xOx

Mắt nhìn đống hồ sơ chất cao như núi trên bàn làm việc, Kamenashi không khỏi thở dài.

“Cậu làm gì cứ như bố mới chết thế? À mà bố cậu không còn thật.” Akanishi đưa miệng thổi chén cà phê nóng hổi trong tay, rồi liếc mắt nhìn tên đồng sự cạnh mình.

“Nếu tôi chết, bộ cả anh và leader nhà anh cũng không muốn sống à?” Kamenashi tiếp tục thở dài thườn thượt.

“…” Akanishi điềm nhiên ngồi xuống.

“Tại sao vừa ra viện mà tôi đã phải ngắm núi Himalaya trong cái văn phòng này? Bộ các người không tiện tay giải quyết mấy chồng hồ sơ chết tiệt này à? Nếu tôi mà nghỉ một tháng, cái phòng này có khi thành chuồng thú mất!!! Hai tên đầu heo!!!”

Ạkanishi trút một hơi, nhẹ nhàng đưa cốc cà phê trên tay cho Kamenashi, “Uống miệng nước hạ hỏa.”

Hừ lạnh một tiếng, Kamenashi đón nhận cốc cà phê, lòng hả giận đôi chút, ít ra người này cũng biết điều. Nào ngờ, môi còn chưa nhấp, Akanishi đã chép miệng, “Sao cậu cứ nổi cơn vì những chuyện không đâu thế này? Bộ tới kỳ kinh nguyệt rồi à?”

“Anh đi chết đi!!!!!”

“Chẳng phải cậu giỏi mấy cái báo cáo này lắm sao? Từ đầu tới chân đều toát lên phong thái của một thư ký. Cậu mặc váy vào, có khi cả thủ tướng cũng mời về làm thư ký riêng đấy. Đó, đó, nhìn cái tay kìa, tay út hướng ra ngoài… chẹp, cậu có thấy thằng đàn ông nào cầm ly nước như thế chưa?”

“=___=, cái này thì liên quan gì nam hay nữ? Anh đừng tưởng bở là tôi để anh nằm trên thì…”

“Nằm trên làm gì?”

Thanh âm một người chợt vang lên.

Một bầu im lặng.

Akanishi và Kamenashi đồng lọat quay đầu nhìn. Khi ấy, Kamenashi vẫn một tay chống nạnh, một tay hùng hổ chỉ vào mũi Akanishi. Còn người kia thì hung hăng cầm chiếc gạt tàn trong tay, tựa hồ chuẩn bị ném về phía cộng sự mình.

“Chào buổi sáng! Hôm nay tôi sẽ là tổ trưởng tổ B!” Koyama hướng hai người cười thật rạng rỡ, hai mắt híp cả lại.

“Sếp à, mắt đã một mí rồi, còn híp nữa là khỏi thấy mặt trời đấy.” Akanishi chép miệng, trả chiếc gạt tàn về trên bàn.

“Tổ trưởng… à không, cái tên Ueda Tatsuya kia sau khi phá nát văn phòng này, giờ không còn mặt mũi đến gặp tôi à?” Kamenashi hừ giọng.

“Dùng ngón chân bấm độ cũng biết là không phải.” Akanishi nhếch mép.

“À, chuyện là thế này, sáng nay tổ trưởng Ueda ngủ dậy, đi đứng không cẩn thận nên bị trặc chân khi bước xuống cầu thang.” Koyama giải thích, miệng vẫn nhoẻn cười.

“Nhà hai người đó bị khủng bố đột nhập à?” Akanishi nhướn mày hỏi.

“Không có, chỉ là bước xuống cầu thang bình thường thôi. Vô tình ngã ấy mà.” Koyama lắc đầu. “Không phải nhập viện.”

“Nhục mặt đến mức phải nhờ đến tổ C.” Akanishi thấp giọng lầm bầm.

“Tổ trưởng Koyama, bộ tổ trưởng các người sắp phải tham gia kiểm nghiệm năng lực gì à?” Kamenashi mở lời suy đoán.

xOx

“Thế nên trước giờ nghe lời tôi thế nào thì giờ các cậu cứ nghe lời tổ trưởng Koyama như thế. Rõ chưa?” Ueda điềm nhiên nói vào điện thoại.

“Có thể hiểu là không cần nghe gì hết.” Akanishi gật gù đón nhận chỉ thị.

“… Tên béo kia, cậu có từng nghe qua lời đồn tổ trưởng Ueda là người nhân từ nhất trong cả tầng 24 này chưa hả?” Ueda vừa gặm táo vừa nói.

“… Hả?”

“Chưa nghe cũng không sao. Thế cậu từng nghe, thành viên tổ C ai nấy đều được huấn luyện tới mức ngồi trên lửa mà vẫn đẻ được chưa?”

“… À cái này thì có. Bộ Koyama Koichiro là người Sao Hỏa à?”

“Ngốc! Ý nói là dưới quyền kiểm soát của Koyama, ai nấy đều phải làm việc hết mình, vắt kiệt sức lực, lăn xả trong những hoàn cảnh hiểm nghèo nhất, thí dụ như không có ôxy, không có nước uống. Chứ làm gì được thoải mái phè phỡn như với tổ trưởng tôi đây.”

