Ưu sầu

Lúc Quân Thụy ngồi vào bên giường, Tư Đồ Bích có thể rõ ràng ngửi được hương rượu nồng đậm, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy đôi tay khô ráo ấm áp của người kia đặt lên đầu vai mình, chậm rãi vuốt ve gương mặt y.

“A Bích…” Thanh âm khàn khàn trầm thấp của Quân Thụy truyền đến, tựa hồ như đang tận lực áp chế cảm xúc của mình, mà Tư Đồ Bích vẫn là nằm yên không nói chuyện. Mấy ngày nay hai người đều tự cất giấu tâm sự, giống như bị một màn chắn vô hình nào đó tách rời, không ngừng nghi kỵ lẫn nhau. Trên triều đình, đối với việc Thái hậu âm mưu phản nghịch tiếng tranh luận ngày càng kịch liệt, Quân Thụy vốn tưởng rằng Tống Tử Mặc vốn do một tay hắn đề bạt hẳn là sẽ đứng ra giúp hắn chống đỡ, thế nhưng người này không hiểu vì sao lại vô cùng kiên quyết muốn đưa Tư Đồ Bích vào tuyệt địa. Mà những triều thần khác, từ trước đến giờ vẫn luôn bị sự cường thế của Tư Đồ Bích áp chế, rốt cuộc lần này có chơ hội đem hết oán giận bộc phát ra thì làm sao có thể bình tĩnh, vì thế bọn họ tần như hận không thể đem Tư Đồ Bích bầm thây vạn đoạn. Quân Thụy biết, việc này khẳng định không khỏi dính liếu cùng Quân Trạch, thế nhưng hiện tại thù trong giặc ngoài, hắn thực sự chỉ hận mình không thể phân thân, chẳng ngờ Quân Tiễn lại ngay trong thời điểm này mất tích. Chiến sự phía Nam kéo dài cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc, triều thần không ngừng gây sức ép, thân thể của Tư Đồ Bích cũng không chịu thua kém, đâu đâu cũng là việc cần lo lắng, thật sự khiến hắn tâm sức cạn kiệt.

Tư Đồ Bích nghe ra sự bất đắc dĩ cùng mệt mỏi trong thanh âm của Quân Thụy, nhận tri này khiến cho ***g ngực của y ẩn ẩn nhói đau, chất độc của Quân Thụy hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn hóa giải, hiện giờ bất quá chỉ là tạm thời hòa hoãn, mà hắn vừa vặn lại phải ứng phó với hàng loạt khó khăn trong ngoài loạn chiến, đích thật là có chút cật lực. Nhưng là hiện tại đã đi đến bước này, thế cục đã không còn nằm trong tầm khốn chế của Tư Đồ Bích y nữa, y thật sự rất hận chính mình, hận đương sơ y quá xung động, hận y không có biện pháp để xử lý tình huống hôm nay. Thế nhưng, lúc đó khi chính mắt y nhìn thấy Quân Thụy thổ huyết, y thật sự không có bất cứ biện pháp nào có thể tự trấn an mình, chờ đợi, cái loại trạng thái mà y vốn vô cùng am hiểu này cũng biến thành một sự dày vò không ngớt, trong mực chính là thiên tư vạn tưởng nhiều lần cân nhắc đều bị một ngụm máu đỏ sẫm kia xóa tan đi hết. Trong lúc hỗn loạn đó, thậm chí Tư Đồ Bích đã nghĩ đến, nếu như Quân Thụy cứ như vậy mà chết trước mặt y thì y phải làm cái gì bây giờ?

“A Bích… A Bích…” Thanh âm của Quân Thụy không ngừng lặp lại bên tai, càng lúc càng áp sát, Quân Thụy hiện giờ đã ghé hết nửa người vào thân thể của Tư Đồ Bích, cúi đầu trằn trọc hôn lên cổ y, ngón tay lưu luyến mơn trớn thân thể gầy gò, động tình đến vong ngã, khiến vành mắt của Tư Đồ Bích cũng dần dần lên men. Trước giờ Tư Đồ Bích vẫn tự cho mình là loại người kiên cường lại lạnh lùng, thế nhưng ngày hôm nay y đã thực sự có chút không thể khống chế được bản thân mình, đã mềm yếu chẳng khác gì một nữ nhân, cái loại cảm xúc nữ nhi tình trường âm thầm đau xót này lại xuất hiện trên người y, thật là quá mức nực cười mà.

