Hai đạo thuật mới, một là ấn Ngũ Nhạc, hai là bùa Liệt Dương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hai thứ này nhất định mạnh hơn ấn Phá Canh và bùa
Ngũ Lôi, ấn Ngũ Nhạc tôi đã bắt tay vào tu luyện, nhưng bùa Liệt Dương
thì chưa được.
Bởi vì muốn vẽ bùa Liệt Dương, còn cần một thứ, thứ này được gọi là Hắc Diệu Thạch, còn là Hắc Diệu Thạch hàng thượng đẳng.
Trong tay tôi không có thứ này, cho nên phải đi tìm lão Doãn, nhưng chỉ sợ
lão Doãn vẫn chưa về, vì vậy tôi cũng chưa đi tìm lão ta.
Tạm thời cứ nghiên cứu ấn Ngũ Nhạc một thời gian rồi tiếp tục nói cũng
không muộn, còn về Hắc Diệu Thạch, tôi cũng biết chun chút, nghiêng mực
của tôi làm bằng Hắc Diệu Tinh, nhưng tôi không thể lấy nghiêng mực này
ra để dùng, đây là đồ lão Doãn cho tôi, tôi làm sao có thể lấy ra nghịch linh tinh.
Nghiên cứu bùa Ngũ Nhạc một buổi tối,
sáng sớm ngày tiếp theo, tôi tỉnh dậy từ trong trạng thái tu luyện, mở
to mắt, thở hắt ra một hơi.
Lòng tôi cực kỳ sảng
khoái, nghiên cứu cả một buổi tối, cũng đã nghiên cứu ấn Ngũ Nhạc được
chút ít, có điều vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết, tôi không thể kết ấn thành công, thứ này không được vội, nhất định phải từ từ từng chút một mới
được.
Tôi đứng dậy, nấu chút mỳ ăn, đang chuẩn bị đi học, dưới tầng bỗng vang lên tiếng nói của Hoàng Tiểu Tiên.
- Cút mau, tất cả cuốn gói hết đồ đạc rồi cút đi cho tôi, thực sự cho
rằng chỗ tôi đây là trạm thu dung à? đã khất lần khất lượt lâu như vậy
rồi, vẫn còn muốn khất, bà đây không cần ăn cơm sao?
Nghe thấy tiếng gầm đầy phẫn nộ của Hoàng Tiểu Tiên, tôi hơi ngơ người, đã
xảy ra chuyện gì? Ai trêu ghẹo bà cố nội Hoàng Tiểu Tiên rồi?
Tôi vội vàng chạy xuống, nhìn thấy dưới tầng một có vài người thuê phòng
đang đứng trước mặt Hoàng Tiểu Tiên, lúc này chị ta giận tím mặt, tay
chống lên eo, chỉ chỉ ngón tay vào mấy người trước mặt, tức giận mắng mỏ gì đó.
- Chị Tiểu Tiên, sao thế ạ?
Tôi vội vàng tiến tới, lên tiếng hỏi Hoàng Tiểu Tiên.
- Mấy thằng khốn này, nói khất tiền thuê phòng thêm mấy ngày nữa, đều đã
khất lâu như vậy rồi, vẫn không thèm đóng tiền nhà, vốn dĩ cho rằng
không có tiền, nhưng ở trong phòng chất đầy những thứ gì kia? Có tiền
mua những cái đó, mà không có tiền đóng tiền nhà? Chỗ của bà đây không
phải trạm thu dung, mau cuốn gói rồi cút đi hết, bà còn phải tìm người
thuê phòng khác!
Tiếng mắng mỏ đầy phẫn nộ của Hoàng Tiểu Tiên vang lên, tôi cũng vội vàng thò đầu vào trong một căn phòng
để nhìn, lập tức một mùi kỳ lạ xộc thẳng vào mũi, khiến tôi nhíu chặt
mày.
Quan trọng nhất là, ở trong phòng, còn có mấy
thân hình mặc đồng phục, mà những thân hình này không phải người thật,
là búp bê đấy đấy, ông nội nó, quả nhiên giống với những gì tôi nghĩ,
mấy người này...
Tôi cũng không biết nói gì, mấy
người này sắc mặt vàng vọt, mặt mũi của những kẻ ham muốn quá độ này ai
nấy đều không biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉ đành đi thu dọn đồ
đạc.
