Nợ Âm Khó Thoát

Chương 5: Hất tiết lên quan tài

Nhưng hiện tại, tôi lại ở trong nhà Lương tiên sinh nhìn thấy bộ áo liệm giống hệt, mặc dù là bản thu nhỏ, mặc trên thân hai người rơm.

Nhưng đến ngay cả hình thù trên đó cũng giống hệt nhau, hoàn toàn giống với bộ áo liệm mặc trên người ông nội.

Trong này liệu có phải có quan hệ gì không? Đầu óc tôi không ngừng xoay chuyển, muốn tìm ra điểm tương đồng nào đó, nhưng rất lâu sau, lại chẳng phát hiện ra điều gì.

Trong phòng một người may vá có những thứ này, thực sự có chút kỳ lạ.

Máy vá?

Mắt tôi bỗng sáng lên, tôi vẫn luôn bỏ qua thân phận này của Lương tiên sinh, tôi đoán chắc rằng, bộ áo liệm cổ quái trên người ông nội, có lẽ nào là do Lương tiên sinh may?

Nghĩ đến phán đoán này, tôi lập tức liên tưởng, lúc đầu khi tôi đến tìm Lương tiên sinh, ông ấy dường như đã biết nhà tôi sẽ xảy ra chuyện, ngoài ra vừa mới tới nhà tôi, đã hỏi bà nội về bộ áo liệm đó.

Chứng minh Lương tiên sinh ngay từ đầu đã biết đến sự tồn tại của bộ áo liệm, như vậy tôi càng thêm chắc chắn, nếu như bộ áo liệm đó đúng là do Lương tiên sinh may, vậy ông ấy nhất định biết ý nghĩa của bộ áo liệm.

Hơn nữa trước đêm ông nội xảy ra chuyện, lý do tôi phải mặc bộ áo liệm đó, ông ấy cũng biết, nghĩ đến đây, tôi trực tiếp ra khỏi cửa, tiến về phía nhà mình.

Dù sao, Lương tiên sinh ở nhà cũng đang cần dùng gấp thứ trong tay tôi, đối với những phán đoán của mình, đợi ông ấy bận bịu xong, hỏi là biết rồi.

Trên đường về nhà, tôi vẫn nơm nớp lo sợ, đợi đến lúc sắp về tới nhà, lông mày của tôi khẽ nhíu lại, bởi vì từ vị trí này vừa hay nhìn thấy nhà tôi, nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy ngọn núi phía sau nhà dường như có một đám mây đen.

Trời tối thế này, tôi ngước nhìn lên trời, bầu trời sáng trăng, khi tôi đưa mắt nhìn đám mây trên ngọn núi sau nhà lần nữa, tôi phát hiện trong đám mây đen đó dường như còn có một vết màu đỏ.

Tôi lắc đầu, không tiếp tục để ý, vội vàng chạy vào cửa nhà, dọc đường chạy chậm, tôi thở hồng hộc đem đồ trong tay đưa cho Lương tiên sinh đang ở trong nhà chính.

Mà lúc này cũng chú ý tới, bên dưới cỗ quan tài của ông nội, vậy mà lại có mấy ngọn đèn dầu đang sáng. Tôi đưa mắt nhìn kĩ, bảy ngọn đèn dầu, cách bày trí hình như có chút quen thuộc.

Nhìn một lúc, tôi rùng mình kinh ngạc, cách sắp xếp "bắc đẩu thất tinh"? Phía dưới quan tài không phải có một ngọn đèn dẫn hồn rồi hay sao? Tôi nhận ra trong này có gì đó kỳ quặc.

Lúc này, tôi thấy Lương tiên sinh mở chiếc hộp ra, tôi có chút tò mò không biết bên trong chiếc hộp nặng trình trịnh đó là thứ gì, vội vàng tiến lên nhìn.

Không ngờ rằng lại là rất nhiều đinh sắt, hơn nữa những chiếc đinh này còn có màu đỏ thẫm, tôi nhăn mày, không biết tại sao, tôi cứ có cảm giác màu đỏ thẫm trên những chiếc đinh sắt ấy là vết máu.

Lương tiên sinh cầm đinh sắt đi đến trước mặt bố, cất tiếng nói:

- Cỗ quan tài này phải lập tức đóng chặt lại, thời gian kéo dài sợ xảy ra sự cố.

