Gió từ khắp nơi ùa về, dường như đã khắc vào tận xương, lạnh lẽo, lạnh lẽo, và chỉ có lạnh lẽo.

—2-8

Lý Phong Kình giật mình, mất một lúc sau mới nói với Ninh Thư: “Vậy thì chút nữa thầy sẽ bàn lại với ban giám hiệu rồi cho em biết kết quả.”

Ninh Thư nhìn ông ấy, một lúc sau mới gật đầu đồng ý, nói là bàn bạc thật ra hẳn cũng chỉ là mượn cớ, cử ai đi phỏng vấn thực tập còn không phải do Hiệu trưởng quyết định sao? Người ngoài chỉ biết Lý Phong Kình là Hiệu trưởng của trung học Kỷ Phong, thân phận khác của ông ta lại không có bao nhiêu người biết.

Người đàn ông này có tới 30% số cổ phần của trung học Kỷ Phong, nghe nói đằng sau số cổ phần khổng lồ này còn cất giấu một bí mật lớn.

Về phần bí mật đó là gì thì cậu không biết, cũng không có hứng thú.

Với cậu mà nói, việc quan trọng nhất trước mắt là đẩy cái hạng mục hoang đường này đi, ngoại trừ khoảng thời gian ôn tập sít sao thì việc không muốn lại có thêm bất cứ liên lụy nào với Lý Nghiêm Hi cũng là một nguyên nhân trong đó.

Lời cha nói vẫn đang văng vẳng bên tai, cậu cúi đầu, trong lòng than khẽ, không hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn.

“Ninh Thư, nguyện vọng thi vào đại học vẫn không thay đổi sao?”

Mặt trời đã ngã về Tây, Ninh Thư vẫn ngồi làm bài thi trước bàn học trong phòng Hiệu trưởng, tiếng nói của Lý Phong Kình đột ngột vang lên gần bên tai, mang theo chút gì đó không xác định.

Cậu ngẩng đầu lên khỏi đề thi, đôi mắt dõi theo khoảng không xanh um tươi tốt của những bụi trúc, khẽ giọng: “Hiệu trưởng cảm thấy em sẽ rớt thêm một lần nữa sao?”

Nụ cười trên gương mặt Lý Phong Kình có một khoảng khắc trở nên cứng ngắc, lập tức ông lại cười: “Không, tôi chỉ hỏi một chút vậy thôi.”

Ninh Thư gật đầu, tiếp tục vùi đầu làm bài, vẻ mặt chuyên chú lại cẩn thận.

Thấy đối phương không có ý muốn nói chuyện tiếp, Lý Phong Kình lui về phía sau vài bước, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, hai chân thon dài bắt chéo, ông đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật dài, sau đó tầm mắt dừng lại trên người cậu thiếu niên đang vùi đầu làm bài cách đó không xa, cái tên Ninh Thư này vài năm trước ông đã nghe nói qua, cậu thiếu niên thiên tài được các trường học lớn tranh nhau mời về trường, hoàn cảnh gia đình khó khăn, tính cách không tốt cũng chẳng xấu, trước kia luôn nghe người khác bàn về chuyện của cậu, ông cũng đã thấy qua cậu vài lần từ xa, cho tới khi thực sự được gặp cậu theo đúng cái nghĩa của hai chữ “đầu tiên”, ông vẫn có một phen kinh ngạc nho nhỏ, trên người cậu thiếu niên này có sự nghị lực và trưởng thành mà những người bạn cùng tuổi không có được.

Trong ánh mặt cậu toát lên vẻ sâu lắng mà chỉ có những người đồng lứa với ông mới có được, chỉ liếc mắt thôi, ông đã thấy được bóng dáng lúc trẻ của mình trên người cậu trai trẻ tên Ninh Thư này, cùng một dạng thông minh và sáng suốt, cùng bị vây trong hoàn cảnh cô lập, bởi vì quá khác biệt so với những người bạn học khác, thế nên bị xa lánh một cách không cố ý, cậu thiếu niên này, tương lai nhất định sẽ thành tài, đó là ý nghĩ duy nhất của ông lúc ấy.

Vậy nên khi Ninh Thư bỏ lỡ Bắc Đại chỉ với một điểm, có thể nghĩ được ông đã kinh ngạc đến dường nào.

Ngày công bố điểm thi đại học đó, ông đứng ở xa, nhìn thấy cậu đứng ngoài cùng đám người, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ có ánh mắt là toát lên vài phần sốt ruột và chờ đợi, sau đó, ông thấy cậu quay đi với vẻ mặt ảm đạm, chậm rãi rời khỏi trường.