“A Bích… ngươi có biết hay không, ta thật khó xử… Ta hiện tại, phải làm gì mới tốt…” Quân Thụy hiện giờ hệt như một dã thú bị tù cấm trong bẫy rập, không ngừng giãy dụa phản kháng, thế nhưng hắn lại nhận ra khi mình ngồi trên long ỷ tọa ủng giang sơn này thì cô độc đến nhường nào, hắn cứ phải đối mặt một đám văn thần miệng lưỡi xảo quyệt không ngừng chỉ trích ái nhân mà hắn yêu thương sâu đậm. Trong mắt bọn họ Tư Đồ Bích chẳng khác gì một u nhọt tội ác tài trời không đáng sinh tồn, quả thậc giống như tất cả tội nghiệt trên khắp thiên hạ đều là do y tạo ra. Cả một đám người miệng lưỡi cay độc đó nào biết được ái nhân của hắn đã phải chịu khổ sở đến thế nào, bọn họ cũng chẳng biết dới bề ngoài kiên cường kia là một trái tim yếu ớt nhạy cảm, nào đâu biết rằng y đã phải chống đỡ thân thể bệnh tật triền miên để giúp đế vương như hắn bình định tứ phương lưu danh thiên cổ. Cho dù Tư Đồ Bích thật sự có sai, cũng không đến mức một điểm công lao cũng không có, thế nhưng trong tấu chương của cả đám triều thần tầm nhìn hạn hẹp kia lại chẳng hề đề cập đến bất cứ việc tốt nào Tư Đồ Bích đã cống hiến cho quốc gia, chỉ là không ngừng đào bới những lỗi lầm của y. Kỳ thực, đối với tình huống này Quân Thụy cũng hiểu rõ nguyên nhân, một đám văn thần này bất quá chính là đang trút mối giận trước giờ luôn bị danh tiếng của Tư Đồ Bích áp chế, thậm chí có một số người bởi vì nhìn rõ được ý đồ của Tư Đồ Bích khi phân rã Tư Đồ gia mà bắt đầu căm thù. Việc Tư Đồ Bích đem Tư Đồ gia chia thành từng mảnh nhỏ để giảm sự uy hiếp của sĩ tộc lên vương quyền cũng chẳng khác nào triều đình thời cổ muốn tước đi sự đe dọa của phiên vương, loại cải cách này được Tư Đồ Bích nhận ra và áp đụng lên gia tộc của mình, sau đó lại được Quân Thụy cải tạo chuẩn bị dùng lên những sĩ tộc khác. Một đám văn thần xuất thân hiển hách kia làm sao có thể cam tâm nhìn lợi ích của gia tộc mình bị bòn rút, chính vì lẽ đó bọn họ liền điên cuồng công kích Tư Đồ Bích, hy vọng có thể dùng hành động này răn đe ý định muốn triệt phá sĩ tộc lộng quyền của Quân Thụy.

Nước mắt của Tư Đồ Bích đã ngấn đầy khóe mắt, khiến y căn bản không nhìn rõ được những thứ ở trước mắt mình, chỉ có thể đem nắm tay nhét vào trong miệng ngăn chặn từng tiếng nức nở nghẹn ngào. Thế cục hiện tại thật sự khiến người ta vô cùng đau khổ, y thật hận không thể bỏ xuống tất cả mọi thứ ly khai nơi thị phi này, thế nhưng hiện tại y chỉ có thể nhẫn nại, lưu lại bên cạnh đế vương mà y đã ái mộ rất nhiều năm này. Có lẽ, đế vương trẻ tuổi sẽ thỏa hiệp với triều thần, sau đó ban chết cho y, cũng có thể sẽ đem y đi lưu đày.

