Nợ Âm Khó Thoát

Chương 336: Tin nhắn của hoàng tiểu tiên

Tôi nhìn Mễ Trần, hay quá nhỉ, trực tiếp đẩy sang cho tôi, nói dễ nghe một chút, thì đây là phần thưởng “hậu hĩnh”, nói khó nghe một chút, thì là một nhiệm vụ, Tần Liễu Thanh đang ngầm ra hiệu cho chúng tôi thử đi tìm xem có thể gặp được may mắn không.

Một miếng bản đồ không hoàn chỉnh, đúng là có khả năng sẽ giống như lời Tần Liễu Thanh nói, có bảo bối quý giá, nhưng với điều kiện là phải ghép đủ cả tấm bản đồ hoàn chỉnh, ông nội nó, một góc bản đồ rách nát này, thì có tác dụng quái gì!

Mẹ nó, nói không chừng phải tìm rất nhiều năm, không, nói chính xác phải là tìm cả đời cũng chưa chắc đã tìm được, nhưng cuối cùng, tôi vẫn im lặng cầm lấy miếng bản đồ, cất đi.

Mẹ nhà nó, có thứ này, cũng hơn là chẳng có gì, coi như an ủi trái tim bé bỏng đang chịu ấm ức của mình một chút!

- Được rồi, Mễ Trần tiếp tục đi chấp hành nhiệm vụ còn lại, còn về thằng nhóc này, nếu cậu vẫn còn việc phải làm, thì cậu quay về lo liệu chuyện của mình đi!

Tần Liễu Thanh trực tiếp lên tiếng, nói với hai chúng tôi, những gì cần nói cũng đã nói, đã đến lúc đuổi chúng tôi đi.

Tôi và Mễ Trần đứng dậy, sau đó rời khỏi cục số chín, sau khi ra ngoài, Mễ Trần cười hề hề nói:

- Cái đó, thứ mà cục phó Tần đưa cho cậu, nói không chừng đúng là còn có bảo bối ấy chứ!

Mễ Trần biết, tôi tới đây, hoàn toàn là vì “lợi ích” ở trong miệng anh ta, nhưng hiện tại không ngờ, “lợi ích” lại chính một miếng bản đồ rách nát!

Tôi xua xua tay, nói:

- Sao cũng được, có điều tiếp theo đây tôi thật sự còn có việc, phải quay về, anh đi chấp hành nhiệm vụ của mình, phải cẩn thận chút nhé!

Sao khi chia tay với Mễ Trần, tôi lập tức đi mua vé máy bay quay về tỉnh Qúy Châu, lúc đến sân bay, phát hiện điện thoại của mình đã hết pin, liền vội vàng đem đi sạc.

Điện thoại vừa hiện lên, trên màn hình đã hiển thị hơn mười cuộc gọi lỡ của Hoàng Tiểu Tiên, thấy vậy tôi thầm nghĩ không hay rồi, tôi tắt nguồn điện thoại từ lúc nào tôi cũng chẳng nhớ, bây giờ nhìn qua, Hoàng Tiểu Tiên gọi tới từ ba hôm trước.

Tôi vội vàng gọi lại cho Hoàng Tiểu Tiên, lại không thể liên lạc được, lúc này, trong điện thoại vẫn còn một dòng tin nhắn Hoàng Tiểu Tiên gửi cho tôi.

Xem qua nội dung, trong tin nhắn, Hoàng Tiểu Tiên nói với tôi, chị ta nhận được tin của Hồ tộc, bảo chị ta dẫn Hoàng Quân tới để đổi lấy mẫu thân, nhưng chị ta không đem theo Hoàng Quân, bởi vì chuyến đi này lành ít dữ nhiều, đem theo Hoàng Quân, thì chỉ có một con đường chết.

Vốn dĩ Hoàng Tiểu Tiên muốn gửi Hoàng Quân lại cho tôi, bởi vì không liên lạc được, chị ta bèn giấu Hoàng Quân vào một nơi, bảo tôi sau khi nhận được tin, thì tới chỗ Hoàng Quân, tiếp tục đợi tin tức của chị ta.