“Chỉ cần không có cái mặt sếp thì không ôxy, không nước uống, tôi cũng chịu a!” Akanishi nhanh tay cúp điện thoại, rồi quay đầu. “…. Hả? Ổng đang làm gì vậy?”

“… Thu dọn văn phòng chứ gì.” Kamenashi cau mày nhìn Akanishi.

Trong khi đó, Koyama đang lúi cúi ở góc phòng, sắp xếp lại hai ngọn núi Himalaya trọc trần kia. Hồ sơ đi với hồ sơ, báo cáo đi với báo cáo, rác thải thì quăng vào cái sọt gần đấy.

“Kame, chức vụ thư ký của cậu đang bị cướp kìa.” Akanishi chép miệng.

“Nhận được chỉ thị rồi sao? Vậy theo tôi!” Koyama ngẩng đầu nhìn Akanishi và Kamenashi.

“A?” Hai người không khỏi méo miệng.

xOx

Chiếc xe dừng lại trước cổng cục cảnh sát.

Koyama ngoảnh nhìn hai người thuộc hạ đang tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành. Anh đành thở dài, với tay lấy chiếc đèn báo gần đó rồi thuần thục nhấn nút “On”.

Còi báo động rít vang.

“Hả? Hả? Chuyện gì? Chuyện gì? Động đất à?” Akanishi đang say ngủ lập tức bừng tỉnh, hối hả ngó đông nhìn tây.

“Hm…” Kamenashi uể oải dụi mắt.

“A, không có gì, tôi chỉ thử xem còi báo còn họat động không thôi mà.” Koyama nhìn vào gương chiếu hậu, mỉm cười dịu dàng.

Bất chợt một nhân viên cảnh sát trong bộ cảnh phục từ đâu bước tới bên cửa sổ.

“Tầng 24.” Chỉnh hạ cửa kính, Koyama đưa ra thẻ căn cước của mình cho vị cảnh sát nọ. “Koyama Koichiro. Ngồi đằng sau là Akanishi Jin và Kamenashi Kazuya.”

Đối phương lập tức cúi người chào. Koyama cũng lịch sự đáp trả.

“Vụ án mất súng. Tổng cộng thất lạc 30 khẩu.” Koyama cùng Akanishi Jin và Kamenashi bước vào đại sảnh của cảnh cục khu C, miệng liến thoắng giải thích. “Làm việc bao năm, tôi chưa bao giờ gặp phải vụ mất súng lớn như vậy.”

“Bộ nhiều hơn hai khẩu là quăng cho tổ B bọn tôi à?” Akanishi cau mày.

“A… Thật ra vụ này thuộc về tổ tôi.” Koyama mỉm cười, gật gù.

“Sếp, thế thì tôi nhất định phải hỏi câu này. Nãy giờ tôi cứ thắc mắc mãi.” Kamenashi đưa tay gãi đầu. “Thuộc hạ của sếp đâu? Sao hôm nay sếp rảnh mà tìm đến bọn tôi thế?”

“A, thuộc hạ của tôi cho đội trưởng mượn rồi. Bọn họ tìm thấy một xe cảnh sát ở ngoại thành. Cửa xe mở toang, thi thể xem chừng bị chó hoang tha bỏ khắp ngọn núi, nên đội trưởng mượn người của tôi để đi gom thi thể lại.”

“…”

“Thật ra tôi tình nguyện đi gom thi thể.” Koyama điềm nhiên nhún vai. “Đỡ hơn phải ở đây đối phó với đồng nghiệp của mình.”

xOx

Tầng hầm của cảnh cục khu C là nơi cất vũ khí. Mỗi buổi chiều tan tầm, các nhân viên cảnh sát trước khi rời khỏi cục đều phải giao nộp súng tại nơi này. Đến sáng hôm sau, mọi người nhận trở lại súng.

Vụ mất súng lần này rất đơn giản. Mỗi cây đều có vị trí riêng trong tầng hầm. Tuy nhiên sáng hôm ấy, khi các nhân viên vào nhận súng thì phát hiện một lọat từ số 078 đến 108 đã không cánh mà bay.

Koyama và Kamenashi tích cực thu thập dấu vân tay ở hòm súng bị đánh cắp. Trong khi đó, Akanishi cẩn trọng xem xét từng giá súng.

“A~ cái tên béo này, tránh ra, anh làm mất dấu vân tay bây giờ!!” Kamenashi hung hăng tung một cước về phía cộng sự của mình.

“Cái tên ròm này, nhiệt tình quá nhỉ? Phải rồi, ngoại trừ lấy dấu vân tay ra, cậu còn biết làm gì đâu!” Akanishi trừng mắt, đáp trả một cước.

“Tôi hôm nay mà nấu cơm cho anh thì tôi không còn là Kamenashi Kazuya nữa!!!!”

“A, chẳng phải cậu đổi họ thành Akanishi rồi à?”

“=___= đừng có nói lung tung!!!”

“OK, xong!” Koyama điềm nhiên trả bàn chải trở về túi dụng cụ, “Kazuya, mau đưa mấy vân tay đến khoa giám chứng.”

“Vâng! A… hay sếp kêu cái tên Akanishi Jin này đi đi, bụng béo không gì làm chỉ thêm béo ra thôi!”

“Thằng ranh con gầy ròm như cậu mới không có gì làm a! Lo mà dùng cái thân mình để chen hàng đi. Mau đi đưa dấu vân tay!!” Akanishi hắng giọng.