“A Bích… vì sao… lại làm những việc đó sau lưng ta…” Quân Thụy thở dài tựa vào người Tư Đồ Bích, chôn mặt vào mái tóc dài đen nhánh của y, nhẹ giọng nói, “Ta hiện tại ai cũng không dám tin. Sau khi Quân Tiễn mất tích, có người chạy đến báo với ta ngươi đã từng tiếp xúc thân mật cùng Quân Trạch, thậm chí tất cả bọn họ đều minh minh ám chỉ sự hoài nghi đối với ngươi. Ngươi biết rất rõ trước giờ ta vẫn luôn đề phòng Quân Trạch, vì sao lại lui tới với hắn, ta rốt cuộc nên tin ai đây?” (Mèo: Mèo thật sự muốn dùng tuyệt chiêu cào loạn xạ lên mặt tên tra công này, nói như vậy chẳng khác gì đang tuyên bố ta không tin tưởng ái nhân của mình sao??? Tình yêu và lòng tin của anh dành cho Tư Đồ Bích mong manh đến thế à? Chỉ có vài lời bóng gió đã bắt đầu lung lay, chẳng bù cho Quân Thái, dù cách xa vạn dặm, dù chuyện gì xảy ra cũng một lòng tin tưởng quan tâm Tư Đồ Bích. Mèo thật sự muốn đổi công.)

“Quân Thụy…” Tư Đồ Bích chầm chậm mở miệng, dùng ngữ điệu nhàn nhạt nói, “Ta không có phản bội ngươi.”

Quân Thụy vẫn không nói gì, hai người trong lúc bất chợt đều rơi vào trong sự trầm mặc. Quân Thụy cho dù không hề nói ra chữ “phản bội”, thế nhưng một câu “làm những việc đó sau lưng ta” kia cũng đã đủ rồi, cái cảm giác chênh vênh hiện tại giữa hai ngườii đủ khiến người ta hít thở không thông. Hơn nửa ngày sau Quân Thụy mới thở dài một hơi, vươn tay lật người Tư Đồ Bích lại, nhìn thấy đôi mắt mông lung đẫm nước của y liền nhẹ nhàng giúp đối phương gạt lệ, sau đó lại cúi người hôn lên môi y.

Nụ hôn này lại sâu thẳm, lại kịch liệt, có lẽ bởi vì Quân Thụy đã uống rượu nên đánh mất khả năng khống chế tâm tình, động tác trong tay dần dần trở nên vội vàng xao động. Bàn tay nóng bỏng của hắn không ngừng di chuyển trên người Tư Đồ Bích, đem y phục của y kéo đến khủy tay, ngón tay mạnh mẽ không ngừng xoa nắn ấn gảy hai điểm màu hồng trước ngực, sau đó lại đặt tay ở hông Tư Đồ Bích dùng sức nâng người ngồi lên, vùi đầu vào trước ngực y không ngừng gặm cắn. Tư Đồ Bích thét lên một tiếng sợ hãi, sau đó lại cắn môi mình nuốt vào từng đợt rên rỉ, bên ngoài đều là cận vệ Hoàng gia võ công linh mẫn, nếu tiếng động trong này bị bọn họ nghe được không biết y còn bị đồn đại thành bộ dáng gì nữa.

Tư Đồ Bích bị cưỡng ép ngồi ở trước người Quân Thụy, y phục thì bị kéo đến cổ tay khiến động tác của y cũng theo đó bị hạn chế, mà cánh tay của Quân Thụy lại luồn vào bên trong y phục ôm chặt lấy eo y, khiến y căn bản không thể cử động. Y phục của Tư Đồ Bích hiện tại đã vô cùng rối loạn, dây lưng cũng không biết đã bị tháo ra từ lúc nào khiến nội khố cũng dễ dàng bị tụt đến tận đùi, lộ ra cánh mông tuyết trắng. Quân Thụy mạnh mẽ giật lấy y phục của Tư Đồ Bích vứt ra, lại hung hăng chộp lấy cái mông căn tròn của người kia không ngừng xoa nắn giống như đang nghiêm phạt lỗi lầm gì đó. Bởi vì đang còn bệnh, thân thể Tư Đồ Bích vô cùng đuối sức, căn bản chính là không có khí lực phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt buông xuôi tựa vào người Quân Thụy, tùy ý để hắn tàn sát bừa bãi.

