Tiếng vô cùng bá đạo, khi nghe thấy giọng nói này,
lông mày tôi nhíu chặt lại.
Tôi
có thể cảm nhận thấy, giọng nói đã cố gắng kìm chế, cũng chính là nói
không muốn phát ra tiếng nói thật của bản thân, nhưng tôi lại cảm thấy
có chút quen thuộc.
Cũng
không biết nói thế nào, hình như đã từng nghe thấy ở đâu, lại không thể nhớ rõ.
Cho
nên trong lòng tôi bắt đầu rối tung lên, nhưng thực sự tôi không thể nhớ ra, rốt
cuộc tôi đã quen biết một kẻ mạnh như thế này ở đâu?
Cục
số chín?
Có
lẽ không có khả năng này, nếu là người của cục số chín, Cửu chấp sự thậm chí Mễ
Trần đều không thể không có chút phản ứng nào như vậy.
Nói
vậy, người này chắc chắn không phải là người của cục số chín, vậy thì y là ai? Chính
lúc này, trong đầu tôi bỗng xuất hiện bóng dáng một người.
Lão
Doãn, người này liệu có phải là lão Doãn không? Bởi vì trong những người tôi
quen biết, ngoài Tần Liễu Thanh, thì cũng chỉ còn mỗi lão Doãn mới khủng bố nhất.
Trước
nay tôi chưa từng nhìn thấy lão Doãn thi triển thực lực của mình, nhưng vẫn biết,
lão Doãn là một nhân vật thâm sâu khó lường.
Nhưng
lão Doãn có lý do gì để tham gia vào chuyện này chứ? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn
chẳng hiểu gì.
Thôi
cứ để mấy chuyện này ra sau đã, im lặng quan sát mọi chuyện, lúc này hai bàn
tay cứ lơ lửng trên không, dường như không có ý ra tay.
Gã áo choàng đen đứng dậy, mặc dù ánh mắt đầy oán độc, Những gã lần này gã đã ngoan ngoãn, Không hé răng nửa lời, Hoặc
là lúc trước đã được thử chút vị đắng, nên mới học cách ngoan.
- Xem ra các hạ vẫn cố chấp muốn tham gia vào chuyện này rồi!
Tiếng
nói của bàn tay thứ nhất truyền ra, trong giọng nói đã có chút phẫn nộ.
Chủ
nhân của bàn tay thứ hai lại chẳng để ý:
- Muốn ra tay thì ra tay đi, sao phải nói nhiều!
Nói
xong, chủ nhân của bàn thứ hai đã tấn công trước, không ngờ lại bá đạo và quyết
đoán đến vậy, luồng khí khủng bố khiến toàn bộ bụi đá dưới đất bay lên mù mịt,
hai bàn tay đã đập vào nhau.
Lần
này, tôi cảm thấy mình không còn động đậy được nữa, đây cũng chỉ là chút sức mạnh dư thừa của trận chiến, vậy mà…
Luồng
khí khủng bố ép bức khiến tôi không thể tin nổi, nếu hai người này đều có mặt ở
đây, thì không biết sẽ xảy ra những chuyện gì.
Hai
bàn tay đập vào nhau, cả căn phòng đá rung lên, cảm giác như đang muốn rơi xuống
dưới, hai bàn tay cứ dính lại với nhau trên không trung, rất lâu vẫn chưa tách
ra.
Giây
tiếp theo, hai người như đã nói trước với nhau, cùng lúc tách ra, cứ có cảm
giác như đã thương lượng xong.
Tôi
nhìn hai bàn tay, chỉ sợ hai người nọ lại ra tay, chẳng may căn phòng đá không
chịu nổi áp lực từ phía bọn họ, dưới tình hình này, có thể nguy hiểm đã được giải
quyết, nhưng vẫn còn một tia hi vọng sống sót cuối cùng, nhưng nếu nơi này bị
hai vị đại thần kia làm sụp xuống.
Vậy
chẳng phải chúng tôi sẽ bị chôn sống ở đây sao?
- Nếu các hạ đã muốn tham gia, vậy tôi đành giữ mặt mũi cho các hạ vậy!