Kamenashi bĩu môi, cầm lấy mấy mẫu vân tay rồi bỏ đi. Koyama cởi bỏ găng tay, quay ra nói với Akanishi, “có điểm mù sao?”

“Mấy camera ở chỗ này khó mà có điểm mù.” Akanishi đan hai tay vào nhau, “xác suất có điểm mù bằng với khả năng Ueda Tatsuya lấy vợ. Nhưng… có một điểm khiến tôi chú ý.”

Koyama lập tức nhướn mày.

Akanishi ngẩng đầu nhìn chiếc camera đằng sau Koyama.

Đối phương cùng quay người nhìn theo tầm mắt của hắn. Quả thật ở góc tường còn một chiếc camera màu đen.

“Nếu độ quan sát của cái này không nhạy, những camera khác có thể bị ảnh hưởng, không quay tới chỗ đựng súng, hung thủ có khả năng đi lại mà không lên hình.”

“Như thế cái camera kia nhất định bị phá.”

“Tổ trưởng Koyama.”

“Chuyện gì?”

“Đầu To không gọi điện cho cậu à?”

“Tôi tắt điện thoại. À không, phải nói là di động tôi hết pin.”

Vừa dứt lời, di động Akanishi reo lên inh ỏi.

“Đầu To… tổ trưởng Koyama, cậu trốn không thoát rồi.” Akanishi thản nhiên đưa điện thoại của mình cho Koyama.”

“Koyama Koichiro nghe.”

“Không cần nói nhiều, nghe tôi thôi được rồi. Vụ án này nếu không giải quyết trong vòng 24 tiếng thì cuối năm cậu đừng hòng nghỉ ngơi. Còn nếu tôi bị điều đi Hokkaido làm cảnh sát giao thông thì cậu cũng khăn gói chuẩn bị đến phòng Hộ Tịch nhận công tác đi. Hiểu chưa?”

“Đội trưởng.” Koyama hít mạnh một hơi, đợi Takizawa dứt lời rồi mới lên tiếng. “Thi thể kia thế nào rồi?”

“Hừ! Đừng nhắc nữa. Mỗi bộ phận ở một nơi. Thu gom chưa được bao nhiêu. Cậu đừng đánh trống lảng, tôi giao cho cậu mấy thuộc hạ toàn hàng tinh anh cực phẩm không đấy!”

Koyama liếc mắt nhìn Akanishi gần đấy, “Ý sếp là đầu óc hai người này tương đương hàng chất lượng cao Ueda Tatsuya?”

“Hừ, cái tên Ueda Tatsuya đấy thì có gì mà chất lượng cao? Nếu cậu không kết thúc vụ án này cho tôi, tôi sẽ cho cậu biết thế nào gọi là hàng chất lượng cao chứng nhận quốc tế!”

xOx

Kamenashi ôm tập hồ sơ bước vào phòng giám chứng, lập tức nhìn thấy gương mặt ủ rũ đang thu lu ở một góc, Nakajima Yuto.

“A, Nakajima, ngồi một đống ở đó làm gì thế?”

“Em đang chán lắm đây. Anh đừng làm phiền em.”

“… Chán cái gì thế?” Kamenashi liền ngồi phịch xuống bên cạnh Nakajima. “A, biết rồi! Làm bài kiểm tra bị ăn trứng ngỗng à?”

“Từ khi vào mẫu giáo tới giờ, em chưa biết trứng ngỗng là gì. Anh đừng suy bụng ta ra bụng người.”

“=__=”

“Em chán là vì sinh nhật năm nay, mẹ tặng cho một bộ xếp hình. Nhưng đã mấy tháng rồi em vẫn không xếp thành hình!!!!!!”

“… Xếp hình gì mà phức tạp thế?”

“A a a a a a!!! Cả một tấm hình cũng xếp không xong, làm sao có thể xếp xương người đây chứ!!!! Không phải một mà là tới hai bộ xương cốt, đã thế còn là những chi tiết nhỏ!!!!! Xếp hình không xong, xếp xương không được!!!”

“A, ra là Kazuya ở đây. Mới nãy Koyama có gọi cho anh.” Imai bỗng nhiên từ đâu xuất hiện.

“A, đội phó!” Kamenashi lập tức đứng thẳng dậy.

“Vụ này đang gấp lắm, cậu mau nhanh nhanh đi giải quyết mấy dấu vân tay đi.” Imai cúi nhìn chiếc đồng hồ trên tay. “Thời gian của cậu không còn nhiều. Tự nhiên án lớn từ đâu ồ ạt thế này, đúng là làm khó người ta mà. Sau đợt này, sẽ cho các cậu xả hơi thả dàn.”

“Đội phó là số 1!!! ~> <~”

“Nakajima, còn không lại giúp bọn tôi xếp bộ xương cốt này?” Takizawa đột nhiên thò đầu từ trong phòng xét nghiệm tử thi.

“Sao sếp không hề có chút nhân ái như đồng sự của sếp thế hả? Em không muốn xếp nữa, sếp nhờ người khác không được sao?”

“Nếu có ai rảnh rỗi thì tôi nhờ một tên vị thành niên hỉ mũi chưa sạch như cậu làm gì? Cả xương cốt mà cũng không xếp được, bộ hồi nhỏ cậu không chơi xếp hình à?”

