Lời nói của Mễ Trần khiến tôi ngây ra, không hiểu trong câu nói của anh ta có mấy ý, sau đó cất tiếng hỏi:
- Anh có ý gì?
Lúc này, Mễ Trần làm ra vẻ thần bí, đảo mắt nhìn tứ phía, xong xuôi mới nói với tôi:
- Cái này là tự tôi phát hiện ra, mặc dù không dám chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng tôi cảm thấy khả năng là rất lớn.
Tiếp đó, Mễ Trần nói.
Khi anh ta cùng Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch cùng đến, cũng may anh ta không nói câu nào, cho nên khi lão Doãn tức giận, cũng không đem lửa giận thực thi lên người anh ta.
Hơn nữa còn nói nếu anh ta không muốn bị quỳ chung, thì mau cút ra
ngoài, đêm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ cầu xin được cho anh người này, mà
sau khi ra ngoài, Mễ Trần suy đi nghĩ lại rất lâu, mơ hồ cảm thấy câu
nói của lão Doãn hình như là đang cố tình nhắc nhở gì đó.
Nghĩ mất khoảng nửa tiếng, Mễ Trần cuối cùng cũng nghĩ tới tôi, sau
đó gọi điện cho tôi, vỗn dĩ khi gọi điện thoại, tâm tình của Mễ Trần
cũng thấp thỏm.
Mãi cho đến lúc tôi tới, không ngờ sau khi tôi nói hai câu, lão Doãn
lúc trước vẫn luôn giận dữ không nguôi lại thực sự tha cho Đỗ Trường
Thanh và Chu Quảng Trạch.
Điều này càng khiến Mễ Trần thêm khó hiểu, lúc này, Mễ Trần chỉ chỉ cửa tiệm của lão Doãn, nói:
- Nhìn thấy chưa? Tôi còn nhớ lúc trước chúng ta đến đây, sau khi ra
khỏi cửa, cánh cửa kia tự động đóng lại, nhưng vừa rồi khi chúng ta ra
khỏi, lại không có đóng.
Tôi nhíu mày nhìn Mễ Trần, ra hiệu cho anh ta tiếp tục nói.
- Tôi to gan đoán rằng, thực ra lão Doãn đang cho cậu một cơ hội, để
cậu giúp chúng tôi đi cầu xin ông ta, nếu như cậu thành công giúp đỡ cục số chín, vậy thì cục số chín sẽ nợ cậu một ân tình, mà là ân tình rất
lớn, đây liệu có phải có thể hiểu rằng, lão Doãn tiền bối đang cố ý trợ
đường cho cậu.
Tiếng của Mễ Trần lại vang lên, sau khi nghe xong, lông mày tôi ngay
tức khắc nhíu chặt lại, tình hình mà Mễ Trần nói, khả năng xảy ra rất
thấp.
Cho nên tôi đều đang hoài nghi, anh ta liệu có phải đang lung lay tôi hay không, cảm nhận được ánh mắt nghi vấn của tôi, Mễ Trần ngượng ngùng cười cười.
- Cái đó, cậu đừng nhìn tôi như thế, loại khả năng mà tôi nói không phải là không có.
Tôi lại chẳng quan tâm lời nói của Mễ Trần, trầm mặc một lúc, tôi mới cất tiếng:
- Được rồi, để tôi thử xem!
Nói xong, tôi bảo Mễ Trần gọi Đỗ Trường Thanh và Chu Quảng Trạch lại.
- Sao rồi? Chú em suy nghĩ kỹ chưa?
Vừa đến, Đỗ Trường Thanh đã cất tiếng hỏi tôi.
Tôi nhìn Đỗ Trường Thanh, trực tiếp nói:
- Cháu có thể đi thử xem thế nào, nhưng cháu có thể chắc chắn nói cho các chú biết, giá cả không thể giảm, cho nên phải dựa vào giá cả mà lão Doãn đã tự quyết.
Tôi không phải chưa nghĩ qua, rõ ràng giúp cục số chín rất có thể sẽ
đắc tội với lão Doãn, tôi còn tiếp tục mặt dày đi mặc cả, ngay cả bản
thân tôi cũng cảm thấy có chút quá đáng.
- Không vấn đề gì cả, chỉ cần đồ nằm trong tay là được.
Tôi vừa nói xong, Đỗ Trường Thanh đã gật đầu, cất lời.
Nghe vậy tôi cũng cạn lời, vì sao phải khổ thế này? Nếu như ngay từ
lúc bắt đầu dùng giá gốc để mua, không phải đã giải quyết xong từ sớm
rồi sao? Lại còn phải chịu thiệt rồi biến thành cục diện lớn như bây
giờ.
Nói xong, tôi nhìn cửa tiệm của Lão Doãn, hít sâu một hơi, bèn trực
tiếp nhấc chân tiến tới, khi đi tới cửa, tôi thử gọi một tiếng.
