Ninh Thư không cách nào mường tượng được bộ dáng sụp đổ của Lý Nghiêm Hi, một người như anh không nên có một kết cục bất kham như thế – mắc phải món nợ lên đến hàng trăm triệu, dù người nhà họ Lý có nhiều đến đâu thì e là cũng không cách nào trả hết được.

“Công ty của các anh kinh doanh về lĩnh vực gì?” Lúc lâu sau Ninh Thư lên tiếng hỏi.

Lý Nghiêm Hi đang tập trung lái xe, nghe xong vấn đề của cậu, không khỏi cười, “Tính đến Thiên Dương công tác sao?”

“Không, chỉ là tò mò chút thôi.” Ninh Thư đáp, trong mắt là sự bình tĩnh, có lẽ là Lý Nghiêm Hi vẫn chưa biết chuyện cậu sắp đến Thiên Dương thực tập.

“Thị trường của Thiên Dương phần lớn là ở nước ngoài, chủ yếu phân phối ở khu vực Châu Âu và Châu Á, trong nước chỉ có một bộ phận thị trường nhỏ, đa phần là kinh doanh các ngành như trang sức, trang phục hoặc điện tử, khu APAC (khu vực Châu Á-Thái Bình Dương) từ tôi quản lí, khu Âu Châu thì do anh trai tôi.”

Chính bởi vì các hoạt động kinh doanh đều tập trung ở nước ngoài nên mới bị cơn khủng hoảng tài chính làm cho không cách nào còn gượng dậy được. Nếu họ từ sớm đã nhận ra được nguy hiểm, thì có lẽ Thiên Dương sẽ không sụp đổ, nhà họ Lý cũng sẽ không ly tán.

“Vậy, anh có tính dời thị trường về trong nước không?” Tuy rằng biết mình còn hỏi tiếp sẽ vướng phải hiềm nghi can thiệp vào nội bộ xí nghiệp, thế nhưng cậu vẫn không cách nào trơ mắt nhìn Lý Nghiêm Hi rơi vào đáy vực sâu, từ đó về sau muôn đời muôn kiếp không trở lại được nữa.

Lý Nghiêm Hi nhìn sang, vươn một tay lên xoa đầu cậu, tiếng anh khẽ khàng như làn gió, “Thị trường trong nước so với Thiên Dương mà nói thì quá nhỏ, không thể thỏa mãn nhu cầu, thế nên tạm thời tôi vẫn chưa có quyết định này, có điều tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của em.”

Ninh Thư gật đầu, trong lòng vẫn đang bị một khối đá lớn đè nặng, không cách nào rơi xuống được.

Trong lúc hai người nói chuyện, sân nhà họ Ninh đã gần ngay trước mắt, mưa không biết đã tạnh tự bao giờ, chỉ để lại một mảng ẩm ướt trên mặt đất, Lý Nghiêm Hi ngừng xe rồi nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh mình, “Nghỉ sớm đi, tên Phong Kình kia không thích người đến muộn.”

Ninh Thư vâng một tiếng, đoạn đẩy cửa xe, Lý Nghiêm Hi ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên người cậu thiếu niên đang mở cửa xe ấy, ngọn đèn đường hẳn lên suy nghĩ nào đó sâu xa nơi đáy mắt anh, cuối cùng lại chỉ hóa thành một câu nói, “Ngủ ngon.”

“Lái xe cẩn thận.” Hai tay Ninh Thư vòng ra sau lưng, mỉm cười nói với anh.

Lý Nghiêm Hi cười cười phất tay với cậu, sau đó quay đầu xe rời đi.

Ánh đèn xe đi xa ấy dần khuất, Ninh Thư vẫn đứng nơi đó thất thần nhìn về phía trước, cậu không xác định được mối quan hệ hiện nay của cậu và anh là gì, cho tới giờ Ninh Thư cậu luôn không phải là một kẻ tham lam, chỉ cầu có một mái hiên che đầu, ba bữa ấm no mà thôi, thế nhưng gặp phải người đàn ông như vậy, lại khiến cho cậu không hiểu vì sao lại trở nên lo lắng không yên, đáy lòng cứ như có một cái động đen không đáy, nỗi khát cầu muốn có được càng lúc càng trở nên nhiều hơn nữa.

Không chỉ là bạn, cái mà cậu khao khát vượt xa rất xa những thứ như thế này.

Chỉ là, cậu nói không thành lời, cũng không cách nào nói ra được.

Cũng không biết đã đứng ngoài cửa bao lâu, đến mức chân đã tê cứng cả lên, Ninh Thư mới xoay người vào nhà, đối diện là gương mặt bình tĩnh của cha.

Tim không hiểu sao lại nảy lên “thình thịch” vài cái, không khỏi thốt lên: “Ba, trễ rồi sao ba vẫn chưa ngủ?”

Ninh Hoài Đức từ trên ghế mây đứng dậy, “Ba thấy xe của cậu Lý đi đã lâu rồi, con đứng ngoài đó làm gì?”

“Không có gì, chỉ đứng đó một chút thôi ạ.” Ninh Thư thuận miệng đáp lời, ánh mắt nhìn sang nơi khác.

Ninh Hoài Đức nhìn con trai, môi mím thành một đường hẹp dài, gian phòng dường như ngay lập tức trở nên thật áp lực, hai cha con giằng co không tiếng động, rốt cuộc Ninh Hoài Đức chịu thua trước, ông thở dài bất đắc dĩ, “Trễ rồi, ngủ đi.” Sau đó bước từng bước chậm về phòng, Ninh Thư đứng giữa căn phòng trống rỗng, cơn gió không biết từ đâu thổi ngang khiến cả người cậu bỗng trở nên lạnh lẽo.

Sáng hôm sau ăn xong bữa sáng cha làm, Ninh Thư soạn mấy quyển sách đi học, vừa mới từ trong phòng đi ra đã đón ngay lấy tầm mắt dò xét của cha, “Học ôn thế nào rồi?”

“Cũng được ạ.” Ninh Thư cầm sách, nhìn cha mình.

“Hôm qua làm thế nào mà con gặp được cậu Lý?”

Ninh Thư âm thầm thở dài bất đắc dĩ, cha quả nhiên vẫn chưa quên chuyện hôm qua, trầm ngâm giây lát cậu mới nhìn cha trả lời: “Ba, con biết lo lắng của ba, nhưng Lý Nghiêm Hi là một người đáng giá để làm bạn, con không muốn để vuột mất người bạn này.”

“Con còn nhỏ, không hiểu được thế giới của người lớn, Lý Nghiêm Hi người này tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lòng dạ kín đáo, phong cách làm việc cẩn thận, con có nghĩ tới không, cậu ta tại sao lại vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người hoàn toàn không có gì như con?”

Lòng Ninh Thư khẽ run lên, lập tức đáp lời cha: “Con tin anh ấy không phải người như vậy, hơn nữa, trên người con không có thứ gì đáng giá cho anh ấy dòm ngó cả.”

Lời này nói ra cũng thật buồn cười, thế nhưng giờ phút này, cậu đúng là đang giữ vững một niềm tin như thế đấy.

Cho dù cõi đời này tràn ngập những dơ bẩn cùng hiểm ác, thì cậu vẫn tin, tất cả những điều đó đều không liên quan gì đến Lý Nghiêm Hi, vì người đàn ông đó đã chiếm giữ vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cậu, quan trọng đến mức cậu cũng đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.