Lương tiên sinh vừa nói xong, bố liền gật đầu, sau đó Lương tiên sinh nhảy bật lên, cả người nhẹ nhàng nhảy lên trên nóc quan tài của ông nội, trong tay lấy ra một chiếc đinh, để vào một góc của quan tài.

"Thình!"

Vào giây phút chiếc đinh đỏ thẫm vừa tiếp xúc với quan tài, trong quan tài bỗng truyền ra một âm thanh, âm thanh đột nhiên phát ra này khiến cả người tôi sợ hãi lùi ra phía sau.

- Không hay rồi, Lý Trăn, mau giúp tôi giữ chặt nắp quan tài.

Đột nhiên, tiếng kinh hô đầy kinh hãi của Lương tiên sinh truyền tới, thời khắc này, tôi đột nhiên nghe thấy âm thanh thứ hai, vẫn là phát ra từ trong quan tài của ông nội.

Âm thanh lần này rõ rệt hơn, hơn nữa tôi còn nhìn thấy nắp quan tài khẽ bật lên.

Sắc mặt của bố tôi lập tức trở lên u ám, cả người nhảy lên trên quan tài, trực tiếp ngồi lên.

Nhưng, dường như không có tác dụng gì cả, âm thanh trầm đục phát ra từ trong quan tài càng lúc càng dồn dập, thậm chí nắp quan tài đã lộ ra một vết hở.

Ruột gan tôi rối bời, chân tay luống cuống, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

- Nhất Lượng, lấy dao chặt củi cắt cổ con gà trống kia, hướng về phía quan tài, để cho tiết bắn lên trên.

Tôi lúng túng, đến ngay cả tiếng của bố truyền đến mà tôi vẫn chưa phản ứng lại được.

- Nhanh lên! Ngơ ra đấy làm gì?

Bố quát lên một tiếng, lúc này mới khiến tôi định thần lại, tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện một bên có một con gà và một con dao chặt củi.

Không để ý được những thứ khác, tôi mạnh dạn xông lên, bắt lấy con gà dưới đất, tay còn lại cầm dao, đi thẳng đến bên quan tài ông nội.

Lúc này, nắp quan tài đã bật ra rất cao, quan trọng hơn là, trên nắp quan tài vẫn có Lương tiên sinh và bố hai người sống sờ sờ đang ngồi bên trên.

Tôi khẽ liếc qua khe hở, nhìn thấy hai cánh tay cứng ngắt của ông nội vẫn không ngừng đẩy nắp quan tài? Tim gan tôi đập loạn nhịp.

Trong lòng lo lắng, con dao chặt củi trong tay tôi trực tiếp hướng về phần đầu của con gà trống chặt xuống.

Con gà trống đó cũng không biết bị làm sao, đến tiếng kêu cũng không có, tôi nghe thấy tiếng máu tươi phun trào.

"Tí tách!"

Tiết của gà trống vốn dĩ cũng không nhiều, hiện tại tất cả đều chảy ra ngoài, mà còn trực tiếp bắn lên trên nắp quan tài.

"Thình!"

Khoảng khắc tiết gà bắn lên trên quan tài, "thình!" một tiếng, nắp quan tài đang bật lên cao bỗng dưng hạ xuống, sau đó không còn chút động tĩnh gì nữa.

Thành công rồi?

Trong tôi khẽ vui mừng, xem ra tiết gà trống rất có tác dụng, tác dụng của tiết gà trống tôi cũng hiểu một ít, là vật chí dương, cho nên khi khởi quan lên núi mới đặt gà trống lên trên quan tài.

Dùng để trấn áp quỷ hồn, cho nên gà trống còn gọi là gà trấn quỷ, có thế làm cho linh hồn người chết kinh sợ, nhưng buổi chiều hôm nay, việc gà trống trực tiếp từ trên quan tài bay xuống dưới, sợ rằng là có liên quan đến ông nội.

Người già vẫn hay nói, có người chết rồi, nhưng không lỡ rời đi, cho nên mới cố tình ở lại, tôi trước nay chưa gặp qua, này lần lại là ông nội giúp tôi mở mang tầm mắt.