Tôi xem thời gian gửi tới của đoạn tin nhắn, là sáng sớm ngày hôm nay mới gửi, cũng chính là nói, hôm nay Hoàng Tiểu Tiên mới đi tới Hồ tộc, ba ngày trước chỉ muốn gọi trước cho tôi.

Gay go rồi, chuyện quan trọng thế này, mà tôi lại tắt nguồn điện thoại, tôi không ngừng tự trách bản thân, cũng thầm cầu nguyện, Hoàng Tiểu Tiên nhất định đừng xảy ra chuyện gì.

Lúc ở sân bay, tôi cứ gọi mãi cho Hoàng Tiểu Tiên, nhưng không gọi được, cuối cùng thì cũng đợi được đến lúc lên máy bay, bị giày vò trên máy bay mấy tiếng, cuối cùng cũng đã tới nơi, vừa xuống khỏi máy bay tôi lại gọi cho Hoàng Tiểu Tiên, nhưng kết quả vẫn như cũ, điện thoại chị ta đã tắt nguồn.

Tôi lập tức tìm đến địa điểm mà Hoàng Tiểu Tiên nói, tìm được chỗ chị ta giấu Hoàng Quân, nhìn bộ dạng của Hoàng Quân, tôi tự nhiên thấy thương hắn, hiện tại khí hải đã hoàn toàn bị Hoàng Tiểu Tiên phong lại, chỉ còn là một con hồ ly bình thường.

Hơn nữa nhìn hắn rất yếu ớt, bị nhốt chặt ở trong lồng, có lẽ cũng đã đói cồn cào ruột gan.

Thấy tôi tới, ánh mắt tiểu hồ ly lộ ra vẻ cầu xin, hình như hi vọng tôi sẽ cho hắn ăn, mặc dù Hoàng Quân đã làm ra rất nhiều chuyện vô đạo đức, nhưng hiện tại, hắn không thể xảy ra chuyện.

Bằng không Hoàng Tiểu Tiên sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy, tôi không thể để cho hắn xảy ra chuyện, vội vàng tìm một ít đồ cho hắn ăn, cũng lấy thêm cho hắn chút nước.

- Anh bị nhốt ở đây bao lâu rồi?

Nhìn Hoàng Quân, tôi cất tiếng gặng hỏi.

Mặc dù hiện tại Hoàng Quân đã hiện nguyên hình hồ ly, nhưng vẫn có thể nói tiếng người, chỉ có điều lúc trước, đến miệng cũng bị Hoàng Tiểu Tiên dùng rọ mõm, khóa chặt lại.

Hiện tại, Hoàng Quân đang ăn ngấu ăn nghiến một cái bánh mì, nghe thấy tôi hỏi, vội vàng vừa nhai nhồm nhoàm, vừa nói, đã bị Hoàng Tiểu Tiên nhốt bảy ngày rồi.

Mà trong bảy ngày này, Hoàng Tiểu Tiên không cho hắn ăn gì, hắn thực sự đã đói sắp chết.

Hoàng Quân nhớ, lần cuối hắn gặp Hoàng Tiểu Tiên, là sáng sớm ngày hôm nay, sau khi tới nhìn hắn một cái, Hoàng Tiểu Tiên liền rời đi, mãi cho đến bây giờ tôi tới, phát hiện ra hắn.

Nếu qua vài ngày nữa tôi còn chưa xuất hiện, vậy chắc chắn Hoàng Quân sẽ bị đói đến chết.

Quyết định này của Hoàng Tiểu Tiên rất đúng đắn, nếu đem theo Hoàng Quân, đối diện với nhiều kẻ mạnh như thế, Hoàng Tiểu Tiên chắc chắn không kịp trở tay.

Hiện tại không đem Hoàng Quân theo, ngược lại Hoàng Tiểu Tiên còn có thêm một tia hi vọng, bởi vì thân phận của Hoàng Quân rất đặc biệt, không nhìn thấy Hoàng Quân, người của Hồ tộc không dám manh động.

Chính vào lúc này, điện thoại trong túi quần bỗng rung lên, tôi vội vàng lấy điện thoại ra, phát hiện là Hoàng Tiểu Tiên gọi đến.

Tôi vui mừng ấn nghe, nhưng giọng nói truyền ra từ đầu dây bên kia lại không phải là của Hoàng Tiểu Tiên.

