Hỏi xong vấn đề này, tôi không rời mắt, vẫn nhìn Lý Nửa Cân chằm chằm, Lý Nửa Cân cũng nhìn tôi, trực tiếp nói:
- Mục đích chính cậu cũng nhìn thấy rồi, tôi vì muốn ngăn cản những người khác đạt được cánh tay kia!
Có điều nghe thấy câu trả lời của Lý Nửa Cân, lòng tôi hơi sửng sốt, sau đó truy hỏi:
- Những người khác? Đến cuối cùng cánh tay đó không phải đã bị Phương Trình Chu chiếm được rồi sao? Cũng chính là, mục đích của cậu chưa thành công?
Ý của Lý Nửa Cân, có lẽ cậu ta phải tranh giành cánh tay đó mới đúng, nhưng cuối cùng, cánh tay quái dị lại bị Phương Trình Chu lấy được, như vậy, mục đích của Lý Nửa Cân chẳng phải vẫn chưa hoàn thành hay sao?
Nhưng, lúc này, tôi lại thấy Lý Nửa Cân lắc đầu, thản nhiên nói:
- Cậu sai rồi, không phải như thế, những người khác mà tôi nói, Phương Trình Chu không nằm trong đó, thứ nhất là gã áo choàng đen đã bị tôi đuổi đi, thứ hai là Lương Triều Sinh, chỉ cần không phải là một trong hai người này chiếm được cánh tay, như vậy ai chiếm được, đều không quan trọng, mục đích của tôi cũng đã hoàn thành!
Lý Nửa Cân nói xong, còn tỏ ra ý vị thâm sâu liếc nhìn tôi một cái, tôi bỗng thấy khó hiểu, Lý Nửa Cân này, tại sao nói lại thích nói chuyện vòng vo thế, cứ nói thẳng ra chẳng phải xong rồi sao?
Không biết làm sao, tôi chỉ đành lên tiếng hỏi Lý Nửa Cân:
- Tại sao?
Nhưng chuyện càng thêm bực mình đến rồi, Lý Nửa Cân xua xua tay, đáp:
- Không có tại sao, bố cậu chỉ phân phó tôi như vậy thôi!
Ồ, hóa ra tất cả đều là bố tôi phân phó cho Lý Nửa Cân, nhưng nếu Lý Nửa Cân cái gì cũng không biết, khả năng này chắc chắn không xảy ra, chỉ là cậu ta không muốn nói cho tôi biết mà thôi.
- Vậy cậu có biết cánh tay đó rốt cuộc là thứ gì không? Là của ai?
- Ơ, lúc trước hình như tôi đã nói với cậu rồi, vấn đề này không thể trả lời cậu!
Lý Nửa Cân cau mày nhìn tôi nói, tôi không biết đáp lời thế nào nhìn cậu ta, vốn dĩ định đổi sang một phương thức khác xem thử có dò hỏi được gì không, nhưng xem ra cũng không có tác dụng.
Lúc trước tôi đã hỏi, thánh địa môn phái Âm Thi, thành cổ Nop Lor, và cả hố trời Âm Tang có liên quan gì với nhau, Lý Nửa Cân cũng không trả lời câu hỏi của tôi.
- Được rồi, tôi có thể nói cho cậu biết, thật ra ba thứ mà cậu từng nhìn thấy trong ba nơi đó, đúng là bộ phận trên cơ thể một người, người này kinh thiên động địa, có điều cụ thể tôi cũng không biết quá nhiều, nếu cậu muốn biết, có thể tự mình từ từ đi tìm kiếm đáp án!
Trong lúc tôi đang buồn rầu, thì tiếng nói của Lý Nửa Cân lại truyền đến, nghe vậy, lòng tôi chấn động, lời này của Lý Nửa Cân, cũng con như đã hoàn toàn chứng thực những phán đoán trong lòng tôi, mà hiện tại, tôi lại càng thêm tò mò.
Nhân vật kinh thiên động địa trong miệng Lý Nửa Cân rốt cuộc tồn tại như thế nào, thi thể đều đã bị phân thây, mà vẫn còn khủng bố đến vậy, chỉ một cánh tay, mà có thể khiến nhiều người tranh giành cấu xé nhau như thế.