“Em mà có được tuổi thơ như thế thì bây giờ em chả đứng đây làm không công cho mấy sếp!” Nakajima hậm hực gằn giọng rồi đứng phắt dậy, “Làm việc!”

xOx

“Quả nhiên chiếc camera này đã bị phá.” Koyama đăm chiêu nhìn màn hình đen trước mặt, không khỏi gật gù.

“Trộm súng một cách dễ dàng, còn biết đến vị trí sắp đặt camera. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy nhất định là người trong nội bộ làm.” Akanishi xoa cằm.

“Kiểm tra danh sách những nhân viên phụ trách hôm qua.” Koyama đưa một xấp giấy cho Akanishi.

“A… có manh mối rồi sao?” Một thanh âm quen thuộc chợt vang lên từ sau lưng hai người.

Koyama và Akanishi đồng lọat quay đầu.

“Leader?”

“Tatsuya?”

“Yo!” Một tay chống nạng, Ueda vẫy chào hai đồng đội của  mình.

“… Chẳng phải sếp ngã cầu thang à? Mau về nhà đi, đừng có ở đây dọa người. Không khéo người ta hỏi sếp sao đi nạng thì sếp lại nổ một tràng.” Akanishi xua tay với Ueda.

“Dọa người hay không cũng không liên quan tới cậu.” Ueda giơ một nạng lên, “Cậu cứ làm bộ không quen biết tôi là được chứ gì!”

Nói rồi, Ueda tiến đến bên Koyama. Đối phương không khỏi mỉm cười, “Mẹ cậu đáng sợ thế à? Gãy xương rồi mà vẫn muốn chạy đến đây tị nạn.”

“Mẹ yêu dấu của tôi thì không, nhưng đáng khiếp sợ là nồi canh xương heo kia thôi.” Ueda thở dài, nghoe nguẩy lắc đầu.

“Nói thật, đấy là cậu chưa từng nếm thử món cháo đậu đen nhãn hiệu Uchi Hiroki. Bằng không, cậu sẽ thấy món canh cá canh heo gì đấy của mẹ cậu vẫn còn ngon chán.”

“Dù tên đấy xuất thân tổ khủng bố, cậu cũng không nên hi sinh nhà bếp của mình như thế chứ.”

“Này.” Akanishi đột nhiên chen vào. “Hai sếp lớn, giờ nữ công gia chánh xong rồi? Tôi nghe bảo xương cốt bên đội trưởng đã thu gom gần hết. Ba mươi khẩu súng không cánh mà bay quan trọng hơn nồi canh mẹ nấu hay tô cháo của Uchi a.”

“Hừ, cái tên sống hưởng thụ như cậu, có đầu bếp không công nấu cho ăn thì sao hiểu được nỗi đau của bọn tôi?” Ueda nhíu mày bĩu môi.

“A… đúng rồi. Akanishi, có tổ trưởng của cậu đến tiếp viện…”

“Cậu ta rõ ràng đến tị nạn, trốn cái nồi canh xương heo kia thôi!”

“Cậu vẫn còn nhiệm vụ quan trọng để xử lý a! Dẫn theo đầu bếp không công nhà cậu nữa.”

“Ha?” Akanishi nhăn mặt.

“Cậu ra ngoài, đến tầng hầm bãi đậu xe. Lấy chiếc xe tuần tra màu đen mà đi. Đấy là chuẩn bị riêng cho cậu và Kamenashi.”

“Làm gì?”

“Tuần tra quận 23 khu C. 30 khẩu súng kia trước đây phụ trách khu vực này nhưng hiện tại không có súng dùng. Thế nên…” Koyama mỉm cười dịu dàng.

“…………”

“Coi như hôm nay là hoài niệm về những ngày làm cảnh sát tuần tra hồi xưa.” Lại một nụ cười.

“=__= sếp à, tôi và Kamenashi Kazuya hai người, cùng lắm chỉ có 1 và 2/3 sức lực, làm sao thay thế được cả 30 khẩu.”

“Chẳng phải Akanishi cậu xưng danh vô địch trong lĩnh vực này à?” Koyama nghiêng đầu hỏi Ueda, ra chiều đăm chiêu.

“Đương nhiên. Cậu ta còn mang danh là Astro Boy mà.”

Akanishi trừng mắt, há mồm nhìn hai người tổ trưởng trước mặt.

“Cậu đến đây rồi, để tôi dẫn cậu đi xem hiện trường. Đi thôi, đi thôi.”

“OK. Sau đó tôi giúp cậu kiểm tra những nhân viên phụ trách hôm qua. Làm việc thôi.”

“Hai người… hai người… cấu kết với nhau!!!”

“A, nói vậy không đúng lắm nha Akanishi. Bọn tôi chỉ là thuộc hạ làm việc dưới tay Đầu To thôi.” Koyama gật gù với Akanishi.

“T__T”

xOx

Akanishi điềm nhiên dựa lưng ngả người trong xe, vừa nghe nhạc vừa cắt móng tay.

Bỗng nhiên có người gõ kính xe.

Akanishi nhướn mày, nghiêng đầu nhìn.

Kamenashi trừng mắt với đồng sự của mình, nắm tay gõ kính xe mạnh hơn.

Akanishi không nói không rằng, đưa tay chỉ vào vị trí tài xế.

Kamenashi vừa ngồi vào đã đóng sầm cửa lại.

“Cái mặt của em thế là sao?”

