Quà 31/10

Liên lụy

Rạng sáng ngày hôm sau, Quân Thụy vẫn tảo triều theo thường lệ, mặc dù hiện giờ Quân Tiễn bệnh nặng, thế nhưng quốc sự cũng không thể để lỡ. Vì vậy, Tư Đồ Bích đưa ra đề nghị để y thay Quân Thụy đến Nhàn Vương phủ chăm sóc Quân Tiễn, giúp hắn phân ưu, thế nhưng trên thực tế Tư Đồ Bích là có dự định khác —— Quân Trạch hiện tại cũng dùng danh nghĩa chiếu cố Quân Tiễn lưu lại trong Nhàn Vương phủ, Tư Đồ Bích đến nay vẫn không hiểu rõ ý đồ của Quân Trạch, y hy vọng nhân cơ hội này nhìn cho rõ người kia rốt cuộc muốn chơi trò gì.

Quân Thụy quả thực một điểm cũng không tin tưởng Quân Trạch, sau khi Quân Tiễn sinh bệnh, tất cả hạ nhân trong Nhàn Vương phủ đều bị hắn đổi đi một lượt, hiện giờ người ở đó đều là tâm phúc của hắn, mà phương diện thức ăn, thuốc uống càng là được giao trực tiếp cho Ngự thiện phòng và Ngự dược phòng mỗi ngày đưa đến. Vì vậy, Quân Trạch trên mặt nói là chiếu cố thế nhưng một chút cũng không xen tay vào được, chỉ là mỗi ngày chạy sang ngây ngốc trông chừng. Mà Quân Thụy lại hết sức tín nhiệm Tư Đồ Bích, đem hết thảy đều giao cho y trông coi.

“Tư Đồ gia chủ, gần đây khí trời thật nóng mà…” Quân Trạch nhàm chán trò chuyện cùng Tư Đồ Bích. Lúc này hai người bọn họ đều đang ngồi tại đại sảnh Nhàn Vương phủ, Tư Đồ Bích đang cẩn thận kiểm tra thực đơn hôm nay của Quân Tiễn.

“Đúng vậy, Vương gia.” Tư Đồ Bích khách sáo nói, “Người nếu cảm thấy nóng, tại sao không đến hành cung tránh nóng? Chỉ cần người nói với bệ hạ một câu, hắn khẳng định chuẩn tấu.”

“Đến hành cung đi làm gì? Trong hành cung chẳng tìm được ai thuận mắt, đừng nói chi đến mỹ nhân tuyệt thế như Tư Đồ gia chủ.” Quân Trạch cười ha hả nói, lại thân mật tiến đến ngồi bên cạnh Tư Đồ Bích, còn ngả ngớn ghé vào tai y nhẹ giọng nói: “Tư Đồ gia chủ, ta nói thật, người chính là giai nhân tuyệt mỹ nhất tiểu vương từng gặp. Tam Hoàng huynh thật sự khiến người ước ao mà! Có thể có mỹ nhân như người làm bạn, nếu là ta, thì ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không cần.”

“Vương gia thỉnh tự trọng.” Tư Đồ Bích dời người ngồi sang cái ghế bên cạnh, cách xa Quân Trạch một khoảng, cúi đầu không nhìn rõ biểu tình, thế nhưng trong giọng nói đã có ý tứ không nhịn được, “Chuyện riêng của Hoàng thượng không phải có thể tùy tiện đàm luận.”

“Vì sao không thể?” Quân Trạch mở to hai mắt dùng biểu tình kinh ngạc nhìn Tư Đồ Bích, nói, “Tư Đồ gia chủ, người còn không biết tam Hoàng huynh đã vì người phá lệ ít nhiều sao? Được rồi, ta thế nhưng nghe nói Thu Nguyệt mỹ nhân sau khi phục hôi tâm thần, chuyện đầu tiên đi làm chính là tố cáo ngươi xử lý không công chính trong vụ án Trương Thái sư. Thậm chí Thu Nguyệt còn nói là y đã cưỡng bức lợi dụng hắn vu hãm Trương Thái sư, lại còn hại chết tiểu tư của y. Chuyện này đã tạo nên không ít song gió trong triều, có mấy đại thần còn la lối muốn đưa chuyện này cho Đại Lý tự xử lý. Đặc biệt có một đại thần tên Tống Tử Mặc vừa mơi hồi kinh, hắn là người giận dữ nhất, còn nói muốn viết vạn dân thư cầu Hoàng thượng tra rõ việc này. Bất quá Hoàng thượng vẫn không chuẩn tấu, Trương Thái sư là tự sát, chuyện này đã chết không còn đối chứng, làm sao có thể dính liếu đến người khác? Đúng không, Tư Đồ gia chủ.”