- Nhãi con, nhận được cuộc điện thoại này, cậu không cần phải thấy bất ngờ, mau nói cho tôi biết, Tiểu Quân có phải đang nằm trong tay cậu không?

Đây là giọng nói của một người đàn ông trung niên, nghe thấy tiếng nói này, lông mày tôi nhíu chặt lại, bởi vì chỉ có một khả năng, Hoàng Tiểu Tiên xảy ra chuyện rồi.

Nhưng tôi biết, có lẽ Hoàng Tiểu Tiên chỉ bị khống chế, bởi vì trước khi chưa tìm ra Hoàng Quân, người của Hồ tộc sẽ không giết Hoàng Tiểu Tiên.

- Ông muốn thế nào?

Trầm mặc một lúc lâu, tôi mới trầm giọng nói.

Hiện tại, nếu đối phương chủ động gọi đến, vậy thì chứng minh đối phương muốn đàm phán với tôi, mục đích, đương nhiên là cứu Hoàng Quân.

- Cho tôi nghe thấy giọng của Tiểu Quân!

Đối phương lại lên tiếng, tôi đặt điện thoại vào bên tai Hoàng Quân, lúc này, sau khi Hoàng Quân nói hai câu, liền lập tức trở nên vô cùng kích động, gào lớn:

- Phụ thân, cứu con, cứu con!

Nghe vậy tôi ngây người, hóa ra, người đang nói chuyện điện thoại, chính là phụ thân của Hoàng Quân, cũng chính là nói, người gọi đến, chính là nhị thúc của Hoàng Tiểu Tiên, hiện tại đang ngồi trên ghế Hồ vương của Hồ tộc?

- Tôi cũng muốn nghe giọng của Hoàng Tiểu Tiên.

Sau khi lấy lại điện thoại, tôi lên tiếng nói với đầu bên kia.

Đối phương không phí lời với tôi, không lâu sau, giọng của Hoàng Tiểu Tiền đã vang lên.

- Em đừng đến, đến chỉ có một đường chết!

Hoàng Tiểu Tiên kích động nói, có điều ngay khi Hoàng Tiểu Tiên vừa nói xong, tôi nghe thấy một tiếng “bốp”.

- Cái con không biết sống chết này, những gì không nên nói thì đừng nói!

Nghe thấy giọng nói này, lòng tôi trùng xuống, đây là tiếng của Hoàng Minh, hơn nữa, có lẽ vừa nãy gã đã tát Hoàng Tiểu Tiên một cái.

Kế đó, tôi lập tức nắm lấy chi trước của Hoàng Quân, trực tiếp bẻ gãy một ngón trong đó.

Tiếng thét thất thanh của Hoàng Quân truyền ra, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói vô cùng phẫn nộ của người đàn ông trung niên:

- Thằng nhãi, mày làm gì Tiểu Quân rồi?

Có điều, tôi lại chẳng hề quan tâm, không nhanh không chậm nói với đầu dây bên kia:

- Ông hỏi Hoàng Minh, có lẽ hắn biết tôi đã làm gì, bảo hắn đừng động vào Hoàng Tiểu Tiên, bằng không, tôi không dám đảm bảo tính mạng cho đứa con trai cưng nhà ông!

- Mẹ nó, thằng khốn nạn, đợi mày tới Hồ tộc, tao nhất định sẽ khiến mày hồn siêu phách lạc, chết không toàn thây!

Hoàng Minh gầm lên một tiếng, nhưng tôi lại không quan tâm, tiếp tục bẻ ngón thứ hai của Hoàng Quân.

- Tôi nghĩ, ở trong mắt các người, tính mạng của Hoàng Quân có lẽ quan trọng hơn Hoàng Tiểu Tiên.

Tiếng thét thảm thiết thứ hai lại truyền ra trong miệng Hoàng Quân, còn cả giọng nói của tôi, ngay sau đó, trong điện thoại vang lên một tiếng vả.

Bốp!

- Khốn nạn, ai cho ngươi làm càn!

Tiếng nói đầy phẫn nộ của người đàn ông trung niên vang lên, sau đó là tiếng của Hoàng Minh.

