Bởi vì điều kiện đầu tiên để tu luyện Thiên Uy pháp thân, chính là phải dẫn động năng lượng Thiên Uy, trở thành một trong những chân linh của pháp thân, từ đó thông qua bí pháp, dùng chân nguyên ngưng tụ ra pháp thân.
Nhưng thứ được gọi là Thiên Uy, hiện tại phải đi đâu tìm đây? Căn bản không có chỗ nào bán? Với lại, Thiên Uy là gì?
Toàn bộ những điều này đề là vấn đề tôi chưa thể giải đáp!
Hít sâu một hơi, tôi cảm thấy chuyện này có thể đi hỏi lão Doãn, bằng không tôi không biết phải tu luyện Thiên Uy pháp thân như thế nào, tôi cảm thấy, chỉ cần tôi tu luyện thành thục ba đạo thuật này, vậy thì thực lực của tôi, mới mạnh hơn trước gấp bội lần, cho dù có đối đầu với kẻ mạnh cảnh giới Nguyên Đan, tôi đều không kinh sợ.
Thậm chí là mạnh hơn, nhưng cụ thể, chỉ e phải đợi tôi luyện được ba đạo thuật này đã, thì mới nói tiếp được! mà vừa mới bắt đầu, tôi đã gặp phải vài vấn đề khá khó hiểu.
Đầu tiên, ấn Minh Hỏa, tôi không biết phải đi đâu tìm Minh Hỏa, sau đó chính là Thiên Uy pháp thân, Thiên Uy gì đó thì phải đi đâu tìm? Tôi nghĩ, có lẽ lão Doãn sẽ cho tôi biết đáp án.
Nhưng hiện tại không cần vội, tôi phải đi tìm Dương Nặc một chuyến đã, lúc trước đã nói với cô ta rồi, đợi bao giờ rảnh sẽ đi tìm cô ta.
Hiện tại vừa hay không có việc gì làm, tôi gọi cho Dương Nặc trước một cuộc, hỏi cô ta có rảnh không? Tôi mời cô ta ăn đi ăn cơm.
Tôi vừa nói xong, đã nghe thấy một giọng nói của phụ nữ bên cạnh Dương Nặc vang lên:
- Dương tổng, cuộc họp các ban quản trị tám giờ tối nay, chị xem mặc bộ này được không?
Nghe thấy Dương Nặc rất bận, tôi đang chuẩn bị nói hay là đổi hôm khác, thì chưa đợi tôi mở miệng, Dương Nặc đã lên tiếng:
- Mặc bộ này đi, có điều hủy cuộc họp ban quản trị đi, tôi có một cuộc hẹn quan trọng!
Người phụ nữ đáp “vâng” một tiếng, sau đó là tiếng của Dương Nặc:
- Cậu nghe thấy rồi, để mình chọn địa điểm, không vấn đề gì chứ?
Tôi khẽ ngây ra, cười nói:
- Được, thế cậu chọn đi.
Nói qua với Hoàng Tiểu Tiên một tiếng, tôi liền rời khỏi biệt thự, đi vào trong thành phố, đến điểm hẹn, tôi thấy Dương Nặc đã đến trước.
Khi nhìn thấy Dương Nặc, lòng tôi nghẹn đắng, mặc dù lúc nhìn thấy tôi, trên mặt Dương Nặc lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng vẻ tiêu tụy trong ánh mắt thì không thể nào che đậy.
Hơn nữa tôi phát hiện, Dương Nặc gầy hẳn đi, xem ra, chuyện này đối với cô ta mà nói, không dễ dàng quên đi.
tận mắt thấy bộ dạng của Dương Nặc hiện giờ, trong lòng tôi lại dâng lên cảm giác áy náy, nhưng lúc này, tôi cũng không thể nhắc tới chuyện đã xảy ra ở nhà họ Dương, làm như vậy, ngược lại còn khiến Dương Nặc nhớ lại những chuyện không vui.
- Đa tạ Dương tổng bận trăm công nghìn việc vẫn dành chút thời gian gặp mặt tôi, thật vô cùng vinh hạnh!
Đến trước mặt Dương Nặc, tôi cười cười trêu cô ta một câu.