- Lão Doãn, cháu có thể vào không ạ?
Một lúc sau, bên trong vẫn không có tiếng động, tôi từ từ tiến vào
trong, lập tức nhìn thấy lão Doãn đang ngồi trên ghế đu, không ngừng
vung vẩy chiếc quạt trong tay.
Tôi vội vàng tiến lên trước, hỏi lão Doãn đã bớt giận chưa? Lần này, lão Doãn thấp tiếng trả lời:
- Không nhìn thấy hai thứ chướng mắt kia, tâm tình tốt hơn nhiều rồi, thằng nhóc nhà anh sao vẫn chưa đi?
- Khì khì, cháu không phải là vì sợ ông tức giận mà hại đến sức khỏe sao ạ? cho nên mới quay lại xem ông đã ổn hơn chưa đấy ạ.
Tôi vừa nói xong, đã tự thấy ngượng chín mặt, ông nội nó, câu nói này đến cả bản thân tôi cũng thấy khó tin.
- Được rồi, tôi lười phí lời với thằng nhóc nhà anh, anh ra ngoài,
đem Chân Nguyên Đan vào đây, đến lúc đó anh tiện tay đem đồ ra đưa cho
bọn chúng.
Nghe vậy tôi hơi ngây ra, không ngờ lão Doãn lại thoải mái đồng ý
nhanh như vậy, mà lúc này tôi cũng nhớ tới phân tích của Mễ Trần, con mẹ nó đúng thật là cũng có khả năng.
Lẽ nào lão Doãn thực sự đang trợ đường cho tôi sao? Như vậy thì cục
số chín sẽ nợ tôi một ân tình, cho dù thế nào thì tất cả mọi thứ đều
chứng minh lão Doãn là vì tôi.
Tôi cong lưng một cái thật sâu với lão Doãn, lên tiếng:
- Đa tạ lão Doãn.
Thấy lão Doãn không nói gì, tôi cũng nhanh chân chạy ra khỏi cửa
tiệm, nhìn thấy tôi ra ngoài, Mễ Trần ba người bọn họ cũng tiến tới
nghênh đón, hỏi thế nào rồi?
- Thành công rồi, lúc trước giá cả mà mọi người đã thương lượng là
như thế nào? Lão Doãn bảo cháu đem Chân Nguyên Đan vào, sau đó mới đưa
đồ cho cháu cầm ra cho mọi người.
Nói xong, tôi nhìn Đỗ Trường Thanh, vì tôi biết, ông ta là người có
thực lực cao nhất trong ba người, đồ nhất định nằm trong tay ông ta.
Lúc này, Đỗ Trường Thanh mau chóng móc từ trên người ra một chiếc
bình to bằng nắm tay, khi bình ngọc được móc ra, đã trực tiếp được nhét
vào trong tay tôi.
- Chú em Nhất Lượng, đây là Chân Nguyên Đan đáng giá một vạn, không thiếu một viên!
Tối nhíu chặt mày, nhận lấy bình ngọc, có chút nằng nặng, Chân Nguyên Đan? Là thứ gì? Lòng tôi dâng lên niềm tò mò, thứ này còn có thể dùng
để thay thế tiền tệ?
Không nghĩ thêm gì nhiều, tôi gật đầu, sau đó lại tiến vào trong, đưa đồ trong tay cho lão Doãn.
- lão Doãn, ông ta nói đây là Chân Nguyên Đan cao cấp giá một vạn, ông kiểm tra xem có sai sót gì không?
Lão Doãn không lên tiếng, phẩy quạt một cái, bình ngọc đã bay về phía lão, khi bình ngọc bay lên, tôi cũng nhìn thấy có một chiếc hộp ngọc
trực tiếp rơi xuống mặt bàn.
Tôi nhìn thấy trong hộp ngọc đặt một bông hoa dại màu trắng, quan
trọng nhất chính là, trên cánh hoa, còn có từng hàng hoa văn khó hiểu,
nhìn có phần kỳ lạ.
- Đúng rồi, bây giờ anh đang ở cảnh giới dẫn khí, Chân Nguyên Đan anh vẫn chưa cần dùng, Linh Khí Đan trên người tôi không còn nhiều, chỉ còn một trăm viên, cứ cầm lấy dùng tạm trước đi!
Lão Doãn nói xong, một bình ngọc nhỏ đã bay về phía tôi, không kịp
nói gì, tôi đưa tay đỡ lấy bình ngọc, kỳ thực lúc trước tôi cũng đã đoán ra, thứ gọi là Chân Nguyên Đan, chính là thứ dùng cho tu luyện.
Bởi vì Mễ Trần từng nói qua với tôi, đi vào trong bảy cấp của Trúc
Cơ, linh khí trong người sẽ chuyển hóa thành Chân Nguyên, mà trước bảy
cấp Trúc Cơ, chính là Linh Khí.