Quân Trạch nói xong những lời này liền tỏ ra phi thường thoải mái, tựa vào ghế dựa chờ đợi Tư Đồ Bích trả lời, Tư Đồ Bích chỉ nhẹ giọng cười một tiếng, không hè liếc nhìn hắn, tự nhiên mà nói: “Những lời này của Vương gia quả thực giống như đang kể chuyện trong sách, khiến thảo dân cảm thấy hồ đồ. Ta có tài đức gì có thể mạo phạm được Trương Thái sư?”

“Cũng đúng, ha ha ha…” Quân Trạch cười nói, “Bất quá, ta cũng nghe nói ngươi cùng Tống Tử Mặc vốn có giao tình, người này thật sự không biết điều, vậy mà còn bỏ đá xuống giếng. Ai, đáng thương cho Tư Đồ mỹ nhân mà, ngươi thật sự là quen không đúng người rồi, ha ha ha…”

“Tống đại nhân là quan viên triều đình, còn ta bất quá chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể trèo cao? Vương gia nói đùa rồi.” Tư Đồ Bích vẫn bình đạm như trước, không hề sợ hãi, sau khi nói xong câu này liền giống như lão tăng nhập định, chuyên chú tra cứu phân phối hôm nay của Quân Tiễn, căn bản không thèm để tâm Quân Trạch nói gì. Quân Trạch ngồi một lát liền cảm thấy không thú vị, trực tiêp đi dạo một vòng khắp nơi, sau đó liền rời khỏi Nhàn Vương phủ.

Có một số việc, không phải chỉ cần thấp giọng là có thể thuận lợi xử lý. Có đôi khi ngươi biểu hiện khiêm tốt sẽ khiến người ta hiểu lầm rằng ngươi đuối lý muốn trốn tránh, vì vậy phiền phức sẽ tự tìm đến cửa..

Tư Đồ Bích vừa sắp xếp xong việc ở Nhàn Vương phủ, lại xử lý không ít việc làm ăn trên tay, khi tạm nghỉ nhìn lên đã thấy mặt trăng trên đỉnh đầu. Bệnh tền của Quân Tiễn vẫn không khởi sắc, thật sự khiến người lo lắng, thế nhưng sinh ý của Tư Đồ gia cũng không thể làm lỡ, có vài việc y trực tiếp mang đến Nhàn Vương phủ xử lý, có chút việc quan trọng y còn phải nhanh chóng hồi phủ, triệu tập mọi người tiến gành thương nghị, cứ bận rộn như thế đến ngay cả cơm cũng không kịp ăn cho đang hoàng. Tư Đồ Bích vừa trở về phủ chưa kịp nghỉ ngơi, hạ nhân đã gấp gáp vào báo có một vị Tống đại nhân đã đến bái phỏng từ buổi chiều, chờ đến bây giờ vẫn chưa chịu đi.

“Tống đại nhân?” Tư Đồ Bích hơi nhíu mày.

“Dạ phải, là Tống Tử Mặc, Tống đại nhân. Nô tài đã nói người có việc bận, buổi tối có thể rất khuya mới trở về, thế nhưng ngài ấy cứ nhất quyết muốn đợi.”

“Được rồi, ta đã biết.” Tư Đồ Bích bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp nhận chén thuốc Cam Đường đưa tới ngửa đầu uống một hơi rồi quay lưng rời đi, Cam Đường lại tiến lên hỏi y có muốn dùng bữa ngay không, Tư Đồ Bích suy nghĩ một chút rồi nói: “Đưa đến thư phòng đi. Ta và Tống đại nhân cùng nhau dùng bữa.” Dứt lời, liền vội vã đi về phía thư phòng.