Vậy nếu nhân vật kinh thiên này còn sống, thì khủng bố đến mức độ nào?
Có điều nhìn dáng vẻ, có lẽ Lý Nửa Cân không muốn vòng vo trên vấn đề này nữa, cho nên tôi có hỏi tiếp, cũng không có tác dụng gì.
Dứt khoát, tôi cũng từ bỏ tiếp tục quanh co trên vấn đề này với Lý Nửa Cân, mà chuyển sang vấn đề khác:
- Cậu có liên lạc với bố tôi, Hiện giờ ông ấy đang ở đâu?
Nhìn Lý Nửa Cân, vấn đề này tôi thật sự muốn biết, hơn nữa hình như bố tôi cũng đang ở trong thế lực thần bí, chỉ có điều đã rất lâu rồi tôi chưa gặp lại bố, hiện tại nếu Lý Nửa Cân có liên hệ với bố tôi, vậy tôi nhất định phải hỏi đến cùng.
Nhưng lúc này, sắc mặc Lý Nửa Cân hơi trầm xuống, không ngờ cậu ta lại lắc lắc đầu, cũng có nghĩa, cậu ta cũng không biết?
Tôi có chút không cam tâm, nhìn Lý Nửa Cân, sau đó, cậu ta lại lên tiếng giải thích:
- Tôi thật sự không biết, mỗi lần ông ấy liên lạc với tôi, thì lúc nào cũng một mình đến nói với tôi, bảo tôi làm những gì, cho nên tôi cũng không hiểu rõ về hành tung của ông ấy, thậm chí, cũng chẳng có chút manh mối nào!
Lúc Lý Nửa Cân nói những lời này, tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, sau đó, tôi phát hiện Lý Nửa Cân không nói dối, xem ra đúng là cậu ta không biết bố tôi đang ở đâu.
Hít sâu một hơi, tôi cảm thấy mình đang lạc trong một làn sương mù dày đặc, vẫn còn rất nhiều chuyện không biết gì, cũng không biết ông nội đang ở đây, tung tích của bố cũng càng không biết.
- Cậu đừng nghĩ nhiều, bọn họ làm vậy, nhất định là có nỗi khổ riêng, về phần cậu, tôi cảm thấy trước mắt, cậu phải nâng cao thực lực của mình lên, thì mới là điều quan trọng nhất!
Tiếng nói của Lý Nửa Cân lại vang lên, có điều tôi cũng chẳng bỏ vào tai, sau đó, tôi nhìn cậu ta, hỏi có biết gì về thế lực thần bí không?
Nghe đến vấn đề này, sắc mặt Lý Nửa Cân nặng nề, hình như đang có ý muốn giấu giếm tôi, cuối cùng, cậu ta nhìn tôi, trầm giọng nói:
- Việc này tôi có thể nói cho cậu biết, thế lực thần bí đó, những cái khác tôi không biết, nhưng tôi biết, hình như bọn họ có một tên gọi, tên là Kháng Thiên Gỉa (kẻ chống lại trời), những gì mà bọn họ làm, hình như đều là chuyện trái ngược lại với luân thường đạo lý, hơn nữa trong đó còn có một điểm, đó chính là ba nơi lúc trước cậu từng tới, hình như đều có liên quan tới bọn họ, cụ thể liên quan như thế nào, tôi không biết!
Mặc dù Lý Nửa Cân không nói rõ ràng, nhưng cũng coi như là những tin tức không tồi dành cho tôi rồi.
Tôi nhìn Lý Nửa Cân, bỗng nhiên, cảm thấy những nghi hoặc trong lòng mình cũng đã hỏi được khá nhiều, còn về những chuyện chưa được nghe đáp án, cho dù có hỏi thêm, chỉ sợ kết quả vẫn như vậy, Lý Nửa Cân căn bản sẽ không nói cho tôi biết.
Cho nên tôi không cần thiết phải tốn nhiều tâm tư.
Cuối cùng, tôi nhìn Lý Nửa Cân, cất tiếng hỏi:
- Dì Hồng có khỏe không?