Tôi nắm chặt bình ngọc trong tay, lão Doãn nói trong này có một trăm
viên Linh Khí Đan, lúc trước tôi vẫn còn đang nghĩ thứ này phải kiếm ở
đâu, vội vàng hành lễ với lão Doãn.
Nhưng khi tôi ngẩng đầu lên, lại phát hiện thân hình của lão Doãn đã
biến mất khỏi chiếc ghế đu, tôi cũng ra khỏi cửa tiệm, đi tới trước mặt
Đỗ Trường Thanh, giao chiếc hộp ngọc trong tay cho ông ta, hỏi có phải
thứ này không?
- Hoa Táng Hồn, chính là nó rồi, người anh em Nhất Lượng, lần này thực là cảm kích vô cùng, cục số chín sẽ nhớ ân tình này.
Đỗ Trường Thanh kích động nhận lấy hoa Táng Hồn, lên tiếng nói với
tôi, tôi gật đầu, mà lúc này Đỗ Trường Thanh cũng nói ông ta phải quay
trở về cục số chín ngay trong đêm, vị trưởng lão kia vẫn đang đợi thứ
này.
Nói xong, Đỗ Trường Thanh phất áo mà đi, lúc này, Mễ Trần và Chu
Quảng Trạch cũng chuẩn bị đi khỏi, tôi nghĩ một lát, sau đó nói với Chu
Quảng Trạch:
- Đúng rồi đội trưởng Chu ơi, cháu có một thỉnh cầu, không biết đội trưởng Chu có thể đồng ý hay không?
Thân hình Chu Quảng Trạch khựng lại, nhíu mày hỏi tôi:
- Ồ, cậu bạn nhỏ mời nói!
- Dạo gần đây, ngày lễ của quỷ giữa tháng bảy cũng sắp tới, đến lúc
đó cục số chín chắc sẽ tiến hành vây bắt môn phái âm thi, không biết lúc đó cháu có thể tham gia hay không?
Tôi trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói với Chu Quảng Trạch, sau đó nhìn ông ta, chờ đợi câu trả lời.
- Vấn đề này không lớn, nhưng thực lực của các chiến sĩ tham gia vây
bắt thấp nhất cũng là Trúc Cơ cấp hai, nhưng với thực lực hiện giờ của
cháu, vì sự an toàn của cháu, chỉ sợ không thể đồng ý.
Chu Quảng Trạch ngẫm nghĩ một hồi, lên tiếng trả lời tôi.
Tôi nhíu mày:
- Nếu như trước ngày hôm đó thực lực của cháu tăng lên cảnh giới Trúc Cơ thì sao?
- À, thế thì được, nhưng cậu bạn nhỏ à, từ giờ đến giữa tháng bảy
cũng chỉ còn không đầy mười ngày, cháu chắc chắn mình có thể đột phá?
Chu Quảng Trạch nhìn tôi, rõ ràng đã nhìn ra thực lực của tôi mới chỉ là cảnh giới dẫn khí trung kỳ, lòng tôi trùng xuống, nhỏ tiếng nói:
- Không thử sao biết!
Chú thích*
( khúc này mình xin phép giải thích một chút tên nhân vật, vì có
nhiều bạn hỏi mình Lý Nhất Lượng thì có gì buồn cười với kỳ lạ đâu mà
trong truyện một số nhân vật cứ nói tên Nhất Lượng kỳ cục blah blah,
thật ra cái này cũng do mình sơ ý ngay từ đầu chưa giải thích với mọi
người, tác giả của bộ truyện này viết ở phần chú thích rằng nhân vật
chính bao gồm ‘ Lý Nhất Lượng và Bán Cân’, mình chỉ có thể tiết lộ một
xíu tác giả đặt tên nhân vật như vậy là có nguyên do, theo như tên
nguyên gốc bằng tiếng Trung thì Lý Nhất Lượng = 李一两 ( mà 一两 dịch nghĩa
ra thì có nghĩa là ‘một lạng’) tiếp, ta nói đến ‘Bán Cân’, như mọi người còn nhớ ở những chap đầu bà nội và ông nội bạn ‘một lạng’ gọi bạn ý là
‘Nửa Cân’, đây là biệt hiệu của bạn ấy, nhưng mình dịch nửa cân là vì
cho thuần Việt, bởi theo tiếng Trung thì là 半斤 = Bán Cân ( thật ra dịch
hiểu ra tiếng Việt cũng không hẳn là nửa cân, bởi vì bên Trung theo khái niệm của người ta thì một cân (一斤= 0,5 kg)mà 半斤 ‘bán cân’ thì chỉ bằng
với hai lạng rưỡi, nếu mà mình nói nhân vật tên là ‘Hai Lạng Rưỡi’ thì
nó lại hơi buồn cười, nên mình đã gọi bạn ý là ‘Nửa Cân’ =))) bạn ý là
bạn nào thì các bạn tiếp tục theo dõi truyện để biết nha ahihi:>)