Xem ra Hoàng Tiểu Tiên nói không sai, những
người này khất tiền nhà, bằng không Hoàng Tiểu Tiên cũng không thể tuyệt tình như thế, mặc dù chị ta có nhiều lúc không được bình thường, nhưng
tâm địa vẫn rất lương thiện, tôi chào hỏi qua loa, sau đó cũng mau chóng rời khỏi hiện trường.
Vừa vào trong lớp ngồi xuống, tôi nghe thấy trong cả phòng học, đều truyền đến những tiếng bàn luận
lầm rầm, hơn nữa còn bàn luận rất kịch liệt.
Ngành
Trung Văn, nữ sinh khá nhiều, lớp tôi, có hơn sáu mươi người, nhưng chỉ
có một phần ba trong số đó là nam sinh, còn lại tất cả đều là nữ sinh.
Lúc này, tiếng tranh luận đang truyền đến từ phía đám nữ sinh.
- Các cậu biết tin gì chưa? Tối qua tòa A ký túc xá xảy ra chuyện rồi.
- Chẳng phải chỉ là một nữ sinh cả đêm không về ký túc thôi hay sao?
Chuyện này rất bình thường mà? Ai không có nhu cầu chứ, ra ngoài thuê
phòng là chuyện bình thường!
Một nam sinh trong đó
cười nham hiểm trả lời, nhưng vừa nói xong, lập tức đã bị đám nữ sinh
lườm nguýt, thế là không dám hé răng nữa.
- Thi thể của Giang Viên được phát hiện ở ngọn núi sau trường học, nghe nói đã biến thành xác chết khô?
Một nữ sinh khác thêm lời vào, nghe vậy tôi tập trung tinh thần, bắt đầu chú ý nghe ngóng.
Sau lại có thể như vậy? Lại xảy ra chuyện rồi? Lẽ nào vấn đề phía dưới tòa
ký túc của chúng tôi vẫn chưa giải quyết xong? Không thể nào! Hạ Mạch
đích thân kiểm tra qua, đã xử lý hết toàn bộ rồi, tại sao vẫn còn xảy ra chuyện được cơ chứ?
- Đều biến thành xác chết khô rồi, làm sao các cậu biết đó là Giang Viên?
Một nam sinh khác tiến tới, có chút tò mò lên tiếng hỏi.
- Ngu, có thể nhận diện quần áo trên người chứ? Thi thể đó mặc quần áo
của Giang Viên, mà một số trang sức đeo trên người cũng đều là của Giang Viên.
Thì ra là vậy? Nói đến xác chết khô, đầu tôi
lập tức liên tưởng tới một vụ án, chính là khoảng thời gian trước, vụ án xác chết khô mà tôi cùng phía cảnh sát xử lý.
Chính là hành vi của Lão Thi Tượng, mà vụ án thiếu nữ mất tích thứ hai, lại
có liên quan đến Lương Triều Sinh, hiện tại trong trường lại xảy ra vụ
án xác chết khô như thế?
Chỉ cần xuất hiện xác chết
khô, sự tình tuyệt đối không đơn giản, tôi từ trong cuộc đàm luận của
người trong phòng học biết được, tên của nữ sinh ấy là Giang Viên, hình
như đã mất tích một buổi tối.
Nói chính xác hơn thì
chỉ là một đêm không về mà thôi, nhưng ngày tiếp theo đã biến thành xác
chết khô? Tốc độ này, căn bản hoàn toàn không giống với hiện tượng tự
nhiên bình thường, cho nên trong này có điều mờ ám.
Lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho hiệu trưởng Lục hỏi chút tình hình,
nhưng nghĩ một lát, chuyện này có lẽ nhà trường đã báo cảnh sát?
Nhưng vào đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi lại vang lên, không ngờ lại là hiệu trưởng Lục gọi.
Tôi cười nhạt, không ngờ tự hiệu trưởng Lục lại tìm tôi trước.
Ấn nghe, tôi cũng đi ra khỏi lớp học, lúc này, gặp phải Dương Nặc đang đi ở hành lang, nhưng thấy tôi đang nghe điện, cô ta cũng không tìm tôi nói
chuyện.
