Nếu Hoàng Tiểu Tiên đã giúp tôi xử lý cổ trùng màu vàng kim, vậy tôi có thể chuyên tâm chiến đấu với Cự Mông rồi.

Thân hình Cự Mông xông ra, kế đó, tôi nhìn thấy khí huyết sát đã bị Cự Mông hất văng, cả người tôi vội vã phóng tới.

Tôi và Cự Mông đập vào nhau, tôi thấy bóng hình màu vàng kim đã chui vào trong lòng mình.

Có điều tôi không hề lo lắng, bởi vì đã có Hoàng Tiểu Tiên, tôi không tin chị ta không “dạy dỗ” được một con rắn bé tẹo.

Trường kiếm không ngừng chém lên người Cự Mông, Cự Mông hết lần này đến lần khác tránh được công kích của Thị.

Mắt thấy một nắm đấm của Cự Mông vung lên, ánh mắt tôi ngưng lại, cũng giơ ra một nắm đấm, tấn công hắn.

Hai nắm đấm đập vào nhau trên không, lập tức cảm nhận được một luồng lực phản kích chui vào trong cánh tay mình, một bên của tôi lúc này bỗng dưng cảm thấy tê nhức.

Tôi loạng choạng lùi ra sau, Cự Mông phía đối diện cũng vậy.

Sau khi thân người dừng lại, tôi nhìn Cự Mông, sắc mặt hắn dửng dưng, một lúc sau, Cự Mông lên tiếng nói với tôi:

- tôi thấy cậu cũng khá đuối rồi, so lòng nhẫn nại, tôi đến tận bây giờ vẫn chưa gặp phải đối thủ, không thể không nói, cậu thật khiến tôi thấy bất ngờ.

Mặc dù trong giọng nói hắn có đôi phần kinh ngạc, nhưng lại rất lạnh lùng, ý của hắn, là hắn cảm thấy tôi đã sắp đi đến giới hạn, mà lòng nhẫn nại của hắn đúng là không tồi, tôi cũng đã cảm nhận thấy.

Nhưng nếu hắn cho rằng chắc chắn hạ gục được tôi, vậy thì có vài câu hình như nói ra sớm quá.

- Sao? Ý của anh là, anh chắc chắn sẽ hạ gục được tôi à?

Đưa mắt nhìn Cự Mông, tôi cất tiếng hỏi.

Nghe vậy Cự Mông chỉ cười nhẹ, trầm mặc không lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, chính là dáng vẻ tự tin ăn đứt được tôi, im lặng cũng có nghĩa là công nhận.

Chính lúc này, tôi lại nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

- Cự Mông, chiến đấu lâu vậy rồi, chúng ta có lẽ phải phân thắng bại thôi!

Nói xong, khí thế trên người tôi dâng lên ngút trời, bỗng dưng, tôi thấy sắc mặt của Cự Mông hơi thay đổi.

Hình như có chút hoài nghi, tại sao đến bây giờ, tôi vẫn còn có thể nói được câu như vậy, giây tiếp theo, một tay tôi phẩy nhẹ, một luồng ánh sáng phóng tới chỗ Cự Mông.

Cự Mông phản ứng cực nhanh, nhưng quanh người hắn, đã nhiều thêm rất nhiều trận kỳ nho nhỏ.

Mà lúc này, lại có thêm năm tia sáng của các đạo cơ bay ra, trận cơ hình thành, ấn kết trong tay tôi mau chóng biến hóa, miệng hô lớn:

- Ngũ Hành Sinh Sát, khởi trận!

Tiếng hô của tôi vang lên, từng hàng phù văn kỳ lạ của trận pháp bắt đầu ngưng tụ xung quanh người Cự Mông, không ngừng quay tròn quanh hắn.

Những luồng sát khí sắc lạnh bắt đầu tấn công Cự Mông.

- Tại sao lại như vậy? cậu, tại sao cậu còn vẫn còn chiêu này?