Cửa thư phòng chỉ khép hờ, Tư Đồ Bích vừa đẩy cửa vào đã thấy Tống Tử Mặc ngồi nghiêm chỉnh bên trong. Biểu tình của Tống Tử Mặc vô cùng nghiêm túc, khi thấy Tư Đồ Bích tiến đến cũng không mỉm cười chút nào, hoàn toàn không giống bộ dạng những lần trước khi đến đây làm khách, như vậy càng khiến Tư Đồ Bích đau đầu không ngớt.

“Tử Mặc, đã chờ lâu rồi sao?” Tư Đồ Bích ngồi vào ghế giữa, có chút mệt mỏi nhu nhu mi tâm, lại lấy một mảnh mứt mơ được đặt sẵn trên bàn ngậm vào miệng —— chén thuốc vừa rồi thật sự rất đắng. Bất quá đây chính là một mảnh tâm ý của Cẩn nhi, hiện tại Cẩn nhi đang ở Tây Bắc theo Thánh y học tập, y thuật đã tiến bộ không ít.

“Đã đợi thật lâu.” Tống Tử Mặc cứng nhắc trả lời, nhìn gương mặt bởi vì uể oải mà lộ ra tái nhợt của Tư Đồ Bích, những lời đã dự định sẵn trong lòng từ sớm lại không có cách nào thốt ra

“Có việc?” Tư Đồ Bích hỏi. Nhìn thần sắc của Tống Tử Mặc, cùng với bộ dạng lúc vừa nãy, Tư Đồ Bích đã sớm đoán được Tống Tử Mặc hẳn cũng là vì vụ án của Trương Thái sư mà đến. Y cùng Tống Tử Mặc tuy rằng giao tình khá sâu, thế nhưng y cũng rõ ràng người này là loại người vô cùng nghiêm cẩn chính khí, một vị quan tốt khó có, luôn luôn cương trực công chính, không sợ cường quyền, vì vậy cho dù hắn có không nể giao tình bằng hữu mà chất vấn thẳng mặt cũng không phải là chuyện lạ.

“Này…” Tống Tử Mặc hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói, “Tư Đồ huynh, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Ta hôm nay tới đây là vì vụ án của Trương Thái sư..”

“Ừ.”

“Có một tiểu quan ở Thanh Mặc quán gọi là Thu Nguyệt, huynh có biết người này không? “

“Ừ, có biết. Thanh quan hồng bài của Thanh Mặc quán, Nghê Đô có người nào lại không biết.” Tư Đồ Bích hời hợt nói, lại lấy thêm một khối mứt mơ bỏ vào trong miệng. Màu môi của y rất nhạt là một sắc hồng phớt dịu dàng, lúc y nhổ hạt mơ, đầu lưỡi đỏ tươi khẽ vươn ra khiến đôi môi càng thêm kiều diễm ướt át. Tống Tử Mặc đã sớm nghe qua việc Tư Đồ Bích dĩ sắc thị quân, hiện giờ thấy những hành động này của y quả thực cảm thấy vô cùng yêu diễm. Bất quá, trên gương vị bằng hữu, Tống Tử Mặc cho rằng chỉ có loại thuyết pháp khác mà y từng nghe về Tư Đồ Bích có thể mang ra miêu tả con người này, đó là cao thượng, nho nhã, cơ trí… Vì vậy khi hắn nghe Tư Đồ Bích thừa nhận có biết đến Thu Nguyệt, một cổ thất vọng phiền muộn không rõ từ nơi nào cuồn cuộn dâng lên.

“Nơi đó là địa phương nào chứ, huynh tại sao lại nhận thức những người như vậy? Thực sự vô cùng xấu xa!” Tống Tử Mặc cất cao giọng, bất mãn nói, “Thanh Mặc quán quả thật chính là một khối u ác tính của Nghê Đô, không ít quan viên triều đình đều tại nơi đó làm ra những việc thương hại phong hóa, ta không nghĩ rằng huynh cũng…”

“Tử Mặc, ta có nói đã từng đi qua nơi đó sao?” Tư Đồ Bích cười cắt đứt lời hắn, “Ta chỉ nói nhận thức người này. Thu Nguyệt cũng không phải tù phạm, hắn muốn đi đâu nào có ai quản được? “