Hiệu trưởng Lục bảo tôi tới phòng làm việc
của ông ấy một chuyến, sau khi tôi cúp điện thoại, cũng trực tiếp đi tới phòng làm việc của ông ấy.
Đến nơi, tôi nhìn thấy hiệu trưởng Lục đang nhíu chặt lông mày, thấy tôi tới, hiệu trưởng Lục vội vàng hỏi tôi:
- Bạn học Nhất Lượng, trong trường lại xảy ra chuyện rồi, có phải do chuyện ở tòa ký túc kia vẫn chưa xử lý sạch sẽ hay không?
Tâm trạng của hiệu trưởng Lục hơi kích động, trường học mà ông ấy quản lý
liên tiếp xảy ra chuyện như vậy, việc này đối với bất kỳ thầy hiệu
trưởng nào, chỉ sợ cũng đều là chuyện khẩn cấp đáng lo ngại.
- Em cũng láng máng nghe qua chuyện này rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ
nói, trong tay thầy có tư liệu về vụ án xác chết khô không, em muốn xem
một chút.
Hiệu trưởng Lục không nói thêm gì, lập tức lấy một túi hồ sơ từ trên bàn đưa cho tôi, tôi vội vàng mở ra xem,
trong ảnh là một xác chết khô, quần áo xộc xệch, da bọc xương, làn da
cũng đã biến thành màu đen sì.
Khi nhìn thấy xác chết khô, cả người tôi kinh hãi, lẽ nào Lương Triều Sinh lại bắt đầu tác quái? Bộ dạng của xác chết khô này?
Không đúng, giây tiếp theo, tôi nhìn thấy một điểm hơi khác biệt trên xác chết khô này, đó là biểu cảm.
Không sai, mặc dù hiện tại tôi nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt xác chết rất đáng sợ, nhưng nhìn kỹ, trong biểu cảm này,lại không hề có vẻ đang đau
đớn.
Mà những xác chết khô do Lương Triều Sinh, Lão
Thi Tượng hãm hại, đều là bị hút sạch tinh huyết trên người, lộ ra biểu
cảm vô cùng đau đớn thống khổ, cho nên nhìn còn dữ tợn hơn xác chết này
không biết bao nhiêu lần.
Nói chính xác hơn, biểu
cảm này chính là bộ dạng trước lúc chết của người bị hại, hoặc cũng có
thể không phải là đau đớn, sợ hãi, mà là... hưởng thụ?
Sao lại có thể? Tại sao lại là hưởng thụ chứ?
Đến ngay cả bản thân tôi cũng không tin vào phán đoán của mình, giây tiếp theo, tôi nói với hiệu trưởng Lục:
- hiệu trưởng Lục, đích thực là đã xảy ra chuyện, có điều em đảm bảo với
thầy, chắc chắn không phải là vấn đề dưới tòa ký túc kia, mà là một
chuyện khác.
Nói xong, tôi trả tư liệu trong tay lại cho hiệu trưởng Lục.
- A? lại còn có thêm thứ khác, sao có thể như vậy được? Trường chúng ta tại sao gần đây xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như thế chứ?
Hiệu trưởng Lục có chút nghĩ không thông, vội vàng nhìn tôi hỏi.
Sau đó, ông ấy hỏi tiếp, Hạ Mạch đã đi chưa, ông ấy không còn liên lạc được, muốn kêu Hạ Mạch quay lại xử lý chuyện này.
Tôi lắc đầu, nói đã đi rồi, bây giờ tôi cũng không liên lạc được với cô ấy, nghe vậy, hiệu trưởng Lục hơi thất vọng, tiếp đó hỏi tôi:
- Bạn học Lý Nhất Lượng, chuyện này em có thể xử lý không? Bây giờ trong
khoảng thời gian ngắn thế này cũng không tìm được người, em không thể
không quản!
Trên mặt hiệu trưởng Lục, lộ ra ánh nhìn khẩn cầu, tôi nhíu chặt lông mày, nếu đã gặp phải, làm sao có thể không quản chứ!
- thầy yên tâm, chuyện này em sẽ quản, nhưng vẫn giống với lần trước, nếu như em không xử lý được, nhà trường phải mau chóng tìm người khác.
Tôi muốn xem xem, lần này lại là thứ gì đang tác quái.