“Cái gì mà hai người chúng ta hợp lại chỉ có 1 và 2/3 sức lực???? Chẳng lẽ một mình tôi mà chỉ bằng 2/3 anh?”

“… Không phải. Tôi là một rưỡi, em chỉ có 1/6 thôi.”

“Tôi bóp chết anh!!!!!!!!” Kamenashi nhào người về phía Akanishi, hai tay bóp lấy cổ đối phương.

“Ngồi xuống!!!! Ranh con này! Muốn cưỡi anh đây thì cũng đợi về nhà rồi tính. Ở đây thân còn mặc đồng phục mà đã nháo nhào.” Akanishi đẩy Kamenashi ra.

“Cưỡi cái đầu anh a!!!! Tôi bóp chết anh!!”

“Em còn không ngồi xuống, coi chừng hối hận không kịp.”

“Tôi không bóp chết anh thì mới hối hận cả đời a!”

Bỗng nhiên có người gõ vào kính xe.

Kamenashi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.

Một cậu bé chừng tám, chín tuổi đang đưa tay gõ cửa, hai mắt tròn xoe, có chút gì đó khiển trách, nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.

“… Lạc mẹ nên tìm cảnh sát à?” Kamenashi lên tiếng phỏng đoán.

“Nhưng nhìn có vẻ tức giận.” Akanishi lắc đầu.

Kamenashi nhanh tay quay kính xe xuống.

“Anh trai, hai người đang cưỡi nhau trên xe đấy à?”

“O____________O”

“O__________O”

Cậu bé lướt ánh mắt đầy khiến trách một lượt quanh hai người rồi tiếp tục hắng giọng, “Ban ngày ban mặt thế này, hai người vẫn còn mặc đồng phục nữa chứ!!!”

“Ha——“

“Ha cái đầu em a, mau ngồi xuống!!”

“Còn nữa, hai người đậu xe ở đây không sợ bị phạt à?” Cậu bé vẫn oang oang trách mắng.

“Hai anh lái xe cảnh sát, sao lại sợ bị phạt? Nhóc con chưa từng thấy người ta cưỡi nhau trên xe sao? Hôm nay cho nhóc được dịp mở mang tầm mắt. Cả khu vực hôm nay chỉ có hai bọn anh tuần tra thôi. Nhóc muốn tố cáo tên này thì tìm anh, muốn tố cáo anh thì tìm hắn. Cảm ơn a!” Bao năm đối phó với nhóc Rùa, đương nhiên Akanishi chắt chiu không ít kinh nghiệm trong mình.

“… Nếu nó tố cáo với Tatsuya là cả hai cùng chết chứ chẳng đùa!” Kamenashi trừng mắt, ném cho Akanishi một cái liếc.

“Nó mới tám tuổi đầu, cả cánh cửa sở cảnh sát còn không biết thế nào cơ mà!”

“Em muốn báo nguy!” Cậu bé lớn tiếng nói. “Meo Meo nhà em xấu hổ nên trốn ở trên cây!”

Akanishi và Kamenashi ngẩng đầu nhìn cây đại thụ gần đấy, quả nhiên có một chú mèo nhỏ toàn thân màu xám đang cuộn mình trên cành cây.”

“Bắt nó xuống cho em đi.”

“Nó lên bằng cách nào thì sẽ xuống bằng cách nấy.” Akanishi đưa tay kéo sụp chiếc mũ, đã nhiều năm không mặc bộ đồng phục này.

“Nhưng nó xấu hổ!”

“… A, chỉ số thông minh của thằng bé này không khác em là mấy đấy Kazuya.”

“T__T… anh Kamenashi với chú Akanishi ăn hiếp trẻ nhỏ!”

“Này này, tên này chỉ thua tôi vài tuổi thôi mà!!!”

“Được rồi, được rồi!! Để anh lên bắt nó xuống cho em!” Kamenashi gỡ mũ rồi đưa cho Akanishi.

“Khu C, quận 23. Khu C, quận 23.” Bất chợt bộ đàm của Akanishi vang lên.

“Khu C, quận 23.” Akanishi thuần thục đáp trả.

“Quán bar Fukamizo. Dùng vũ khí đánh nhau. Hãy qua kiểm tra.”

“Đã biết.” Akanishi nói vào chiếc bộ đàm rồi quay ra nhìn Kamenashi, “1/6 công lực, em cứ ở đây leo cây! Chú Akanishi phải đi đối phó với du côn đánh nhau bằng vũ khí a!”

Khi Akanishi tới nơi, cả đám gồm năm tên vẫn hung hăng tấn công nhau. Hai tên cầm gậy bóng chày, ba tên còn lại sử dụng dao găm.

“Dừng tay!” Akanishi hắng giọng ra lệnh với năm người.

Lời vừa dứt, một tên gậy bóng chày đã bị cây dao găm đâm vào bụng.

“Bọn này còn muốn phá!” Akanishi rút súng, hùng hổ bước tới bên đám người.

Thiếu niên cầm dao găm đâm người khi nãy không khỏi luống cuống. Mắt nhìn đến Akanishi mặc đồng phục cảnh sát, cậu càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay qua hông, rút ra khẩu súng màu đen.

Akanishi nhanh nhẹn né người vào chiếc xe gần đấy, chĩa súng nhắm thẳng vào món vũ khí bên hông thiếu niên kia.

