Lúc trước tôi chưa từng nghĩ qua, sẽ được nhìn thấy cổ thuật của
Miêu Cương ở trong tộc Cửu Lê, nhưng hiện tại nghĩ lại thì, không có gì
kì lạ cả.
Lê tộc vốn sống ở khu vực Miêu Cương, tộc
Lê Lộc lại là một trong tám phân gia của Lê tộc, biết cổ thuật cũng là
chuyện bình thường.
Chỉ là tôi khá bất ngờ, lúc
trước cho rằng Lộc Nguyên Thư chiến đấu với Phó Thần, đã thi triển hết
thực lực của mình, nhưng hiện tại xem ra, y cũng che giấu rất kĩ.
Vậy còn những người khác thì sao?
Nghĩ đến điểm này, trong lòng tôi càng thêm nặng nề, bởi điều này có nghĩa, trận đấu tiếp theo, tôi sẽ có càng nhiều áp lực hơn.
Mà kiến thức về cổ thuật Miêu Cương của tôi là vô cùng ít, nếu phía sau
gặp phải đối thủ cũng biết dùng cổ thuật Miêu Cương, vậy đó là bất lợi
cực kỳ lớn đối với tôi.
Cho nên hiện tại tôi phải quan sát thật kĩ trận đấu của Cự Mông và Lộc Nguyên Thư, về sau mới có kinh nghiệm riêng cho bản thân.
- Không ngờ Lộc huynh lại che giấu lâu như vậy, đến ngay cả cổ trùng bản
mệnh cũng giấu được cho tới tận bây giờ, thật khiến tại hạ có đôi phần
kinh ngạc!
Cự Mông nhìn Lộc Nguyên Thư, nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Lộc Nguyên Thư cười nhạt, đáp:
- Khiến Cự Mông huynh chê cười rồi, nếu như không sử dụng cổ trùng bản
mệnh, chỉ e kết cục cũng không tốt hơn Trúc Khuê kia là bao!
Rõ ràng, Lộc Nguyên Thư đánh giá Cự Mông rất cao, sau khi do thám đã sử
dụng ngay cổ trùng bản mệnh, là bởi vì Lộc Nguyên Thư biết, Cự Mông
trước mặt không hề dễ đối phó.
Nếu không cẩn thận, rất có khả năng sẽ bị bại trận thê thảm.
- Nếu đã vậy, thì tôi xin lĩnh giáo một chút cổ trùng bản mạng của Lộc huynh!
Cự Mông lại lên tiếng, khi nói xong, sắc mặt hắn lạnh tanh, lập tức, thân hình của Cự Mông như quỷ mê, biến mất khỏi chỗ cũ.
Khi xuất hiện, đã ở ngay trước mặt Lộc Nguyên Thư, một nắm đấm không báo
trước phóng thẳng và người Lộc Nguyên Thư, lúc này, có lẽ Lộc Nguyên Thư đã phải dùng hết tinh lực của mình để chiến đấu.
Hai tay đan chéo vào nhau, chặn ngang ở trước, nắm đấm của Cự Mông đập vào hai cánh tay đan chéo của Lộc Nguyên Thư.
Ngay khi nắm đấm của Cự Mông chạm vào Lộc Nguyên Thư, một bóng đen không
biết trời đất là gì lại chui ra khỏi ống tay áo của Lộc Nguyên Thư, tấn
công Cự Mông.
Sắc mặt Cự Mông ngưng lại, một cái hũ
không lớn không nhỏ xuất hiện trong tay hắn, nắp cũng đã được mở ra, con rết không kịp phản ứng, cả người lập tức chui vào trong cái hũ.
Cổ trùng? Khi nhìn thấy cái hũ, tôi đã giật bắn mình rồi, theo bản năng nghĩ ngay tới cái hũ trong tay Lộc Nguyên Thư.
Nếu nói như vậy, Cự Mông thực ra cũng nuôi cổ trùng bản mệnh? lúc trước
luôn giấu giếm, tên này được lắm, xem ra đám người này ai cũng đều đang
nuôi cổ trùng bản mệnh?
Nhưng cổ trùng của Cự Mông
trông như thế nào thì không ai hay biết, lúc này, nhìn thấy cổ trùng bản mệnh của mình chui vào trong hũ của Cự Mông, sắc mặt Lộc Nguyên Thư tái mép.
- Lục huynh không cần lo lắng, tại hạ chỉ muốn để cho chúng nó phân thắng bại, sẽ không giết chết cổ trùng của huynh,
tôi cũng biết thứ này đối với Lộc huynh mà nói, là vô cùng quan trọng!
Thấy vẻ mặt căng thẳng của Lộc Nguyên Thư, Cự Mông cười cười, cất tiếng nói, khi nghe thấy lời của Cự Mông, tôi cũng hiểu ra, ‘chúng nó’ ở trong
miệng Cự Mông, chính là chỉ hai cổ trùng bản mệnh.
Lộc Nguyên Thư khẽ thở phào một tiếng, lộ ra một nụ cười cảm kích với Cự Mông, lúc này, Cự Mông lại nói:
- Lục huynh, tiếp theo đấy chính là chuyện của hai người chúng ta rồi!
Dứt lời, thân hình Cự Mông đã phóng lên, cổ trùng của Lộc Nguyên Thư đã bị
Cự Mông thu vào trong hũ, vì vậy, trận chiến của hai người lại quay về
trạng thái như lúc ban đầu.
Từng đòn tấn công khủng
bố cứ không ngừng đập vào nhau trên võ đài, phát ra những âm thanh đáng
sợ, lúc này, tôi thấy thân hình của Lộc Nguyên Thư không ngừng lùi ra
sau, rất rõ ràng, đang bị Cự Mông tấn công không ngừng nghỉ.