“Hiệu trưởng, thầy kiểm tra giúp em.” Tiếng nói nhàn nhạt của Ninh Thư vang lên, Lý Phong Kình như sựt tỉnh, cầm lấy đề thi cậu đưa qua.

Đây là đề thi đại học của năm trước, trong đó có khá nhiều đề phức tạp và kì lạ, lần đầu tiên đọc đề ngay cả ông bất giác cũng cảm thấy có phần lo lắng, không biết có phải là do đã làm một lần rồi hay không mà trong bài thi Ninh Thư nộp cho ông, mỗi một câu cậu đều trả lời rất khá, từ mỗi bước cho tới phân tích đều hoàn hảo đến mức không thể soi mói được gì, Lý Phong Kình mất hai phút để xem hết đề thi, cười nói với cậu: “Rất tốt, tiếp tục cố gắng.”

Ninh Thư nhận đề lại, nhàn nhạt đáp một tiếng “vâng”, vẻ mặt không có bao nhiêu vui vẻ hay hài lòng.

“Hiệu trưởng, em xin phép về trước.”

Lý Phong Kình gật đầu, “Về cẩn thận.”

Ninh Thư đi tới cửa, chợt xoay người lại nhìn Lý Phong Kinh vẫn đang ngồi trên sô pha, “Hiệu trưởng, mong là thầy có thể cân nhắc kĩ việc chọn người đi thực tập, thầy hẳn cũng biết, mỗi một quyết định bây giờ của thầy đều liên quan đến việc lựa chọn ôn tập của em có chính xác hay không.” Nói xong không đợi ông trả lời cậu đã đi nhanh ra ngoài, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại Lý Phong Kình mới giật mình lấy lại tinh thần, bên môi gợi lên một nụ cười ý vị sâu xa.

Lúc gần đến nhà, đúng lúc gặp phải dì Lý kế bên nhà, thấy Ninh Thư từ cuối phố đi lại, vội nhiệt tình lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Thư, ôn tập có bận lắm không con?”

Ninh Thư vội dừng chân, cười đáp: “Có một chút thôi ạ, dì Lý định đi chợ sao?”

“Ừ, trễ như vậy rồi nếu không đi mua đồ ăn, chợ sẽ đóng cửa.” Dì Lý nhiệt tình vỗ lên vai cậu, cười đến mức gương mặt đã lớn tuổi của dì nhăn lại hệt như cái bánh quai chèo, “Đúng rồi, không phải con nói ba con muốn tới tiệm cơm của con dì sao? Sao lâu như vậy vẫn chưa thấy gì hết vậy? Dạo gần đây bận quá, hôm nay vừa lúc gặp con, nếu không dì nhất định sẽ tới nhà con hỏi một chút xem sao.”

“Bên xưởng ba con làm còn một chút việc chưa giao lại xong, chắc sẽ tốn một thời gian nữa, khi nào ba con rảnh rồi, nếu tiệm còn thiếu người con sẽ nói ba qua đó.” Ninh Thư cười đáp, theo bản năng tránh né chuyện cha mình bị tai nạn giao thông.

Hẻm nhỏ mà nhà họ đang ở bình thường đều là nhà ai nấy sống, ngày thường mọi người phải đi làm cũng không hay gặp mặt nhau, thế nên cho dù Ninh Hoài Đức đã nghỉ ở nhà hơn cả tháng thì cũng không có bao nhiêu người biết được.

Dì Lý gật đầu, lại lôi kéo Ninh Thư tán gẫu chuyện nhà thêm vài phút rồi mới vội vội vàng vàng chạy đến chợ.

Lúc Ninh Thư vào đến nhà, nghe thấy tiếng động dưới bếp, cậu vừa bước xuống thì thấy ngay cha đang xào rau, “Ba, vết thương của ba còn chưa lành hẳn, để đó con làm cho.” Cậu vội đi tới định lấy cái sạn trong tay cha, lại bị cha thoải mái tránh đi, ông nói: “Ba khỏe lâu rồi, đi rửa mặt đi, có thể ăn ngay được rồi.”

Ninh Thư hết cách, đành phải xoay người ra khỏi bếp.

Phía sau có tiếng tách tách vang lên khi xào rau, Ninh Thư đứng quay lưng lại với cửa bếp, khóe môi gợi lên một nụ cười ấm áp.

Gia đình, vốn nên là như thế.

Có cơm trắng mềm, có những món ăn chẳng phải quý giá lại tràn đầy ấm áp, có mái hiên che gió che mưa, có cha, duy nhất chỉ thiếu một nhân vật “mẹ”.

Người phụ nữ ham mê giàu sang đó, cậu nên quên đi từ lâu rồi mới phải, thế nhưng cứ luôn có một bóng dáng mờ nhạt hiện lên trong lòng, quanh quẩn mãi chẳng rời.