Cự Mông phía đối diện sắc mặt kinh hãi, ánh mắt hoang mang không tin vào mắt mình, giây tiếp theo, Cự Mông lao ra, như muốn rời khỏi đại trận, nhưng lúc này, tất cả đã muộn rồi.

Bởi vì đại trận đã ngưng tụ thành công, muốn thoát ra ngoài, trừ phi phá bỏ đại trận, bằng không Cự Mông có nằm mơ cũng đừng nghĩ rời khỏi.

- Cự Mông, đây chính là đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, anh phải cẩn thận vào nhé!

Tôi hô to một tiếng, lập tức, cả người lao tới trước mặt Cự Mông.

Trường kiếm trong tay không ngừng vung ra những luồng kiếm khí huyết sát lạnh lẽo, kiếm khí tiếp cận Cự Mông.

Cự Mông cứ chạy hết chỗ này đến chỗ kia trong đại trận.

Tay Cự Mông không ngừng tấn công, như muốn phá vỡ đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, nhưng lúc này, đại trận đã hoàn thiện, muốn phá vỡ đại trận, thì phải có năng lực nhất định.

Nếu hắn có thừa năng lượng để tiêu hao cùng với trận cơ, khi thời gian trôi đi, chỉ cần năng lượng của trận cơ cạn kiệt, vậy mới có thể thoát khỏi đại trận.

Nhưng hiện tại cho dù là bất kì khả năng nào, Cự Mông kia cũng không đủ điền kiện, tôi nhìn Cự Mông, công kích trong tay tôi chưa từng dừng lại.

Bởi tôi biết, cho dù bây giờ đã chiếm thế thượng phong, nhưng tôi không thể đắc ý quá sớm.

Chỉ cần không cẩn thận một chút, bị Cự Mông lật ngược thế cờ, vậy tôi không còn cách nào khác nữa rồi, tôi không dám chắc Cự Mông có còn che giấu thủ đoạn gì khác không.

Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã khiến tôi kinh ngạc không ít lần, cho nên dù hiện tại Cự Mông giở thêm thủ đoạn khác, tôi cũng không cảm thấy kì lạ, bởi trong lòng đã sớm có chuẩn bị.

Dưới tình hình thế này, tôi nhất định phải đánh bại hắn càng sớm càng tốt.

Lúc này, tôi có thể nghe thấy trên phía khán đài đang vang lên những tiếng bàn luận đầy kinh ngạc, dường như không ngờ rằng, tôi có thể giấu chiêu này đến tận bây giờ.

Trận pháp đã hoàn toàn vây Cự Mông vào giữa, Cự Mông đã trở thành cá mắc trong lưới, hắn muốn thử phá vỡ đại trận, nhưng tôi biết, hắn không có khả năng ấy.

- Thế nào? Đại trận Ngũ Hành Sinh Sát không làm anh thất vọng chứ?

Nhìn Cự Mông đang bận rộn né tránh các đòn tấn công, tôi cất tiếng nói với hắn.

Sắc mặt Cự Mông đã có chút u ám, không đáp lời, nhưng lại vẫn cố gắng chống đỡ những đòn tấn công.

Chính vào lúc này, tôi nhìn thấy quần áo trên người hắn khẽ lay động, khí thế trên người hắn dâng lên hừng hực, không ngờ còn mạnh hơn trước khá nhiều.

Đồng tử tôi co lại, hóa ra hắn vẫn còn chiêu này?

Nhìn khí thế vẫn đang không ngừng dâng cao trên người hắn, tôi lại bồn chồn không biết phải nói gì, nhưng dù đã vậy, muốn phá vỡ đại trận Ngũ Hành Sinh Sát của tôi, không có dễ như vậy.

Lúc này, tôi cảm thấy thực lực của Cự Mông có lẽ đã lên tới cảnh giới Tiên Thiên cấp ba.

Hắn có bí thuật dâng cao thực lực trong khoảng thời gian ngắn, lúc trước vẫn luôn giấu nhẹm đi, nếu Cự Mông sớm sử dụng chiêu này, có lẽ trận đấu cũng đã kết thúc từ lâu.