Khoảng một phút sau, quan tài của ông nội vẫn không có động tĩnh gì, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh và bố thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trên trán của hai người đầy mồ hôi lạnh, nhưng bố và Lương tiên sinh vẫn ngồi trên nắp quan tài, trong tay Lương tiên sinh lại xuất hiện chiếc đinh sắt lúc trước.

Tôi nhìn thấy Lương tiên sinh đặt đinh lên trên quan tài, sau đó dùng tay đập mạnh xuống, hơi thở của tôi bỗng dưng ngừng trệ, đó là đinh sắt đấy? Sợ rằng cũng phải dài mười mấy centimet, dùng tay không để đóng? Ngoài ra quan tài còn là làm bằng gỗ thật nữa?

Không đợi tôi kinh ngạc, tôi nhìn thấy Lương tiên sinh vẫn dùng tay không đóng những chiếc đinh đó vào trong quan tài.

Chiếc đinh đầu tiên đóng xuống, tôi lại thấy Lương tiên sinh đóng tiếp chiếc thứ hai, liên tiếp bảy chiếc, bởi vì quan tài không xảy ra chuyện gì nữa, cho nên bảy chiếc đinh này liên tiếp được Lương tiên sinh đóng vào trong một cách thuận lợi.

Lương tiên sinh và bố sau khi làm xong hết tất cả mọi việc,lúc này mới từ trên quan tài của ông nội nhảy xuống, sau khi nhảy xuống Lương tiên sinh vội vàng lấy tay lau đi mồ hôi lạnh dính đầy trên trán.

Bố vội vàng sai tôi đi rót cho Lương tiên sinh một cốc trà, tôi gật đầu, đi lấy trà cho cả bố và Lương tiên sinh mỗi người một cốc.

Lương tiên sinh nhíu mày liếc nhìn quan tài của ông nội, lúc này mới ngồi lên trên ghế, yên tâm uống một ngụm trà.

Tôi nhìn sắc mặt nghiêm trọng của bố và Lương tiên sinh, cũng không biết phải nói gì, dù sao chuyện này tôi cũng hiểu, chỉ biết trên người ông nội nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa hiện tại tôi vẫn còn chút thắc mắc, ông nội rốt cuộc vì sao mà chết?

- Được rồi Lý Trăn, tạm thời cũng không có chuyện gì hệ trọng nữa, cậu đi nghỉ ngơi chút đi, để thằng bé cùng tôi trông đêm là được rồi.

Lúc này, Lương tiên sinh đặt cốc trà xuống, sau đó lên tiếng nói với bố, bố vội vàng lắc đầu, nói với Lương tiên sinh:

- Chú Lương, cháu không sao.

Bố vừa nói xong, Lương tiên sinh cười khẽ, nói với bố:

- Được rồi! Cháu có lừa nổi tôi không? Bảo cháu đi thì đi, tôi bộ xương già này, vẫn chống đỡ được.

Lương tiên sinh nói xong, trên mặt bố mới lộ ra nụ cười ngại ngùng, bố nhìn tôi, dặn tôi đừng làm gì thêm phiền phức cho Lương tiên sinh, sau đó mới đi nghỉ ngơi.

Tôi gật đầu, trong lòng lại đang nghĩ, đây đúng là cơ hội tốt, lát nữa bố đi nghỉ ngơi rồi, có thể chuẩn bị hỏi Lương tiên sinh vài chuyện.

Nếu như bố vẫn ở lại, nhất định không cho tôi hỏi, bởi vì tôi cảm thấy, bố đối với Lương tiên sinh rất tôn kính, tôi mà mạo muội hỏi, bố nhất định không đồng ý.

Tôi nhìn thấy bố đi vào trong phòng, trong lòng đã bắt đầu suy tính xong.

- Thằng bé này, chuyển ghế qua đây ngồi mau, thời gian vẫn còn dài, đứng rất mệt.

Nghe vậy, tôi vội vàng kéo ghế, ngồi bên cạnh Lương tiên sinh.

Nhịn một lúc, tôi cuối cùng vẫn không kìm được lên tiếng:

- Lương tiên sinh, cháu có một câu hỏi, liệu có thể giúp cháu giải thích nghi ngờ trong lòng hay không?