Những thiếu niên khác vừa nhìn thấy khẩu súng cùng sự xuất hiện của Akanishi không khỏi lúng túng mà bỏ chạy.

Akanishi nhắm ngay bàn tay phải đang giữ súng của thiếu niên kia, mắt đảo một lượt từ trên xuống dưới thân hình đối phương, “Mau buông súng.”

“Mày… mày buông trước!”

“Nếu cậu buông súng, tôi chỉ khởi tố cậu tội danh gây thương tích cho người khác. Nếu bị lập tội đánh lén cảnh sát, hình phạt sẽ nặng hơn nhiều…”

“Tao chưa thành niên!!! Có giết người cũng không bị phạt!!” Thiếu niên hung hăng giật giật khẩu súng.

Akanishi hơi nghiêng đầu nhìn ra phía sau thiếu niên, rồi lại đảo mắt tới khẩu súng trên tay cậu bé. Hắn khẽ thở phào rồi đặt súng xuống đất. “Tự bỏ súng xuống rồi lại đây.”

“Ha?”

“Cậu biết dùng súng à? Chốt bảo hiểm còn chưa mở kia kìa!”

Nghe thế, thiếu niên liền cúi đầu kiểm tra khẩu súng trên tay.

Lập tức, Kamenashi đột nhiên từ sau lao tới, nhanh nhẹn đá phăng khẩu súng khỏi tay cậu bé, rồi khống chế đối phương.

“Cậu làm gì mà chậm như rùa. Bộ té cây à?” Akanishi điềm nhiên bước lại.

Kamenashi đè thiếu niên vào bức tường, một tay bắt đầu ra soát toàn thân cậu ta.

Akanishi cúi người nhặt khẩu súng kia lên.

“Đứng yên!!” Kamenashi lớn tiếng ra lệnh với cậu bé.

“Ê, cây súng này…” Akanishi bất chợt lớn tiếng gọi đồng đội của mình.

“Sao thế? Súng đồ chơi à?”

“Chẳng phải là súng cảnh sát sao?”

“Ha?” Kamenashi ngạc nhiên hướng nhìn khẩu súng.

“Tổng cộng còn năm viên đạn. Tức là đã nổ một phát.” Akanishi thuần thục mở hộp đạn kiểm tra. “Này nhóc, cậu nổ súng ở đâu à?”

“Không có, không có!!!! Cháu chỉ nhặt được thôi!!!!”

“Nhặt ở đâu?”

“Tuần trước, ở trong quán rượu này. A a a a~~ đừng xiết tay cháu, đau!! Đau!!”

Akanishi và Kamenashi chau mày nhìn nhau.

xOx

“Yagi, Yagi, Yagi, Yagi, Aoyama, Yagi, Yagi, Yagi, Yagi… Furano, Yagi, Yagi, Yagi…” Koyama chỉ vào các dấu vân tay, đọc từng tên. Sau đó, anh quay đầu nhìn Ueda, người đang chúi đầu vào tập hồ sơ. “Có gì đặc biệt không?”

“Hm? Bộ Yagi thích cái giá súng này lắm sao?” Ueda nhướn mày.

“Vân tay của Yagi đều chỉ mới đây, của những người khác thì rất mờ.” Koyama chống nạnh hai tay. “Để tôi kiểm tra những giá súng khác. Nếu chỉ có dấu vân tay của Yagi ở giá súng này thì nhất định có vấn đề.”

“Koyama…” Ueda bỏ tập hồ sơ xuống bàn.

“Chuyện gì?”

“Cậu nhiễm bệnh ngốc từ khi nào thế? Mắc gì phải kiểm tra vân tay, xem băng ghi hình không được sao?”

“=__=”

“Suốt một tuần nay đều do Yagi phụ trách hồi trả khẩu 078 đến 108, nhưng thực ra việc này nhân viên nào cũng có thể làm.” Koyama dùng remote bấm dừng hình ảnh trên màn hình, rồi chăm chú vào tài liệu trong tay mình. “Nhất định có liên hệ với Yagi.”

“Cậu muốn dùng vân tay để định tội hắn ta à? Hay xin lệnh điều tra? Nếu tôi là quan tòa, vật chứng chỉ có thế, tôi sẽ không phê chuẩn.” Ueda lắc đầu. “Tại sao hắn ta chỉ chăm chăm những khẩu này suốt một tuần? Cầm đi rồi trả về thế nào? Nghiên cứu tình hình chăng? Không thấy kỳ quái sao?  Làm sao để không chạm vào giá súng… hoặc cả 30 khẩu? Muốn gắp lửa bỏ tay người sao?”

“… Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai a?”

“Tại sao lại trộm… mà phải 30 khẩu này…” Ueda vò đầu. “A!!”

“Sao? Sao? Cậu nghĩ được gì sao?”

“Ờ, nghĩ được.” Ueda hứng khởi trả lời.

“Không hổ danh là đội phó phó nha!!! Nếu tôi có thể kết thúc vụ án này trước khi Đầu To xếp xong bộ xương kia thì coi như tôi thoát nạn.”

“Mẹ yêu dấu của tôi chiều này phải đi uống trà cùng những bà mẹ thân yêu khác, giờ nhất định không ở nhà.”