Về dì Hồng, tôi không biết phải nói sao, có lẽ dì ấy cũng được coi là nửa người mẹ của tôi, phải biết, tôi đang gánh vác mệnh cách của Lý Nửa Cân, thứ này vốn dĩ thuộc về con trai dì ấy, nhưng hiện tại lại ở trên người tôi, cho nên trong lòng tôi có suy nghĩ như vậy.
- Mẹ tôi khỏe lắm!
Trầm ngâm một lúc, Lý Nửa Cân mới nhìn tôi nói, tôi và cậu ta cứ đứng nhìn nhau thật lâu, cuối cùng, tôi cười cười, hỏi:
- Cậu nói xem, chúng ta thế này, có tính là hai anh em không?
Lý Nửa Cân hơi sửng sốt, hình như không ngờ tôi đột nhiên lại hỏi ra câu như thế, ngẩn người một lát, Lý Nửa Cân cười cười:
- Có lẽ cũng được tính là như vậy, dù sao mệnh cũng đã đổi rồi! hơn nữa hiện tại, mệnh của hai người chúng ta đã liên kết lại làm một!
Nghe thấy giọng nói của Lý Nửa Cân, lòng tôi bỗng có cảm giác gì đó khá đặc biệt, kế đó, nhìn Lý Nửa Cân, cất tiếng:
- Tôi nghe nói lúc đổi mệnh cách hình như cậu vẫn còn nằm trong bụng dì Hồng, nói như vậy, tôi là anh!
Tôi và Lý Nửa Cân kết giao với nhau chưa được bao lâu, nhưng càng lâu dần, thì tôi lại phát hiện, giữa tôi và Lý Nửa Cân, gần như chẳng có ngăn cách gì, hàn huyên vài câu, tự nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết.
Có lẽ, có liên quan nhất định tới việc chúng tôi đã đổi mệnh cách cho nhau.
- Nhưng, không phải thực lực luôn được xem trọng nhất sao? Tôi cảm thấy cậu gọi tôi là anh mới đúng!
Lý Nửa Cân nhướn mày, lập tức nhìn tôi nói, nhưng tôi lại không hề nhường nhịn, trực tiếp đáp lời:
- Đừng có mà cãi, chức anh cả là tôi làm, nếu cậu không phục, khi nào rảnh chúng ta có thể đi tìm dì Hồng!
Nói đến dì Hồng, cậu ta nhăn mặt lại, tôi phát hiện càng tiếp xúc lâu với cậu ta, thì trên gương mặt vô cảm của cậu ta, lại càng nhiều cảm xúc hơn.
Nhưng tôi biết, có lẽ chỉ có khi ở trước mặt tôi Lý Nửa Cân mới vậy, ra khỏi cửa, sẽ lại trở thành bộ dáng như cũ.
- Lười tranh giành với cậu, hiện tại thương thế trên người cậu cũng bình phục rồi, tôi phải đi đây, việc của tôi còn nhiều hơn của cậu!
Lý Nửa Cân vung tay, đứng dậy khỏi ghế, cất tiếng nói với tôi, nghe vậy,tôi khẽ nhíu mày, nhìn cậu ta hỏi:
- Đi đâu?
Có điều Lý Nửa Cân cười cười, cũng không nói cho tôi biết:
- Đi đâu cậu đừng quản làm gì, nếu cậu có chút lương tâm, thì mau chóng nâng cao thực lực, sau đó giúp tôi gánh vác một ít, muốn làm anh cả, thì phải có trách nhiệm của anh cả chứ!
Nghe Lý Nửa Cân nói những lời này, lòng tôi bỗng thấy có chút phức tạp, đúng thật, lúc trước chuyện làm anh cả chỉ là đùa vui, nhưng tôi đã gánh vác gì chưa? Chưa hề, thậm chí, Lý Nửa Cân đã liên tiếp cứu tôi hai lần.
Hình như biết được tôi đang nghĩ những gì, Lý Nửa Cân vẫy tay, đi ra khỏi phòng khách sạn.
- Đi đây, anh trai!
Sau một tiếng ‘anh trai’ truyền ra, thân người của Lý Nửa Cân đã biến mất ngay trước mặt tôi, hít sâu một hơi, nhìn nơi Lý Nửa Cân biến mất, không nói được lời nào.
Mà tôi chỉ nghĩ thầm trong lòng:
Yên tâm, anh sẽ không để em phải gánh vác một mình!
