng rất rõ Phó Sinh Hạo nhất định rất mạnh, ít nhất cũng
không yếu hơn ông già Tôn, nếu như chỉ có một mình tôi đối phó với hắn,
thực sự cũng không dám làm càn.
Nhưng cho dù nói thế nào, thì bây giờ Mễ Trần cũng không có ở đây,
ngoài ra, bên này không phải vẫn có cảnh sát cùng một chiến đội với tôi
sao? Súng trong tay cảnh sát cũng không phải để làm cảnh, tôi đoán, Phó
Sinh Hạo kia chắc không đến mức đạt đến trình độ súng đạn bắn không
chết.
- Đây là tư liệu vụ án lần này, anh xem đi!
Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng, giọng nói
vô cùng lạnh nhạt, mà văn kiện trong tay cũng ném bộp một cái xuống
trước mặt tôi, khi tôi ngước lên nhìn cô ta, người con gái này đã quay
đầu nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thấy thái độ như vậy của Trúc Tẩm Ngưng, lòng tôi hơi khó hiểu,
người con gái này không phải đang đến tháng chứ? Sao lại có thái độ như
tôi nợ tiền cô ta thế?
Tôi tạm thời cũng không đi để ý, mà trực tiếp nhấc tập tư liệu lên, mở ra xem.
Bảy ngày trước, trên mặt đường khu ngoại ô phía đông thành phố Qúy
Dương phát hiện một cỗ thi thể khô, là một tài xế chở hàng tìm không
thấy nhà vệ sinh, xuống xe đi bừa phát hiện ra, người chết là phụ nữ.
Sáu ngày trước, một người độc thân, tộc đi làm( ý chỉ người quanh năm suốt tháng chỉ biết cắm mặt vào công việc), được phát hiện đã chết tại nhà trọ, người phát hiện là chủ nhà, người chết là phụ nữ.
Năm ngày trước, một cô giáo dạy kèm buổi tối trên đường về nhà đã mất tích, đến nay vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Bốn ngày trước, trong một công trường ở khu ngoại ô phía nam phát
hiện một cỗ thi thể, người chết là nữ, được phát hiện bởi công nhân đến
làm ca sáng.
Ba ngày trước, hai ngày trước, mãi cho tới đêm qua.....
Gần như ngày nào cũng có một xác chết khô bị phát hiện, mà đều có một điểm giống nhau, người chết đều là nữ!
Gần như đã xác định được mục tiêu của hung thủ, nữ giới, mặc dù không biết tại vì sao, ít nhất thì nam giới cũng không cần quan tâm.
Mà tôi nhìn những bước ảnh trên tư liệu, toàn thân người chết đều đen sì, chỉ còn lại da bọc xương, cứ giống như máu trong người đã bị hút
cạn, cực kỳ khủng bố.
Mà tình hình này khá giống với những vụ án cương thi giết người trong phim, không, nói chính xác hơn, phải là giống hệt.
Nếu như lúc trước Mễ Trần không nhắc tới có liên quan với Phó Sinh
Hạo, thì có lẽ tôi vẫn cần suy nghĩ một thời gian, nhưng lúc này, tôi
cũng cảm giác được, tất cả những việc này đều có liên kết với nhau.
Nếu mọi chuyện đều có liên quan tới Phó Sinh Hạo, vậy mục đích chỉ có một, đó chính là hắn muốn thông qua phương pháp này, mau chóng nâng cao thực lực của thi thể trong tay hắn ta.
Cũng sắp đến giữa tháng bảy, đến lúc đó thực lực thi thể trong tay
hắn càng mạnh, đối với việc tranh giành chức vị tông chủ môn phái âm
thi, hắn càng có lợi.
Những thứ khác đầu tiên chưa cần nói, nhất định phải ngăn chặn hắn ta tiếp tục hại người, bằng không, người gặp nạn, chỉ là nhưng người dân
vô tội.
- Xin hỏi, xem xong chưa?
Lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng nói lạnh lùng, suy nghĩ của tôi
bỗng chốc bị âm thanh này cắt ngang, lòng có chút không vui, có điều
cũng lười đi so đo với người con gái trước mặt.
- Cũng gần xong rồi, bên các cô có manh mối gì không?
Tôi đặt tư liệu xuống mặt bàn, lên tiếng hỏi Trúc Tẩm Ngưng.
- Không phải là không tìm thấy đầu mối sao? Tìm anh đến giúp đỡ, tiếp theo đây sợ rằng phải dựa vào anh rồi.
Tôi nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Trúc Tẩm Ngưng, lại thêm ánh mắt ngờ vực lúc trước, rất rõ ràng, cô ta ngay từ đầu đã không tin tưởng tôi.
Đối với việc này, tôi cũng chẳng còn biện pháp tốt hơn, tiếp đó lên tiếng:
- Trúc cảnh quan đúng không? Tôi cảm thấy nếu đã lựa chọn hợp tác,
vậy thì ít nhất chúng ta cũng phải tôn trọng đối phương một chút chứ?
Nếu cô đã xem thường tôi, thì còn gọi điện cho tôi làm gì?
- Nếu đã lựa chọn gọi cho tôi, vậy tại sao còn trưng ra bộ mặt này cho tôi nhìn?
Nhìn Trúc Tẩm Ngưng trước mặt, tôi không chút tránh né, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình, đối diện với việc bị tôi nói thẳng vào
mặt, sắc mặt Trúc Tẩm Ngưng cực kỳ khó coi.
- Nói thực, lúc đầu tôi cũng rất kỳ vọng vào trợ thủ này, nhưng nhìn
tuổi tác của anh, sợ rằng chưa tới hai mươi đúng chứ? Tôi không dám ôm
quá nhiều hy vọng.