Dương Nặc bị tôi trêu bật cười, sau đó cầm menu lên, nói:
- Cậu cũng biết mình bận trăm công nghìn việc mà vẫn bỏ thời gian ra đi ăn với cậu, thì bữa cơm này cậu đừng nghĩ vài trăm tệ là đã đủ!
Nghe Dương Nặc nói vậy, tôi bắt đầu lật menu, không do dự phẩy tay:
- Chọn thoải mái!
Lúc ăn cơm, tôi hỏi một số chuyện liên quan đến công ti, Dương Nặc nói cũng đã đi vào quỹ đạo bình thường rồi, sau khi ăn xong, tôi tiễn Dương Nặc về nhà, tự tôi thì bắt xe đi tới phố đồ cổ.
Đến cửa tiệm của lão Doãn, tiến vào trong, tôi thấy lão ta vẫn đang nằm trên ghế đu, khi thấy tôi tiến vào, thân người đang đung đưa của lão khẽ dừng lại, sau đó nói với tôi:
- Ý, nhóc con, nhiều ngày không gặp, xem ra có nhiều thu hoạch quá nhỉ!
Rất rõ ràng, lão Doãn vừa nhìn đã biết khí mùi trên người tôi đã thay đổi, tôi cười khì khì, đi tới trước mặt lão Doãn:
- Cái gì cũng không giấu được lão Doãn!
- Nói đi, nhóc con nhà anh lại có chuyện gì mà đến đây?
Lão Doãn đứng dậy, sau đó nói với tôi, nói xong, quay đầu lại, dùng đôi mắt ngắm nghiền nhìn tôi.
Thấy lão Doãn đã biết tôi có chuyện mới đến tìm lão ta, tôi cũng không chần chừ nữa, trực tiếp nói ra mục đích đến đây.
Khi tôi nói xong, thái độ của lão Doãn hơi kì quái, lão hỏi:
- Minh Hỏa? Thiên Uy?
Thấy biểu hiện của lão Doãn, tôi hơi ngây người, gật đầu:
- Đúng, chính là hai thứ đó, cháu nghĩ ông nhất định biết ạ!
Lão Doãn trầm mặc một lúc, sau đó cất tiếng:
- Hai thứ mà anh nói đều không phải là phàm vật, Minh Hỏa còn đỡ, nhưng Thiên Uy, thật sự không dễ dàng tìm được!
Lúc nói đến đây, tôi thấy sắc mặt lão Doãn nặng nề, lòng tôi trùng xuống, tôi biết, nếu lão Doãn đã nói vậy rồi, thì Thiên Uy đó nhất định là thứ không dễ dàng có được.
Nói như vậy, Thiên Uy pháp thân của tôi chỉ e chưa thể tiếp tục tiến hành, cũng may, lão Doãn còn nói, Minh Hỏa dễ tìm hơn, cũng chính là nói, lão Doãn biết nơi có Minh Hỏa.
- Lão Doãn, Thiên Uy chúng ta chưa cần nói, vậy Minh Hỏa thì phải đi đâu tìm ạ?
Nếu có tin tức của Minh Hỏa trước, vậy tôi đương nhiên phải nắm chắc Minh Hỏa trong tay trước, thứ này không được nóng vội, cho nên, nhất định phải tìm từng thứ từng thứ một.
Căn bản không thể vội vã, lão Doãn không nhắc đến Minh Hỏa, cũng chứng minh, lão có tin tức.
Lúc này, lão Doãn nhìn tôi nói:
- Nhóc con, có lẽ là vận may của anh đến rồi, chỗ tôi đúng là có tin tức về Minh hỏa, có điều tạm thời chưa có động tĩnh, anh cứ lo việc của mình đi, đợi bao giờ tôi nghe ngóng thấy có động tĩnh, tôi sẽ liên lạc với anh!
Nghe vậy, tôi hơi ngây ra, tôi không nghi ngờ lão Doãn lừa tôi, lão ta không cần thiết phải làm vậy, người ta cũng không rảnh, chỉ là cảm thấy hơi thất vọng, vẫn còn phải đợi một thời gian nữa, tôi chỉ có thể đợi, đợi chờ tin tức của lão Doãn.