Quân Thụy hơi tựa vào đầu giường, lại đỡ Tư Đồ Bích nằm úp sấp lên người hắn, ngón tay lần mò chạm đến hậu huyệt nóng hổi, lại không thèm dùng thuốc mỡ bôi trơn mà vội vàng tiến vào bên trong rong ruổi. Tư Đồ Bích không nhịn được mà kêu lên một tiếng, phần hông nhếc lên, nhụy hoa mềm mại cũng vì đau đớn mà co rụt lại vài lần, y phải hít sâu vài hơi mới có thể chậm rãi thả lỏng. Tâm trạng của Quân Thụy hiện giờ đang tức giận, vì vậy hành động cũng không khỏi thô bạo một ít, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng đau đớn của Tư Đồ Bích trái tim cũng không khỏi mềm đi, vươn tay mò vào ngăn nhỏ ở đầu giường lấy ra một hộp thuốc mỡ, lại dùng ngón tay quệt lấy một khối lớn đưa vào bên trong nhụy hoa nóng rực, sau đó lại trừu sáp khuấy động qua một lượt rồi mới đỡ lấy cái thứ nóng hổi của mình thẳng lung tiến vào.

“Ừ…” Tư Đồ Bích hừ một tiếng, cau mày ẩn nhẫn, y bị Quân Thụy nắm chặt thắt lưng đặt ngồi trên người hắn, bởi vì phía sau đột ngột bị cự vật đâm vào khiến thân thể cũng theo quán tính ngã ra phía sau, Tư Đồ Bích cắn răng hít sâu một hơi rồi nhắm mắt không lên tiếng nửa, chỉ là bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay của Quân Thụy giống như đang nắm chặt cọng rơm cứu mạng, thế nào cũng không chịu buông tay. Bộ dạng rõ ràng yếu ớt lại không hề chịu thua này của Tư Đồ Bích rõ ràng đã kích thích Quân Thụy, hắn hung hăng trừu cắm vài cái đến khi cảm thấy có dịch thể ẩm ướt phân bố trong nhụy hoa liền nắm chặt lấy linh khẩu của Tư Đồ Bích trong tay, cố ý không để cho y dễ chịu.

“Quân Thụy… xin… đừng…” Thanh âm của Tư Đồ Bích mang theo nức nở nghe như mèo kêu, trong ẩn nhẫn lại mang theo ý tứ năn nỉ, Quân Thụy lại càng hung tợn tiến công, động tác thật lớn khiến toàn bộ long sàng đều phát ra tiếng cọt kẹt, dù vậy cũng không thể át đi tiếng va chạm của da thịt. Tư Đồ Bích bị lay đến gần như ngã quỵ, lúc đó Quân Thụy đột nhiên lại dùng lực ép y thay đổi tư thế, trở thành Tư Đồ Bích xoay lưng về phía hắn. Trong suốt quá trình đổi tư thế Quân Thụy cũng không hề rút ra mà trực tiếp để vật đó bên trong xoay vòng, loại kích thích qua mức kịch liệt này khiến thân thể Tư Đồ Bích đều phải run lên, vô lực quỵ xuống tại chỗ, nhẹ nhàng nức nở.

“A Bích, A Bích, ngươi không nên làm những việc đó sau lưng ta… Xin ngươi, đừng nên phản bội ta… ngươi có biết không, ta thật sự rất sợ… sợ ngươi sẽ giống như trước đây… lại tráo trở không ngừng nhắm vào ta… Ta thực sự… rất sợ chuyện đó…” Quân Thụy ghé sát vào người Tư Đồ Bích không ngừng đứt quãng nỉ non, động tác dưới thân cũng không hề dừng lại mà càng trở nên gấp rút, hắn một tay cầm lấy dục vọng đã ngẩng cao của Tư Đồ Bích, một tay siết chặt hông y miệt mài vong tình, cả gian phòng đều tràn ngập âm thanh *** mỹ.

Ban đầu Tư Đồ Bích vẫn chỉ là nghẹn ngào hừ nhẹ, sau đó dần trở thành khóc lóc cầu xin tha thứ, thống khổ và dục vọng song trọng cùng nhau dày vò khiến y cũng không thể khống chế nữa mà lớn tiếng rên rỉ, chất vọng nguyên bản đã thanh thúy mềm mại hiện tại càng thêm vẻ mị hoặc khiến Quân Thụy vô pháp giữ mình. Một lần phóng thích, rồi lại thêm lần nữa, thẳng đến lúc Tư Đồ Bích ngay cả cất tiếng cầu xin tha thứ cũng không có hơi sức thì Quân Thụy mới dừng lại, xuống giường tắm rửa dọn dẹp, hai người lại cứ thế ôm chặt lấy nhau trên sàng đan sạch sẽ vừa được đám thái giám đi vào thay mới, cả hai đều trải qua một đêm dài không hề chợp mắt.