“=__=”

“Koyama, tôi đi đây. Ở nhà không có canh xương heo vẫn thoải mái hơn còng lưng ở đây a~”

“…”

“Này, cái mặt của cậu thế là sao? Chẳng phải tôi cho cậu mượn hai người thuộc hạ siêu cấp xuất sắc đi tuần tra à? Tôi đi đây~~~”

Koyama thở dài nhìn Ueda thản nhiên bỏ đi. Rồi cậu cầm lên tập hồ sơ trên tay Ueda khi nãy.

Akanishi và Kamenashi từ đâu xuất hiện, bước tới trước mặt Koyama.

“Tổ trưởng Koyama, sao tổ trưởng bọn tôi nhảy chân sáo vui vẻ thế?” Akanishi đẩy thiếu niên vừa mới bắt được lúc nãy vào chiếc ghế đối diện Koyama.

“Nhớ mẹ nên thế.” Koyama nhún vai. “Hai cậu về đây làm gì? Chẳng phải đang gánh vác nhiệm vụ của ba mươi khẩu súng thất lạc kia sao?”

“Bọn tôi tìm được một trong số đó nha!” Kamenashi quăng chiếc túi bằng chứng về phía Koyama.

Koyama nheo mắt, bên trong túi là cây súng được đánh số 093.

“Tên nhóc này nói tuần trước nhặt được khẩu súng này.” Akanishi đưa hai tay ôm ngực.

“Trước thứ Tư?” Koyama hỏi.

“A! Sếp lớn, sao sếp biết?” Akanishi không khỏi kinh ngạc.

“Nhóc, cậu tên gì?” Koyama hất đầu, lên tiếng hỏi thiếu niên ngồi trước mặt.

“… Yamamoto Ichiro…”

“Cho dù cậu không muốn khai tên thật thì cũng không cần xài cái tên giả thông dụng như thế chứ. Nhóc con, tên gì?” Akanishi thản nhiên đè mạnh vai thiếu niên xuống mặt bàn.

“Đau! Đau! Đau!! Kawamura Shunichi!! Kawamura! Kawamura!!”

“Ngoan, Kawamura, hiện tại bọn tôi cần sự hợp tác của cậu trong một vụ điều tra.” Koyama mở ra tập tài liệu những nhân viên phụ trách vũ khí khi nãy, “Cậu có nhận ra mấy người này không? Người này là viên cảnh sát phụ trách khu vực cậu nhặt được cây súng kia phải không?”

Kawamura tròn mắt nhìn Koyama.

“Cây súng cậu nhặt được… là của cảnh sát a. Chúng tôi đang tìm người đánh mất nó.”

xOx

“Yagi Takeshi là bạn học cùng năm với người mất súng, Yasuhashi Muraichi. Yagi trước đây là cảnh sát hình sự. Ba năm trước vì một vụ đánh lén cảnh sát, tay phải bị tàn phế nên từ chức về làm hậu cần trong ngành. Hắn bị điều tới bộ canh gác.” Akanishi đọc tập tài liệu trong tay rồi ngầng đầu nhìn người đang ôm mặt trong tay, Yasuhashi Muraichi.

“Tiếp sau đó?” Yasuhashi nhìn Akanishi. “Ý các người là sao?”

“Bọn tôi tìm được súng của anh, nhưng kỳ quái là… cây súng này đã thất lạc từ thứ Tư.”

Mi mắt Yasuhashi không ngừng run rẩy.

“Mỗi ngày anh vẫn cất súng vào giá, không phải rất kỳ quái sao?” Akanishi đưa một tấm ảnh chụp cho Yasuhashi, “Đều là Yagi trả súng về. Đây là ảnh chụp từ hệ thống theo dõi. Khẩu 093, phóng đại cho thấy, không giống với những khẩu khác. Liếc mắt một cái đã đủ thấy sự khác biệt, người chịu trách nhiệm cai quản súng như Yagi làm sao không phát hiện?”

“Đấy là vấn đề của anh ta, không quan hệ tới tôi.” Yasuhashi lắc đầu. “Súng của tôi bị mất nên tôi dùng một khẩu giả để thay thế. Anh ta nhìn không ra. Chuyện chỉ có vậy.”

“Ý anh là Yagi cùng vụ án trộm súng này không có liên hệ?”

“Anh ta có liên hệ đến vụ án trộm súng không làm sao tôi biết được. Nhưng tôi không quan hệ gì tới anh ta. Sếp lớn à, nếu sếp hỏi những người khác thì sẽ biết. Tôi và Yagi Takeshi đúng là có quen biết, nhưng quan hệ cũng không tốt như sếp nghĩ. Xã giao chào hỏi còn không có. Tuy là bọn tôi học cùng năm nhưng chuyện đó chứng minh được cái gì? Anh ta làm sao vì tôi mà dám làm một chuyện lớn như thế? Trừ phi anh ta có cột trụ chống đỡ sau lưng a.”

Akanishi chau mày nhìn Koyama đang ngồi cạnh mình.

Koyama đặt cây bút bi lên bàn, rồi chống cằm nhìn Yasuhahshi, “Vậy… bọn tôi trực tiếp hỏi Yagi là được. Tự anh ta nhận tội thì sẽ được khoan hồng, hình phạt cũng giảm một ít.”

Yasuhashi liền ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Koyama, “Động cơ đâu? Anh ta có cớ gì phải giúp tôi làm chuyện này?”

“Đây là con át chủ bài của hai người, nhưng tôi nhất định tìm ra.” Koyama đứng phắt dậy.