Chính
lúc này, chủ nhân bàn tay thứ nhất lên tiếng, thỏa hiệp rồi? thế mà lại thỏa hiệp
rồi? lẽ nào, thực lực của chủ nhân bàn tay thứ hai còn mạnh hơn bàn tay thứ nhất?
Bằng
không làm sao y lại dễ dàng lựa chọn thỏa hiệp cho được? gã áo choàng đen có vẻ
không hài lòng, cũng không dám tin chủ nhân của bàn tay thứ nhất đã lựa chọn thỏa
hiệp.
- Đại nhân, thứ đó không thể để rơi
vào tay người khác, đến lúc đó chủ thượng trách tội, chúng ta đều chạy không
thoát!
Gã
áo choàng đen không cam tâm lên tiếng, sau đó, ngay khi gã nói xong, trong căn
phòng đá bỗng vang lên một âm thanh trầm đục.
Hình
như là tiếng ai đó bị ăn một tát, âm thanh vang lên, đầu gã áo choàng đen lệch
sang một bên, một vết tay màu đỏ hằn sâu lên gò má trái của gã.
Tôi
không kìm được mà nhắm chặt mắt lại, gã này thật đen đủi, lúc này, chắc hẳn
trong lòng vị kia cũng không vui vẻ gì, tự nhiên ông lại nhảy ra hỏi câu đó, thế
chẳng lại là tự rước họa vào thân sao?
Ông
nội nó, rõ ràng là tự gã tìm cái chết, tôi còn cảm thấy ăn một tát vẫn còn nhẹ
với gã.
- Rút lui!
Sau
đó, trong không trung vang lên tiếng nói lạnh lẽo, không dám do dự, gã áo
choàng đen mặt mày ấm ức sờ sờ lên bên má sưng vù của mình, đã đến lúc này, chỉ
có thể nghe theo mệnh lệnh, có điều lúc đến bọn họ có năm người, hiện tại chỉ
còn lại hai.
Gã
và bố tôi, bố tôi đứng sau lưng gã áo choàng đen, trực tiếp chui vào trong hố
không gian xuất hiện trước mắt, lúc đi, bố cũng hề quay lại nhìn tôi lấy một
cái.
Có
điều tôi biết, dưới tình hình này, bố tôi không thể quay đầu lại nhìn tôi, bởi
vì nếu bị người khác chú ý thấy, lại xảy ra rắc rối.
Bây
giờ đã đi bớt một thế lực, nhưng chúng tôi vẫn đứng yên tại chỗ, bởi vẫn còn một
vị nữa vẫn chưa đi, nếu không cẩn thận chọc người nọ không vui, vậy gặp nguy
chính là chúng tôi rồi.
- Mau đi đi!
Tiếng
nói trầm trầm truyền ra, tôi phát hiện, đây là đang nói cho Lương Triều Sinh
nghe.
Ánh
mắt Lương Triều Sinh ngơ ngốc, nói chính xác hơn là chẳng hiểu mọi chuyện là
như thế nào, Lương Triều Sinh không vội vã rời đi, mà ông ta mở miệng, gặng hỏi
bàn tay.
- Xin hỏi tiền bối vì sao lại cứu tôi? Có yêu cầu gì? Tiền bối hãy nói ra,
một lúc nào đó, vãn bối nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng!
Ngữ
điệu của Lương Triều Sinh mang theo ý vị thăm dò, bởi vì ông ta lo lắng bàn tay
cứu ông ta, còn có mục đích nào khác, ví dụ như cánh tay trong tay ông ta.
Nếu
bây giờ bàn tay muốn có cánh tay đó, ông ta cũng không thể phản kháng.
- Không có yêu cầu gì, có điều thứ này nằm trong tay ông, còn tốt hơn nhiều
khi rơi vào trong tay bọn chúng, mau cút đi, đừng để tôi đổi ý.
Lần
này, chủ nhân của bàn tay không khách khí, lạnh giọng quát lên một tiếng.
Lương
Triều Sinh run cầm cập, bởi vì ông ta biết, nếu ông ta còn không đi, chắc chắn
sẽ chọc giận vị trước mặt.
Kế
đó, Lương Triều Sinh nhấc cánh tay lên, đi vào trong không gian hiện ra một vết nứt nhỏ, Lương Triều Sinh không do dự, đi thẳng vào trong vết
nứt.