“Vậy…” Tống Tử Mặc có chút ngượng ngùng, mặt cũng đỏ ửng lên, thế nhưng lập tức gặng hỏi, “Nhưng là bây giờ Thu Nguyệt lại đến nha môn tố cáo, nói ngươi có liên quan đến vụ án của Trương Thái sư. “

“Đúng thật ta có liên quan.” Tư Đồ Bích nói, “Đương sơ ta có dâng một bản tấu chương tố cáo Trương Thái sư, sau đó mới có một loạt sự tình diễn ra, làm sao có thể không quan hệ với ta? “

“Thế nhưng ngươi có biết Thu Nguyệt đã nói gì sao? Hắn nói ngươi đã dùng cực hình buộc hắn vu hãm Trương Thái sư, khi hắn không đồng ý ngươi liền giết chết tiểu tư của hắn, làm hắn phát điên.

thị nói như thế nào sao? Hắn nói ngươi dùng cực hình buộc hắn vu hãm thái sư, hắn không chịu, ngươi liền giết hắn tùy tùng, nhượng hắn phát điên. Ngươi thế nào…” Tống Tử Mặc có chút không khống chế được tâm tình, vốn là muốn kể lại sự thật, thế nhưng hắn vừa nghĩ đến con người tinh tế sạch sẽ như vậy lại có thể dùng loại thủ đoạn ác độc đến thế mưu hại nhân mạng, thực sự là quá ghê tởm, quá khiến cho y thất vọng, vì vậy giọng điệu cũng bất giác từ trần thuật biến thành lên án. Hắn vẫn nhớ rõ tình cảnh gặp Tư Đồ Bích ở Ngự thư phòng, ngay ngày đầu tiên lúc Hoàng thượng triệu hắn hồi kinh, khi đó Hoàng thượng vô cùng hăng hái đứng trên tấm bản đồ mà hắn phải hao phí tâm huyết mấy năm mới hoàn thành, dưới chân của ngài tựa như không phải chỉ là một tấm bản đồ mà chính là giang sơn vạn dặm Địa Thích. Vị Hoàng đế anh minh thần võ tựa như thiên thần hạ phàm kia đã nói ra câu nói, “Ái khanh, đến đây cùng ta chinh phục thiên hạ”, khi đó quả thực cả người Hoàng thượng giống như đang phát sáng, mà Tư Đồ Bích bên cạnh người cũng giống như đôi cánh tinh nhuệ của người, hoàn toàn phù hợp với hình ảnh lịch đại danh thần mà Tống Tử Mặc từng tưởng tượng, khi đó hắn đã cảm thấy khát vọng của mình giống như đã nương theo khí thế của hai người đó bay lượn khắp thiên địa. Thế nhưng, thật không ngờ hiện tại trên người Tư Đồ Bích lại truyền ra gièm pha lớn như vậy, việc này khiến Tống Tử Mặc không thể nào tiếp thu..

“Trên người Thu Nguyệt có thương tích không? ” Tư Đồ Bích híp mắt mặt lạnh lùng đánh giá Tống Tử Mặc, lên tiếng hỏi. Lời này vừa nói ra, Tống Tử Mặc liền ngây ngẩn cả người. Thanh âm của Tư Đồ Bích lạnh bang, đây là biểu hiện y đang tức giận, y nhàn nhạt nói, “Ngươi vừa rồi có nói, Thu Nguyệt tố cáo ta dùng cực hình ép buộc, vậy ngươi có tra xét xem trên người hắn có thương tích gì không? “

“Không… Không có…”

“Tống đại nhân, ngươi hiện tại chính là mệnh quan triều đình, lời nói cần phải lưu ý cẩn thận, đừng để người khác bắt được sơ hở!” Tư Đồ Bích cười lạnh nói, “Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, Tống đại nhân hiện nay đang làm việc tại Hộ bộ, thế nào lại quả đến cả việc của Đại Lý tự thế này? Không biết ta có thể lý giải hành vi này của ngày là lo chuyện bao đồng hay không? “

“Ta…” Tống Tử Mặc cứng họng. Bản lĩnh đổi trắng thay đen của Tư Đồ Bích hắn đã sớm nghe thấy, thế nhưng vẫn chưa được kiến thức bao giờ, chẳng ngờ hôm nay lại được trực tiếp lĩnh hội, khiến hắn không biết làm gì cho đúng.