Trúc Tẩm Ngưng cười cười, sau đó lắc đầu, nói với tôi, người con gái này cũng không để lại cho tôi chút mặt mũi nào.
Lập tức, tôi cũng vừa cười vừa lắc đầu, vốn dĩ cũng không muốn tiếp
tục tranh đấu với cô ta, nhưng đối với hành vi của Trúc Tẩm Ngưng, trong lòng vẫn có chút nhìn không thuận mắt.
Sau đó lại lên tiếng:
- Nói thật, nếu không phải là Mễ Trần gọi tôi đến, còn cả vì mặt mũi
của những người dân vô tội, tôi thực sự không muốn hợp tác với cô, nếu
cô đã tự cao như vậy, tại sao vẫn chưa phá được án? Nếu cứ tiếp tục tự
cho mình là đúng như cô, thì chỉ càng chết thêm nhiều người nữa thôi, cô biết không?
Sau khi lời tôi vừa dứt, Trúc Tẩm Ngưng nhíu chặt mày, sau đó tiến gần về phía tôi hai bước.
- Anh vừa nói cái gì? Anh thử nói lại lần nữa xem.
Đối với lời nói của cô ta, tôi cũng chẳng sợ hãi, có điều vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hô trầm trầm.
- Tiểu Ngưng, làm gì thế? To tiếng vậy?
Khi tiếng nói vang lên, đồng thời một người đàn ông trung niên mặc
đồng phục cũng tiến vào trong phòng làm việc, trong đôi mắt lộ ra sự uy
nghiêm, đây là một loại khí thế vô cùng nghiêm nghị.
Lòng tôi đơ ra, người này vừa nhìn đã biết có vị trí rất cao, khí thế này phải tích trữ nhiều năm mới có.
- Cục trưởng, không có gì ạ.
Nhìn thấy người trung niên tiến vào phòng, Trúc Tẩm Ngưng cũng thu
lại thái độ không hợp tác của cô ta, sau đó vội vàng xoay người, nói với người trung niên.
Tôi kinh ngạc, hóa ra người này là lão đại ở đây, thảo nào dáng vẻ
kiêu ngạo lúc trước của Trúc Tẩm Ngưng, bây giờ đều đã biến thành ngoan
ngoãn thế này.
- Vị này là người anh em mà Mễ cảnh quan giới thiệu đến phải không? Xin chào, tôi tên Quách Văn Hạo.
Quách Văn Hạo giơ ra lòng bàn tay vừa dày vừa to tới trước mặt tôi,
cũng không có ý giới thiệu thân phận cục trưởng của mình người này hành
sự có lẽ khá cẩn thận.
- Chào Quách cục trưởng, cháu tên là Lý Nhất Lượng, gọi cháu Nhất Lượng là được rồi ạ.
Tôi cũng cười cười, thò tay ra, sau đó Quách Văn Hạo lên tiếng, hỏi tôi đã hiểu về vụ án hay chưa?
Tôi gật đầu, nói cũng hiểu kha khá, chính là không biết cục cảnh sát tiếp theo đây có kế hoạch gì?
Quách Văn Hạo nhíu mày, nói mấy hôm nay, tất cả những kế sách được đề xuất ra trong cục đều đã sử dụng hết, nhưng vẫn không có kết quả, cho
nên mới phải tìm một người tới viện trợ, Quách Văn Hạo hỏi tôi, có biện
pháp gì không?
Tôi nhíu mày nghĩ một lát, nói đầu tiên tôi cũng không biết mục tiêu
tiếp theo hung thủ muốn lựa chọn sẽ là ai, cho nên rất khó cho việc xác
định danh tính hung thủ.
Muốn lợi dụng một biện pháp nhanh gọn, thì chỉ có thể dụ rắn ra khỏi
hang, dẫn dụ hắn vào trong phạm vi của chúng ta, vậy mới có thể chiếm
được ưu thế nhất định.
Sau khi nói xong, tôi đưa mắt nhìn Quách Văn Hạo, chỉ thấy lúc này
hai hàng lông mày của ông ấy nhíu chặt, hình như đang rơi vào trong trầm tư, mà tôi cũng im lặng không lên tiếng, để cho Quách Văn Hạo yên tĩnh
suy nghĩ.
Có điều không đợi Quách Văn Hạo nói, Trúc Tẩm Ngưng ở một bên đã trực tiếp cất lời:
- Cậu tưởng nói dụ rắn ra khỏi hang thì dụ được ngay sao?
Trong tiếng nói của Trúc Tẩm Ngưng, rõ ràng còn có chút chế nhạo, tôi cũng chẳng kiêng nể Quách Văn Hạo bên cạnh, trực tiếp lên tiếng.
- Ồ? Lẽ nào Trúc cảnh quan cho rằng đứng ở đây khua môi múa mép, hung thủ sẽ tìm đến nơi sao? Có thời gian, không bằng nghĩ xem phải làm thế
nào đi chứ? Không thử sao biết?
Đều nói con trai không được chấp nhặt con gái, nhưng trước mặt là người con gái không biết trước sau, tại sao phải nhịn cô ta.
- Anh...
Bị lời nói của tôi chọc giận, Trúc Tẩm Ngưng mặt mày phẫn nộ, nhưng lại bị Quách Văn Hạo ở một bên ngăn lại:
- Được rồi Tiểu Ngưng, nói ít mấy câu đi.
Nói xong, Quách Văn Hạo xoay đầu nhìn tôi, hỏi:
- Người anh em Nhất Lượng, bàn cờ dụ rắn ra khỏi hang của cậu, phải sắp xếp thế nào? Và vào lúc nào nữa?
Tôi hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng:
- Tối nay đi, càng sớm càng tốt!