Sau
khi Lương Triều Sinh biến mất trước mắt chúng tôi, vết nứt không gian cũng đóng
lại, chúng tôi chỉ có thể giương mắt nhìn Lương Triều Sinh rời đi, không có
cách nào khác.
Chính
vào lúc này, tôi hình như cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, phát hiện ra điều
này cả người tôi cứng đờ, lẽ nào vị kia đang nhìn tôi sao, vậy đối với tôi mà
nói, đây chắc chắn không phải là một tin tức lạc quan.
Bởi
vì người nọ muốn làm gì, chẳng ai đoán ra được.
Trong
lòng đang lo lắng, thì bỗng nhiên cảm giác khó chịu vừa rồi đã biết mất, bàn
tay kia cũng lùi về, biến mất trước mắt chúng tôi.
Bàn
tay đến đột ngột, lúc đi cũng đột ngột, chẳng cho chúng tôi một cơ hội để phản ứng.
Phù!
Khi
bàn tay biến mất, tôi nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng thở hắt ra, xem
ra hòn đá treo trong lòng mọi người, cuối cùng cũng rơi xuống, bàn tay đã rời đi, mọi
người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
- Người đó, rất mạnh, ép tôi thở không nổi luôn!
Hoàng
Tiểu Tiên kinh hãi cất tiếng, tôi nhìn Hoàng Tiểu Tiên, không ngờ đến chị ta
cũng phải thốt lên một câu cảm thán.
Tôi
lại nhìn Cửu chấp sự bên cạnh, phát hiện ông ấy nhíu chặt mày, nhìn nơi biến mất
của bàn tay, lầm bầm:
- Người này rốt cuộc là ai? Hắn có địch ý với thế lực thần bí, nhưng lại
giúp Lương Triều Sinh, vốn dĩ cho rằng cùng một giuộc với Lương Triều Sinh,
nhưng lại không giết chúng ta, cứ như vậy mà bỏ đi?
Không
sai, có thể nói nghi hoặc trong lòng Cửu chấp sự, cũng chính là nghi hoặc trong
lòng tất cả chúng tôi, chúng tôi cũng muốn biết, tất cả những chuyện này là như
thế nào?
Kẻ
mạnh của thế lực thần bí lúc trước, rốt cuộc thuộc về thế lực nào? Những điều
này chúng tôi hoàn toàn không hay biết.
Có
điều càng nghĩ quá nhiều, cũng càng không có kết quả, lúc trước tôi còn cảm thấy người đó có chút thân quen, nhưng nghĩ thế
nào cũng không nghĩ ra, cũng chẳng giống Lão Doãn.
Vậy
người đó là ai? Càng nghĩ càng không hiểu nổi.
Lúc
này, tôi bỗng nhớ ra gì đó, vội vàng đảo mắt nhìn khắp căn phòng đá, không thấy
Phương Trình Chu đâu rồi, lúc trước hắn vẫn còn đây, nhưng hiện tại lại không
thấy tăm hơi đâu.
Hắn
chắc chắn chưa chết, chỉ có một khả năng, lúc trước lợi dụng thế cục loạn lạc,
hắn đã âm thầm bỏ trốn, hắn biết, nếu không trốn, nhất định tôi sẽ không tha
cho hắn.
‘Coi
như anh chạy nhanh, lần sau gặp lại, tôi nhất định không để anh chạy thoát dễ
dàng.’
Tôi
nói thầm trong lòng, bỗng, Hoàng Tiểu Tiên lườm lườm tôi.
Tôi
chẳng hiểu gì, nhìn theo phương hướng Hoàng Tiểu Tiên chỉ, chỉ thấy một gương mặt
vô cùng đáng sợ, nhưng vẫn có chút gì đó ôn hòa ấm áp.
Đôi
hốc mắt không có tròng mắt kia khiến không ai nhìn ra tâm trạng, nhưng biểu cảm
trên mặt lại không hề hung dữ.
Cứ
đứng im nhìn tôi, thấy vậy, tôi thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Cháu, cháu không phải con trai cô, cháu cũng không biết con trai cô đang
ở đâu?
Sau
khi nói xong, tôi rõ ràng cảm thấy nữ thi lộ ra vẻ mặt thất vọng!