“Đại nhân, bữa tối chuẩn bị xong…” Thanh âm của Cam Đường hợp thời địa truyền đến, hóa giải sự xấu hổ của Tống Tử Mặc, Tư Đồ Bích lạnh lung liếc mắt nhìn Cam Đường khiến gã sợ đến không dám lên tiếng. Sau đó Tư Đồ Bích thở dài, ngữ điệu cũng buông lỏng phân phó Cam Đường dọn thức ăn lên, Cam Đường lập tức nhận lệnh chạy thẳng ra ngoài. Qua một chút gián đoạn như thế, không khí căng thẳng vừa rồi trong thư phòng liền trở nên trầm mặc, Tống Tử Mặc cúi đầu, trong lòng là một mảnh vô cùng hỗn loạn. Hắn cũng không phải là lo chuyện bao đồng, chỉ bất quá hắn cho rằng đã là thần tử của Hoàng thượng thì nên vì Hoàng thượng phân ưu, vì thế hắn vẫn cho rằng mình không có làm sai.

“Tư Đồ huynh, xin người thật lòng nói cho ta biết, việc của Trương Thái sư rốt cuộc người có động tay vào không?” Tống Tử Mặc lấy hết dũng khí mở miệng hỏi, dùng ánh mắt chất vất nhìn chằm chằm Tư Đồ Bích. Thế nhưng Tư Đồ Bích lại nở nụ cười điềm đạm, bình thản hỏi lại: “Tống Tử Mặc, ngươi muốn ta trả lời là có, hay là không?”

“Ngươi cứ nói đ!” Tống Tử Mặc nói. Tư Đồ Bích người này thoạt nhìn giống như một khối ngọc khí hi thế, hoàn toàn không có chút tỳ vết nào, ít nhất Tống Tử Mặc vẫn cho rằng như vậy. Thế nhưng hắn không biết, cái vụ án kia của Trương Thái sư không chỉ đơn thuần có liên can đến Tư Đồ Bích, mà còn có lien lụy đến cả Hoàng thượng. Hắn hỏi một câu như vậy vốn chính là phí công.

“Ngươi muốn nghe nói thật, hay là nói dối?” Tư Đồ Bích cười lạnh nói. Biểu tình của y bây giờ không giống với Tư Đồ Bích mà Tống Tử Mặc quen thuộc, mà là tràn đầy trêu tức cùng đùa cợt, loại thần tình này trong mắt Tống Tử Mặc nào khác gì ma quỷ, nào còn vẻ nho nhã lịch sự ngày thương? Cái loại biểu tình này khiến cho Tống Tử Mặc cảm thấy, khi trước mặt Tư Đồ Bích hắn không phải là một mệnh quan triều đình thân mang trọng mệnh mà là một kẻ ngu xuẩn đến tột cùng. Cảm giác này khiến Tống Tử Mặc không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh.

“Tống Tử Mặc, như ta vậy nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn nghe sự thật, có thể cái đầu trên cổ của ngươi rất nhanh sẽ không còn giữ được. Nếu ngươi muốn nghe nói dối, ta có thể xem như chuyện này chưa từng phát sinh, ngươi chỉ cần trở về tận chức là được, đừng nên chỉ động đến một chút là muốn ký vạn ngôn thư đòi chân tướng. Miễn cho bị người lợi dụng!”

Lúc Tư Đồ Bích nói ra những lời sau cũng, thanh âm đặc biệt ngoan lệ khiến Tống Tử Mặc không khỏi run rẩy, hắn giống như bị người lột trần ném vào một tràng đại tuyết, lạnh đến toàn thân đông cứng. Tư Đồ Bích nói như vậy đã là quá rõ ràng, người dính dáng đến chuyện này sợ là kẻ thượng vị giả trên kia, nói cách khác, Trương Thái sư đúng là do Tư Đồ Bích hại chết, mà Hoàng thượng cũng rõ ràng biết được chuyện này, thế nên hiện tại mới phải tận lực bưng bít. Sự kiện này đối với một người luôn tôn sùng sự hoàn mỹ như Tống Tử Mặc mà nói, thật sự là một đã kích cực lớn.

Published by: ổ mèo lười

đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Categories Cổ trang, Nịnh thần – Địch Khôi (Hoàn)Để lại bình luận