Nhưng hiện tại, tôi muốn nói, Cự Mông muộn rồi!

Nhìn Cự Mông, ấn kết trong tay tôi từ từ biến đổi, năm trận cơ cũng đang biến đổi, càng lúc càng nhiều thêm các đòn tấn công bay về phía Cự Mông.

Cự Mông mới chỉ vừa điểu chỉnh thực lực của mình xong, đang chuẩn bị phá trận, nhưng lại không ngờ vị trí của trận pháp đã thay đổi, sắc mắt hắn bỗng khó coi.

Rõ ràng, trong lòng hắn đã bắt đầu hỗn loạn.

Khóe miệng tôi nhếch lên, nhìn Cự Mông trong đại trận, muốn phá đại trận Ngũ Hành Sinh Sát của tôi à? Không dễ như vậy đâu.

Cứ thế, mắt nhìn Cự Mông nhưng ấn kết trong tay tôi thì chưa từng dừng biến đổi.

Tôi chưa lập tức ra tay, chỉ kéo dài thời gian với Cự Mông là bởi vì, đang chờ đợi tình hình chỗ Hoàng Tiểu Tiên.

Bởi vì con rắn vàng kim vẫn chưa chui ra khỏi người tôi.

Tôi định đợi Hoàng Tiểu Tiên đá con rắn đó ra ngoài, thì mới hành động, nhưng nếu đợi thêm lát nữa mà Hoàng Tiểu Tiên vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy tôi không thể tiếp tục đợi nữa.

Cho nên thời gian tôi dành cho Hoàng Tiểu Tiên cũng không còn nhiều, lúc này, tôi lại lần nữa cảm nhận thấy sự khó khăn khi chiến đấu với Cự Mông, đã lâu như vậy rồi, mà hắn vẫn còn sức chống đỡ lại các công kích không ngừng nghỉ của đại trận Ngũ Hành Sinh Sát.

Như muốn chiến tới khi cạn kiệt sức lực, không thể không nói, ý chí chiến đấu của Cự Mông, khiến rất nhiều người phải chậc lưỡi khen ngợi.

Hắn có thể đi tới trận chiến cuối, cũng không phải là không có đạo lý.

Tôi khống chế đại trận Ngũ Hành Sinh Sát, tiêu hao năng lượng để tấn công Cự Mông, chính lúc này, tôi thấy Cự Mông thét lớn một tiếng, gân xanh trên trán cũng đã nổi cả lên.

Cả người hắn lao tới một chỗ nào đó, nắm đấm vung lên.

Thấy vậy tôi hoảng hốt, bởi vì nơi hắn đang muốn tấn công, chính là vị trí trận kỳ của đại trận Ngũ Hành Sinh Sát.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi đã mau chóng có phản ứng, ấn kết mau chóng biến hóa, di dời vị trí của trận kỳ.

Cự Mông đấm vào chỗ trống, sắc mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Tôi nhìn Cự Mông, cảm thấy có lẽ không thể tiếp tục đợi nữa rồi, cứ đợi mãi, nói không chừng còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên để đề phòng bất chắc, tôi nhất định phải mau chóng kết thúc cuộc chiến.

Tôi ngay lập tức hạ quyết tâm, cả người lao lên, Thị trong tay toát ra luồng kiếm khí sắc lạnh.

Cả người tôi trong nháy mắt đã xông vào trong đại trận Ngũ Hành Sinh Sát.

Không sai, hiện tại tôi nhất định phải đi vào trong đại trận, kết hợp với năng lượng của đại trận, giải quyết Cự Mông hoàn toàn.

Cứ tiếp tục kéo dài, sớm muộn cũng xảy ra sự cố.

Tôi lao vào trong đại trận, khống chế đại trận bảo vệ cho tôi, kế đó kiếm khí huyết sát đã sớm chuẩn bị ngay lập tức chém xuống người Cự Mông!