Đến lúc trời gần tờ mờ sáng Tư Đồ Bích mới thiếp đi, đợi đến khi y tỉnh lại thì mặt trời cũng đã lên cao, nhìn lại bên người một chút liền phát hiện Quân Thụy đã đi mất. Tư Đồ Bích ngoan ngoãn uống hết bát thuốc thái giám mang đến, lại rất phối hợp đem canh dược thiện mà ngự trù phòng cố ý chuẩn bị đổ hết vào bụng, khi không có việc gì liền ngồi bên án thư viết chữ đọc sách. Việc tối hôm qua Hoàng thượng lưu lại nơi này tròn một đêm tựa hồ đã đập tan lời đồn Tư Đồ Bích sớm muộn gì cũng bị trảm thủ, vì thế thái độ của bọn thái giám và thị vệ hôm nay cũng trở nên hòa hoãn rất nhiều, thậm chí còn ân cần hơn lúc Tư Đồ Bích vừa mới vào Vĩnh Hòa cung, bất quá Tư Đồ Bích cũng không có tâm tình để ý đến những thay đổi này.

Bởi vì đêm qua quá sức miệt mài, tinh thần của Tư Đồ Bích có chút không xong, chỉ viết vài chữ liền cảm thấy buồn ngủ, vì vậy lại quay về giường nhắm mắt dưỡng thần. Ở nơi này vốn có trọng binh canh gác, không có lệnh của Quân Thụy thì không có bất luận kẻ nào tiếp cận được nơi này, thủ vệ ngay cửa lớn cũng đều là cao thủ hiếm có, vì thế trong điện quả thực yên tĩnh đến một chút thanh âm cũng không có. Tư Đồ Bích tựa vào đầu giường cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, trong ngực âm thầm tính toán thời gian, đã qua thời hạn sáu ngày, bọn người Cẩn nhi và Hạ Ly cũng nên về đến rồi, theo lý mà nói nếu Hạ Ly không thấy y ở Tư Đồ Bích nhất định sẽ tìm vào trong cung, chẳng lẽ đám thủ vệ bên ngoài lại có võ công cao hơn Hạ Ly? Chẳng lẽ, bọn họ đã phát sinh sự cố ở trên đường?

Ngay khi Tư Đồ Bích còn đang lo lắng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng tranh cãi nhao nhao, Tư Đồ Bích nghiêng tai lắng nghe, luc tục nhận ra một vài thanh âm quen thuộc, tấy cả đều là một đám đại thần lão thành vẫn luôn thích tranh đấu cùng y trên triều đình. Tư Đồ Bích mơ hồ còn nghe được đám lão già kia nói cái gì “Quỳ mãi ở chỗ này không đứng dậy”, “Dù có chết ở đây cũng không từ” các loại uy hiếp, ra mòi bọn người thủ cựu này cảm thấy chạy đến khóc lóc kể lể trước mặt Quân Thụy không có hiệu quả liền chạy đến nơi này thị uy. Tư Đồ Bích không khỏi cười lạnh, cánh tay hơi dùng lực hất tung bàn trà bên cạnh, một loạt ấm chén cứ như thế liền vỡ tan trên mặt đất, Tư Đồ Bích hiện giờ giận đến run tay, thật muốn xông ra đích thân đạp chết những lão bất tử kia!

“Ba!” Bất chợt có một vật gì đó bị ném qua cánh cửa sổ đang khép hờ, Tư Đồ Bích quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ lóe lên phía sau cửa sổ. Y cau mày, chậm rãi nhặt lên thứ trên mặt đất.

Đó là một lọ thuốc hít nho nhỏ, bên trong lấp ló một mảnh giấy đã được vo tròn, Tư Đồ Bích mở tờ giấy kia ra nhìn một chút, vài chữ bên trên tuy rằng đã cố tình viết ngoáy, thế nhưng với ánh mắt chuẩn xác của Tư Đồ Bích vẫn nhận ra là bút tích của Tống Tử Mặc. Nhất thời y không khống chế được lửa giận mà xé nát mảnh giấy kia, cơ hồ giống như rít gào mà lẩm bẩm: “Giỏi cho một Tống Tử Mặc! “

Trên tờ giấy kia chỉ có vài chữ, viết: “Cẩn đã hồi kinh, bị giam thiên lao, tính mệnh khó giữ.”

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận