Ngắm nghía rất lâu, tôi mới quay đầu nhìn Mễ Trần, thấp tiếng nói:
- hay là chúng ta thử cửa tử này đi?
Nghe vậy Mễ Trần nhíu mày, ánh mắt hơi nặng nề, tôi tiếp tục lên tiếng nói với anh ta.
- Nói thật, chúng ta không thể so sánh nơi này với nơi khác, nơi này chỗ
nào cũng kỳ dị, tám cánh cửa đối ứng với Bát Môn Độn Giáp, nếu dựa theo
lẽ thường thì cửa tử là nơi nguy hiểm nhất, nhưng tôi lại có cảm giác, ở nơi này không như thế.
Sau khi nói xong, tôi cũng im lặng, khóe miệng Mễ Trần hơi nhếch lên tạo thành một độ cong.
- Ý của cậu là, trong tử có sinh, đi ngược lại đạo lý thường tình mà hành động, có thể trong cửa tử mới có cơ hội sống sót?
Tiếng nói nhàn nhạt của Mễ Trần truyền ra, sau đó tôi cũng gật đầu, bởi vì
đây chính xác là những gì tôi đang nghĩ, đã tới thánh địa thuộc về môn
phái âm thi, thì thực sự không thể hành động theo lẽ thường, đây cũng là lý do mà tôi chọn cửa tử.
Lại nói, nếu dựa theo lẽ thường, thì ở bất cứ nơi nào cũng có cơ hội sống sót, bao gồm cả những cánh cửa còn lại.
Lại nói một điểm khác, thánh địa của môn phái âm thi, dựa theo ý nghĩa thì
có lẽ đây là nơi để lại tài phú cho đệ tử của môn phái âm thi, không có
lý gì mà phải làm thành những con đường không có lối thoát.
- Nếu đã vậy, thì hành động thôi!
Mễ Trần cười mỉm nói, kế đó, tôi đưa mắt nhìn những người khác, bọn họ đều đang đi đi lại lại trước bảy cánh cửa còn lại.
- Các vị, chúng tôi đi trước nhé!
Nói xong, tôi và Mễ Trần nhấc chân, đi vào trong cửa tử.
Khi vừa vào trong, tôi lập tức cảm nhận được có một luồng khí kỳ lạ đang
truyền ra, luồng khí khiến chúng tôi nhíu chặt lông mày.
Bởi vì đây chính là luồng âm khí lạnh lẽo, rất rõ ràng, trong cửa tử cũng có nguy hiểm mà không ai biết trước.
- Cẩn thận, tôi cảm thấy nơi này có chút cổ quái.
Tiếng nói của Mễ Trần truyền ra, trong tay Mễ Trần chỉ cầm một chiếc đèn pin
quân dụng cầm tay, lúc này tôi thấy sắc mặt anh ta cực kỳ nặng nề.
Mễ Trần bảo tôi đi sau lưng anh ta, như vậy nếu gặp phải nguy hiểm, anh ta vẫn có thể để mắt đến tôi, tôi không từ chối, dù sao thực lực giữa tôi
và anh ta đều có sự chênh lệnh khá lớn.
Tôi và Mễ Trần không ngừng tiến lên trước, luồng khí khiến người ta cực kỳ khó chịu càng lúc càng nồng nặc.
Lúc này, luồng khí đã rõ ràng, đây là tử khí.
- Đây là cảm giác của tử khí?
Thân người Mễ Trần hơi khựng lại, thấp giọng nói.
- Không sai, xem ra thứ trong cửa tử không đơn giản!
Tôi gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy nặng nề, điều này có nghĩa trước mắt chúng tôi có không ít nguy hiểm.
Tiếp theo, bước chân của tôi và Mễ Trần chậm đi rất nhiều, phía sau chúng
tôi hình như không có ai đi theo, rất rõ ràng, ngoài tôi và Mễ Trần,
những người khác đều không chọn cửa tử.
Tiếp tục đi thêm được khoảng vài phút, trước mặt tôi và Mễ Trần xuất hiện
một lối ra, khi đến trước lối ra, thân người của tôi và Mễ Trần đều đứng khựng lại tại chỗ, không động đậy.
Bởi vì trước mặt chúng tôi, nhất là ở trong lối ra, tôi và Mễ Trần đều cảm nhận được luồng tử khí khiến chúng tôi khó thở.
Thực sự khó mà tưởng tượng nổi, sau khi đi qua lối ra, bên trong rốt cuộc sẽ có thứ gì, không ngờ lại toát ra luồng tử khí dày đặc đến vậy.
- Ông nội nó, liệu có phải chúng ta nhầm lẫn rồi không?
Tôi không biết làm sao, ngẩng đầu hỏi Mễ Trần, Mễ Trần lộ ra một nụ cười
khổ, sau đó nói, không cần biết là nhầm hay đúng, dù gì cũng đã đi tới
đây rồi, vậy thì nhất định phải xem xem, bên trong rốt cuộc có thứ gì.
Nghe vậy, lòng tôi giật một cái, nhưng vẫn gật đầu với anh ta, nếu đã nói vậy rồi, thì tôi cũng chỉ có thể đi theo đến cùng.
- Đi thôi! Xem xem bên trong rốt cuộc có cái gì!
Khi tôi nói xong, Mễ Trần gật đầu, ngay sau đó, chúng tôi lại đi tiếp.