Nói thêm với lão Doãn vài câu, tôi mới quay trở về biệt thự của Hoàng Tiểu Tiên, đã rất muộn rồi, nhưng Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa ngủ, thấy tôi quay về, Hoàng Tiểu Tiên không thèm nhìn tôi, mà chỉ cất tiếng hỏi:
- Ô, hẹn hò về rồi đấy à? Sao rồi? có thuận lợi không? Có ôm được mỹ nữ về không?
Nghe thấy giọng điệu chua ngoa của Hoàng Tiểu Tiên, tôi khẽ rùng mình, cảm giác này hình như…. Đang ghen à?
Nhìn Hoàng Tiểu Tiên, tôi không chắc chắn lắm lên tiếng:
- Ơ kìa, chắc không phải chị đang ghen đấy chứ?
Tôi vừa nói xong, không ngờ Hoàng Tiểu Tiên lại cười yểu điệu, cả người trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt tôi, thiếu chút nữa là dính vào người tôi rồi.
- Chị ghen đấy, em định làm gì? Cho dù có cho em thêm mười lá gan, thì em dám làm gì chị hả?
Nhìn nụ cười mờ ám của Hoàng Tiểu Tiên, tôi khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Ông nội nhà bà, tôi đang có cảm giác, đây rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, có điều lại nói, tôi đúng là không dám, tôi thừa nhận mê lực của Hoàng Tiểu Tiên rất dễ khiến người ta “mất tự chủ”, nhưng, tôi không thể bởi vì như thế mà làm chuyện hồ đồ, đó không phải là phong cách của tôi!
- È hèm, cái đó, nói chính sự đi! Em cảm thấy chị có chuyện muốn nói với em!
Theo lý mà nói, bình thường Hoàng Tiểu Tiên đều đi ngủ rất sớm, hôm nay lại vẫn còn thức, chắc chắn không phải là vì cố tình đợi cửa tôi, vậy thì chỉ có thể là có chuyện tìm tôi.
Hoàng Tiểu Tiên lườm tôi một cái, lẩm bẩm:
- Chậc, không có hứng!
Nói xong, Hoàng Tiểu Tiên trực tiếp ném thứ gì đó về phía tôi, sau đó quay người đi, đồng thời, tiếng Hoàng Tiểu Tiên cũng vang ra:
- Thấy trên người ngươi hình như không có bản lĩnh chạy thoát thân, bản cô nương vừa hay có một bí thuật, có lòng tốt truyền lại cho nhà ngươi tu luyện!
Hoàng Tiểu Tiên nói xong, thân người chị ta đã biến mất ngay trước mặt tôi, phi thẳng về phòng chị ta, đứng ngơ một lúc, tôi mới lấy lại được phản ứng, sau đó nhặt một quyển sách cổ lên.
Quyển sách này nhìn đã khá cũ kĩ, nhưng cũng chứng minh thứ bên trong không đơn giản.
Vốn dĩ định nói một câu cảm ơn, nhưng trước mắt mình đã không còn bóng người nào, tôi chỉ đành giở sách ra xem, lập tức nhìn thấy bốn chữ ở trên sách cổ.
“Mê Tung Hồ Ảnh!”
Xem qua một lúc, cũng hiêu hiểu, đây là một đạo thuật pháp thân, là đạo thuật của Hồ tộc, thứ lấy được từ trên người Hoàng Tiểu Tiên, nhất định không phải thứ kém cỏi.
Hơn nữa, Hoàng Tiểu Tiên nói không sai, trên người tôi, đúng là không có đạo thuật pháp thân nào tốt, hiện tại Hoàng Tiểu Tiên đưa cho tôi đạo thuật này, về cơ bản cũng là thứ cần thiết cho tôi.
Tôi chờ không được mà chui thẳng vào phòng mình, bắt đầu nghiên cứu Mê Tung Hồ Ảnh. Đạo thuật này không hề huyền diệu bình thường, kết hợp với thuật Mê Hoặc của Hồ tộc, nhất định sẽ khiến người ta có cảm giác bay lơ lửng.
Thân người tôi bắt đầu di chuyển trong phòng, hết trái lại quay phải, ra sau lại lên trước, dù sao cũng có cảm giác không có bất kì quy luật nào.