Kháng Thiên giả?
Không ngờ đám người này còn tự đặt cho mình cái tên như vậy, bọn họ muốn làm gì? Chống đối sao? Lý Nửa Cân đi rồi, chỉ còn lại một mình tôi ở trong phòng, nghĩ về những gì cậu ta nói khi trước, nhưng nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra nguyên cớ.
Tổ chức Kháng Thiên Gỉa, là một thế lực thần bí, đến ngay cả bố tôi cũng ẩn náu bên trong, vậy chứng minh, mức độ khủng bố của thế lực này, trước mắt, tôi vẫn còn biết tự lượng sức mình, cũng chẳng có cách gì để chống lại thế lực đó.
Tạm thời, chỉ có thể đặt tất cả những điều này xuống!
Nghĩ đến đây, tôi cũng đi ra khỏi phòng, về tới phòng mình, Trúc Tẩm Ngưng vẫn đợi tôi ở bên trong, thấy tôi về, cô ấy cất tiếng hỏi:
- Cậu ấy đi rồi?
Tôi gật đầu, kế đó, Trúc Tẩm Ngưng hỏi tiếp theo đây tôi muốn đi đâu?
Tôi nhìn Trúc Tẩm Ngưng một cái, cung đã đoán ra cô ấy đang nghĩ gì, tôi đưa tay nắm lấy tay cô ấy, nói:
- Chúng ta về nhà!
Tôi nói là chúng ta, tôi tin Trúc Tẩm Ngưng có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của tôi, còn về những chuyện khác, tôi tạm thời chỉ có thể gạt sang một bên, dù sao tôi cũng đã cướp mất thứ quan trọng nhất của người con gái trước mặt này.
Trúc Tẩm Ngưng không nói gì, gật đầu, kế đó, chúng tôi thu dọn lại hành lý, đi tới bến xe.
Sở dĩ không lựa chọn đi máy bay, là bởi vì muốn tránh khỏi đám người Thái Cực Môn, môn phái Hỏa Viêm và cả Thần Kiếm Môn, tôi tin, ba tông môn này có lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định truy lùng tôi.
Hiện tại phương tiện giao thông rất phát triển, xe khách đường dài cũng không còn quá đông.
Càng như thế, thì càng an toàn, khi tôi và Trúc Tẩm Ngưng ngồi lên xe trở về Quý Dương, trong lòng tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tôi đoán không sai, người của ba tông môn vẫn đang truy tìm hành tung của tôi, có điều tất cả vẫn chưa kết thúc, đương nhiên vẫn còn câu chuyện phía sau, nơi này, tôi có dự cảm, vẫn cần phải quay lại.
Có điều đến khi đó, tôi không cần phải tháo chạy nữa!
Giữa lúc ấy phải chuyển sang mấy chiếc xe, ba ngày sau, tôi và Trúc Tẩm Ngưng cuối cùng cũng về tới tỉnh Quý Châu, mà lúc về tới nhà trọ của Trúc Tẩm Ngưng, tôi phát hiện bên trong vẫn sạch sẽ ngăn nắp như cũ.
Tôi còn nhớ, tôi vẫn có một chiếc chìa khóa của căn nhà này, đây là Trúc Tẩm Ngưng đưa cho tôi, bảo tôi khi nào muốn tới thì cứ tới.
Bởi vì lúc tới nơi đã là tối muộn, tôi và Trúc Tẩm Ngưng tắm xong, Trúc Tẩm Ngưng cũng chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
- Cái đó, tối nay anh chịu khó ngủ trên sô-pha nhé!
Lúc nói câu này, hình như Trúc Tẩm Ngưng còn hơi xấu hổ, mà tôi xoa xoa mũi, cuối cùng cũng lấy được hết dũng khí, đi vào trong phòng ngủ.
- Cơ mà, tôi không quen ngủ trên sô-pha, vẫn là ngủ trên giường ngon hơn!
Nhưng sau khi tôi vào trong, lại phát hiện Trúc Tẩm Ngưng đứng ở bên ngoài đóng cửa lại, cũng không tiến vào, tôi khẽ thở dài, xem ra vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa!
(mé??? Rồi ông tính thịt con nhà người ta nữa à???)