Mà lúc này, trên người tôi và Mễ Trần, đều đã bị linh khí bao quanh, hơn
nữa còn bao kín, chỉ sợ ở lối ra phía trước, sẽ đột nhiên xảy ra chuyện
gì đó.
Lúc đến cửa lối ra, chúng
tôi đều cảm thấy tử khí nồng nặc hơn trước rất nhiều, tôi và Mễ Trần hít sâu một hơi, đưa chân lên, bước vào trong căn phòng đá.
Khi chúng tôi vừa bước vào trong, tử khí xung quanh ngay lập tức lao thẳng
tới chỗ chúng tôi, cũng may tôi và Mễ Trần đã chuẩn bị từ sớm, linh khí
quanh người cũng đã chống đỡ được những luồng tử khí.
Đèn pin trong tay Mễ Trần rọi về phía trước, đập vào mắt chúng tôi là từng
tầng sương khói đen sì, cứ như vậy mà lơ lửng trên không trung.
Tay tôi xuất hiện một lá bùa Liệt Hỏa, linh khí chui vào trong bùa, ném thẳng lên trên không.
‘phừng’ một tiếng, ngọn lửa lập tức bốc lên trên không trung, ánh lửa cũng tạm
thời giúp chúng tôi soi sáng khung cảnh bên trong căn phòng đá.
Chỉ một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng chúng tôi đã nhìn thấy, ở giữa căn phòng, có một cỗ quan tài đá, bên trên quan tài, hình như còn có một
loài thực vật nào đó toàn thân đen sì.
Hình như là một ngọn cỏ, nhìn cũng không thấy có chỗ nào đặc biệt, chỉ có
duy nhất một điểm khác thường, là trên thân cỏ còn phát ra vài luồng khí màu đen.
Quan trọng nhất là, tử khí trong cả căn phòng đá, hình như là được toát ra từ trên thân ngọn cỏ.
Tôi nhìn Mễ Trần bên cạnh, rất rõ ràng, vừa rồi anh ta cũng đã nhìn thấy
tất cả, tôi vội vàng hỏi Mễ Trần, thứ đó là gì? Chưa nói đến việc nó mọc ra trên quan tài, mà hình như tử khí trong cả căn phòng, đều là toát ra từ trên thân ngọn cỏ.
- Đừng vội, thứ kia hình như tôi từng thấy qua ở đâu đó, là một bảo bối không tồi.
Mễ Trần lên tiếng nói với tôi.
Nghe vậy tôi im lặng, không làm phiền Mễ Trần nữa, hy vọng anh ta mau chóng nhớ ra thứ kia rốt cuộc là gì.
Trầm tư một lúc, Mễ Trần đột nhiên thốt lên:
- Nhớ ra rồi, tôi nhìn thấy trong một cuốn sách, thứ này gọi là Tử Vực
Thảo, nơi nào xuất hiện nó, sẽ hình thành một khu vực tử khí đặc biệt.
Nói đến đây Mễ Trần bỗng dừng lại, sắc mặt trở lên khó coi dị thường, kế đó hô lớn một tiếng:
- Thôi chết rồi!
Tôi vội vàng hỏi Mễ Trần đã có chuyện gì? Sau anh ta cứ suốt này nói chuyện ngập ngừng không đầu không đuôi như thế? Nói một nửa chưa nói xong đã
chuyển sang hướng khác.
- Trong
sách có nói, khu vực tử khí do Tử Vực Thảo hình thành đều tương đối cân
bằng, nhưng nếu có thứ gì phá đi sự cân bằng đó, vậy sẽ phá hỏng khu vực mà Tử Vực Thảo hình thành, nếu thế, thứ bên dưới Tử Vực Thảo sẽ...
Cạnh cạnh cạnh!
Đúng vào lúc này, không đợi Mễ Trần nói xong, trong căn phòng đá vốn dĩ lặng ngắt như tờ, bỗng truyền ra một âm thanh.
Âm thanh này hình như là do có thứ gì đó đang chuyển động, khi âm thanh
vang lên, đèn pin trong tay Mễ Trần lập tức soi về phía quan tài đá.
Mắt tôi trợn lớn, bởi vì cách chỗ chúng tôi đứng không xa, bên trên nắp của quan tài đá, không ngờ đã xuất hiện một vết nứt.
Lúc này Tử Vực Thảo trực tiếp bay lơ lửng lên trên không trung, tử khí nồng nặc cũng bắt đầu tuôn ra khắp căn phòng, nhìn thôi cũng khiến lòng tôi
hoảng hốt,
- Thứ bên trong quan tài muốn ra ngoài rồi!
Tôi thấp tiếng nói với Mễ Trần, mặc dù tôi biết anh ta cũng nhìn thấy rõ, nhưng vẫn muốn cường điệu thêm chút.
- Tôi biết, đây cũng chính là hậu quả phá hủy cân bằng của khu vực tử
khí, chỉ không biết, thứ ở trong quan tài mà chúng ta sắp phải đối mặt,
rốt cuộc là gì?
Mễ Trần nhìn cỗ quan tài, trầm giọng nói.
Cạnh cạnh cạnh!
Lại là một âm thanh nữa vang lên, tôi thấy nắp quan tài đã bị mở, bên nắp
quan tài, có một đôi bàn tay đen sì, hình như đôi tay đó đang ra sức đẩy nắp quan tài ra.