“Nghe nói anh và Yasuhashi có mối quan hệ khá căng thẳng?” Koyama hỏi Yagi.

“Căng thẳng à? Không phải chứ. Không quen thì đúng hơn.” Yagi cười cười.

Akanishi khẽ lắc đầu. Làm chuyên giả hỏi cung bao năm nay, với kinh nghiệm của chính mình cho thấy, tên Yagi này càng khó đối phó hơn Yasuhashi nhiều lần.

Koyama nheo mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau đang đặt trên đùi Yagi rồi ngước mặt nhìn đối phương, “Yagi, anh kết hôn được bao lâu rồi?”

“A… mười mấy năm rồi.” Yagi đưa tay sờ chiếc nhẫn kết hôn trên tay mình.

“Uhm… có con chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Thế Yasuhashi thì sao? Chắc là còn độc thân?”

Yagi ngẩng đầu nhìn Koyama.

“Loại tình cảm quyến luyến này… khổ sở lắm nhỉ?”

Sắc mặt Yagi đột nhiên chuyển biến. Đối phương tựa hồ theo bản năng đưa tay sờ lấy cổ tay trái của mình.

“Chiếc đồng hồ giống hệt với của Yasuhashi. Chắc đeo nhiều năm lắm rồi. Nếu mà cởi ra, nhất định sẽ thấy dấu vết của thời gian.”

Akanishi đảo mắt nhìn Koyama rồi lại lướt tới cổ tay trái của Yagi. Quả thật ở chỗ đeo đồng hồ có vằn da khác màu, dấu hiệu của đeo đồng hồ lâu năm.

“Anh từng nghĩ tới chuyện công khai với Yasuhashi chưa?” Koyama buông chiếc bút bi, đặt cả hai tay lên bàn, “ đối phương đánh mất một khẩu súng, anh liền trộm cả ba mươi khẩu để che giấu. Thiết nghĩ, nhất định tình cảm hai người rất sâu đậm. Nếu anh chịu trách nhiệm cho vụ này… nói không chừng Yasuhashi sẽ cảm động mà chịu gả cho anh a! Vụ án đã tới mức này… Yasuhashi không chỉ mất súng, mà khẩu súng đó còn bị dùng để uy hiếp thuộc hạ của tôi. Công việc cảnh sát này xem chừng anh ta giữ không được.”

“Người đó… là một cảnh sát tốt. Cậu ta sắp được thăng chức. Nếu tôi và cậu ấy cố gắng, nhất định có thể tìm lại khẩu súng kia… Sếp lớn, chúng tôi chỉ cần thời gian thôi!!”

Nghe thế, Koyama cầm trở lại cây bút bi, “Hai mươi chín khẩu súng còn lại… anh có thể nói đang ở đâu chứ?”

xOx

“A a a a a~~ rốt cuộc có thể kết án trước Đầu To!!!!” Koyama giao tập hồ sơ cho bí thư Horikita.

“Sếp Koyama… Thật tình tôi vẫn có chuyện nghĩ không thông…” Akanishi vò đầu bứt tóc. “Làm sao sếp biết Yasuhashi gả cho Yagi mà không phải Yagi gả cho Yasuhashi? Vì Yagi đã kết hôn à?”

“A? Đương nhiên không phải. Ai nói uke không thể kết hôn?”

“=__= Các người đang bàn luận cái chuyện gì thế này?” Kamenashi cẩn trọng đảo mắt nhìn.

“Con rùa lộn xộn!!!” Akanishi chụp lấy cổ Kamenashi rồi đẩy đối phương sang một bên.

“Mấy chuyện này có gì khó? Ai có kinh nghiệm thì nhìn là thấy! Giả dụ như cậu hỏi tôi, giữa cậu và Kazuya, ai gả cho ai thì tôi sẽ trả lời mà không cần suy nghĩ.”

“Đương nhiên là phải suy nghĩ!!!!!!” Kamenashi lập tức lên tiếng phản kháng.

“… Vì ranh con này nhìn là thấy một thân nội trợ, cả ngày bếp núc chứ gì?” Akanishi khẽ nhếch mép, vẻ mặt không khỏi tự đắc.

“Phải suy nghĩ rồi mới trả lời!!! Tôi cũng có thể nằm trên!!!!!” Kamenashi tiếp tục phản đối.

“Bộ leader Tatsuya nhà các cậu giống bà nội trợ lắm à?”

“Cái tên đấy là quý phi thì có!”

“Thế sao tôi lại là bà nội trợ!!!!!!” Kamenashi nghiến răng nhìn Akanishi và Koyama.

“Ai da… Kazuya…” Koyama xoa đầu Kamenashi. “Bà nội trợ hay quý phi đều như thế, quan trọng là phải xem xét bản thân mình gả cho người đàn ông thế nào.”

Koyama mỉm cười tiếu ý rồi xoay người bỏ đi.

Đến khi bóng dáng đối phương khuất đi ở cuối hành lang, Akanishi mới sực tỉnh mà bùng nổ:

“CÁI GÌ????? Tôi so với Nakamaru Yuichi mà lại kém cỏi hơn sao?????? Tại sao vợ của tên đấy là quý phi mà vợ tôi lại là bà nội trợ?????!!!!!”

“Ai là vợ của anh!!!!!!!! Đi chết đi!!!!”