Thực lực của Cự Mông quả nhiên thâm sâu khó lường, không lâu sau, Lộc Nguyên Thư đã bị Cự Mông ép ra khỏi vạch vàng.
Lộc Nguyên Thư, bại rồi!
Trận đầu tiên làm Lôi chủ của Cự Mông đã thành công, đạt được một điểm, kẻ
thất bại Lộc Nguyên Thư lúc này không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn
cười khổ, nhìn Cự Mông trước mặt, cất tiếng nói:
- Thực lực của Cự Mông huynh quả nhiên mạnh vô cùng, tại hạ tâm phục khẩu phục!
Nói xong, ôm quyền hướng về phía Cự Mông, lúc này, Cự Mông xua tay, lấy hũ
sứ lúc trước đặt ở một bên lại, mở nắp, lập tức, một bóng đen cũng mau
chóng chui ra khỏi hũ.
Chính là con rết lúc trước,
cổ trùng bản mệnh của Lộc Nguyên Thư, chỉ có điều, lúc này trong con rết có chút thảm hại, mấy cái chân hình như đã bị gãy mất vài cái, bởi vốn
dĩ con rết nhìn đã khá to, cho nên cũng dễ dàng bị nhìn ra.
Nhưng từ đầu đến cuối, cổ trùng bản mệnh của Cự Mông đều chưa từng xuất hiện, căn bản không ai biết cổ trùng của hắn có hình thù ra làm sao, điểm này càng khiến cho thực lực của Cự Mông trong mắt người khác càng thêm thần bí.
Tiếp theo đây, người công lôi thứ hai sẽ tiếp
tục tiến lên võ đài, việc này là tự nguyện, cho nên tôi cũng không muốn
tranh giành với ai cả.
Lúc này, tiếng Trúc Tuấn lại vang lên:
- Trận thứ nhất, Cự Mông thủ lôi thành công, trận thứ hai, sẽ được tiếp tục sau nửa tiếng nữa!
Trúc Tuấn nói xong, mọi người đều hiểu, trong vòng nửa tiếng, nói trắng ra
là để cho lôi chủ có thời gian nghỉ ngơi, cho dù nói thế nào, lúc chiến
đấu với Lộc Nguyên Thư, Cự Mông chắc chắn cũng tiêu hao chút sức lực!
Làm như vậy là khá công bằng, mà lúc này, tôi thấy Cự Mông trực tiếp ngồi
khoanh chân trên võ đài, hình như đang bắt đầu hồi phục năng lượng trên
người, cổ trùng bản mạng cũng được hắn thu lại.
Nửa
tiếng rất nhanh đã trôi qua, tôi không vội vàng công lôi, bởi vì càng về sau, những thông tin mà tôi nắm được sẽ càng nhiều, đến lúc đó càng có
lợi cho tôi hơn.
Nửa tiếng sau, Trúc Tuấn hô một tiếng, thông báo công lôi bắt đầu, tôi nhìn thấy Vũ Si của tộc Lê Vũ xuất hiện trên võ đài.
- Vũ Si của tộc Lê Vũ, xin được chỉ bảo!
Vũ Si cất tiếng nói, lập tức không khí trên võ đài bỗng trở lên nặng nề.
Thực lực của Vũ Si không thể xem thường, khí mùi trên người gã vô cùng nặng, gã vừa bước lên võ đài, đã khiến người ta có cảm giác nặng nề, cảm giác này giống như bạn đang đứng trước một ngọn núi cao không có đường ra.
Nhưng sắc mặt Cự Mông vẫn không đổi, khẽ ôm quyền, nói:
- Xin chỉ giáo!
Dứt lời, một chân Vũ Si đập mạnh xuống đất, lập tức, viên gạch trên mặt đất nứt toác, vết đứt vẫn không ngừng lan ra bên cạnh.
Giây tiếp theo, trên người Vũ Si hiện ra những tia sáng màu xanh, cứ giống
như từng con rồng xanh nhỏ đang quyện vào nhau, cơ bắp trên người Vũ Si
bỗng trở lên vô cùng khủng bố.
Đến ngay cả quần áo của gã cũng không chịu được mà rách tả tơi!
- Hây!
Một tiếng hô nhẹ vang lên, tôi cảm thấy tai mình như bị ù đi.
Chỉ một tiếng hô đã khiến người nghe nhức nhối đầu óc, lẽ nào Vũ Si không cần sử dụng cổ trùng bản mạng sao?
Hay là nói gã không có cổ trùng bản mệnh? bởi thực lực của Cự Mông như thế
nào có lẽ hắn cũng đã thấy, nếu Vũ Si có cổ trùng, chắc cũng không có lí do gì để giấu giếm nữa.
Có điều chính vào lúc tôi
đang nghi hoặc, lại nghe thấy bên cạnh vang lên những tiếng bàn luận, mà đây lại là tiếng của kẻ người bị bại trận lúc trước, Lộc Nguyên Thư.
- Cổ trùng bản mệnh của Vũ Si có chút cổ quái thì phải?
Ngay khi Lộc Nguyên Thư nói xong, lại là tiếng nói không được vui của Phá Quân truyền tới:
- Chậc, có gì cổ quái cơ chứ? Chẳng phải cũng chỉ giống với huyết linh cổ của tên Văn Xương kia sao? Đều trực tiếp dung hòa vào trong người, dâng cao thực lực!
Mà khi Phá Quân nói xong, cả người
tôi bỗng cả kinh, hóa ra lúc trước huyết nộ mà Văn Xương sử dụng lại
chính là cổ trùng bản mệnh?
Chỉ có điều là lúc trước không có ai nói gì, tôi tự cho rằng đó là bí thuật!