- Phụ, phụ thân, con biết sai rồi!

Biết được Hoàng Minh vừa bị ăn vả, trong lòng tôi thấy thoải mái hẳn.

- Tôi hi vọng lúc mình đến Hồ tộc, có thể nhìn thấy Hoàng Tiểu Tiên lành lặn khỏe mạnh, bằng không, tôi đảm bảo các người sẽ không được nhìn thấy Hoàng Quân còn sống!

Sau khi nói xong, tôi tắt luôn điện thoại đi, sau đó nhìn Hoàng Quân, bởi vì hắn biết đường tới Hồ tộc.

Có điều tôi không thể cứ tay không mà tới đó, nếu vậy, chắc chắn sẽ chết, cho nên, tôi nhất định phải đảm bảo mình có thể an toàn rời khỏi đó, ít nhất thì cũng phải có khả năng đưa Hoàng Tiểu Tiên và mẫu thân của chị ta rời khỏi Hồ tộc.

Tôi có thể tìm ai? Trong đầu tôi lập tức hiện ra một bóng người, lão Doãn, trong suy nghĩ của tôi, thì chỉ có lão ta mới giúp được mình, nhưng tôi không biết hiện giờ lão Doãn có ở cửa tiệm hay không, vả lại lão ta có giúp hay không, lại là một chuyện khác.

Nhưng không thử thì sao biết!

Đứng thẳng dậy, tôi giúp Hoàng Quân bó bột, sau đó đi tới nơi ở của Lão Doãn, trời sáng, phố đồ cổ lạnh lẽo cô quạnh, rất ít người qua lại, tôi trực tiếp đi thẳng tới trước cửa tiệm của lão Doãn.

Tôi vui mừng phát hiện của tiệm vẫn mở cửa, nhấc chân, đi thẳng vào trong.

- Lão Doãn!

Tình hình lần này có chút cấp bách, sau khi tiến vào trong, liền cất tiếng gọi lão Doãn, nhưng tôi lại không thấy thân hình của lão ta đâu, lại vội vàng gọi thêm vài tiếng nữa,

Lão Doãn vẫn chưa đáp lời tôi, lòng tôi lộp bộp một tiếng, lẽ nào, lão Doãn không có nhà sao? Vốn dĩ cho rằng có thể được lão Doãn giúp gì đó, nhưng giờ lão Doãn lại không có ở đây.

Nhưng không đúng, bình thường nếu lão Doãn không có nhà, sẽ không thể để cửa mở, lẽ nào lão Doãn biết tôi tới cầu cứu lão, cho nên không muốn giúp tôi?

Tôi thở dài thườn thượt, không còn cách khác, người ta không muốn giúp mình, tôi cũng không thể cưỡng cầu, nếu nói vậy, tôi chỉ đành trực tiếp đi tới Hồ tộc rồi.

Kế đó, chính vào lúc tôi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, thì có một thứ gì đó rơi thẳng xuống dưới chân tôi, cúi đầu nhìn, hình như là một miếng ngọc bội.

Khi nhìn thấy ngọc bội, trong lòng tôi khẽ ngây ra, đây là? Lão Doãn đưa cho tôi? Chỉ có khả năng này thôi, ở nơi này,nếu không được lão Doãn đồng ý, người khác căn bản không thể nào vào được.

Lúc này, tôi nhìn sang bên cạnh, phát hiện vẫn không có người, sau đó ôm quyền hướng vào trong cửa tiệm, lên tiếng:

- Lão Doãn, đa tạ đại ân đại đức!

Nói xong, liền đi khỏi.

***

chính vào lúc Lý Nhất Lượng rời đi không lâu, một bóng người từ từ hiện ra giữa căn nhà, hai tay chấp sau lưng, mắt nhìn theo phương hướng Lý Nhất Lượng đang đi xa.

- Nhóc con này, bản lĩnh rước họa vào thân thật lớn quá đi!

Lão Doãn lo âu lắc lắc đầu, mở miệng khẽ lầm bầm, sau khi dứt lời, hai cánh cửa gỗ từ từ khép lại.

***

sau khi đi khỏi phố đồ cổ, dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Quân, tôi lập tức phi thẳng tới địa bàn của Hồ tộc.