Cả một buổi tối rất nhanh đã trôi qua, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào trong phòng, tôi mới phản ứng lại, trời đã sắp sáng rồi sao?
Cả đêm qua tôi nghiên cứu Mê Tung Hồ Ảnh, không biết từ lúc nào đã trôi qua cả một đêm, thở hắt ra một tiếng, tôi trực tiếp ngồi khoanh chân xuống giường, khôi phục lại năng lượng đã tiêu hao.
Thời gian một đêm đã trôi đi, buổi sáng tôi vẫn còn có tiết học,cũng không thể không đến lớp, nhưng vẫn phải ngồi thiền một lúc, thì mới hồi phục được tinh thần.
Một lúc sau, tôi đứng dậy, đi ra khỏi phòng, phát hiện bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn, thấy tôi ra ngoài Hoàng Lệ Diễm bảo tôi mau ăn sáng.
Lúc ăn, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên đang vùi đầu húp cháo, cất tiếng nói:
- Cảm ơn nhé! Thứ đó đúng là thứ em đang cần nhất!
Nghe vậy, Hoàng Tiểu Tiên cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt đáp:
- Không cần cảm ơn, dù sao thứ đó để trên người chị cũng không có tác dụng gì!
Mặc dù Hoàng Tiểu Tiên nói rất bình thản, nhưng tôi biết, e rằng đây chính là một đạo thuật rất quan trọng của Hồ tộc, nhưng tôi hiểu ý tứ của Hoàng Tiểu Tiên, chị ta không hi vọng tôi cảm kích quá nhiều.
Ăn xong, tôi chuẩn bị đi bắt xe, nhưng Hoàng Tiểu Tiên lại nói để chị ta đưa tôi đi, trên đường, Hoàng Tiểu Tiên bảo tôi phải thu xếp thời gian mà đi học lái xe, bằng không ra ngoài rất bất tiện.
- Phải biết, nhất định phải đột phá tới cảnh giới phía sau Ngưng Anh, thì mới có thể xé rách được không gian, nhưng bây giờ em mới ở cảnh giới gì?
Hoàng Tiểu Tiên nhìn tôi một cái, nói.
- Cái gì? Xé rách không gian?
Nghe vậy, tôi cả kinh, ý của Hoàng Tiểu Tiên là, chỉ cần ai đó đi tới phía sau cảnh giới Ngưng Anh, thì có thể xé rách không gian để đi lại sao?
Đúng là lần đầu tiên tôi nghe thấy, tôi nói thảo nào lúc trước ông nội, còn cả mấy vị trong môn phái Thanh Thành đều đột nhiên xuất hiện, cảm giác cứ quái lạ, hóa ra là xé không gian để ra ngoài.
- Được rồi, bây giờ em cứ an phận mà tu luyện đi, em còn cách xa lắm!
Hoàng Tiểu Tiên hình như không muốn nói nhiều với tôi, liền trực tiếp bịt miệng tôi lại, không còn cách khác, rõ ràng là phải thu xếp thời gian đi học lái xe.
Lái xe thì dễ học, nhưng học bằng lại xe thì lại có chút lãng phí thời gian, xem ra, phải tìm cách đi cửa sau mới được!
Nghĩ một lát, tạm thời cũng không nghĩ ra sẽ nhờ vả ai!
Sau khi đến trường, tôi đi tìm hiệu trưởng, nói một chút về tình hình của tôi, hiệu trưởng nói, nếu tôi bận chuyện cá nhân, có thể tùy ý rời đi, không cần báo lại với ông ấy, đến lúc đó ông ấy sẽ giúp đỡ tôi chuyện học phần.
Từ sau khi giúp nhà trường xử lý chuyện lần trước, thái độ của thầy hiệu trường dành cho tôi cũng tốt hơn nhiều.
Nghe vậy, tôi cũng thấy yên tâm, mà thời gian tiếp theo, tôi đều đặt tâm tư của mình vào tu luyện.
Ngày thứ ba, tôi nhận được một cuộc gọi từ Trúc Tẩm Ngưng.
- Anh đang ở đâu? Ra ngoài một chuyến!