Nàng ngẩn mặt ra, từ từ buông tay áo hắn, nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Có lẽ là mạo hiểm, nhưng cuối cùng ta vẫn phải vì mình và đệ đệ mà mưu cầu một con đường sống.”

Im lặng một lát, nàng nói tiếp:

“Đây là cách duy nhất.”

“Có lẽ ngài vẫn cảm thấy suy nghĩ của ta quá ngây thơ, nhưng Hiên đệ không phải là kẻ bất tài. Là phụ hoàng, là ngài đã không cho nó cơ hội! Ta muốn sống sót nhưng cũng muốn bảo vệ nó, đây chính là cách duy nhất.”

“Không, nàng còn con đường thứ hai để chọn. So với việc đặt hy vọng vào đệ đệ ngây thơ thì không bằng đến cầu ta đâu. Chỉ cần có ta ở đây che chở cho nàng, tin rằng khắp Nam Lăng này không có kẻ nào không muốn sống đến mức có ý đồ với nàng! Về phần đệ đệ của nàng, so với việc đặt hy vọng vào nó, không bằng đến cầu ta.” Phó Đông Ly nắm lấy cổ tay nàng thật chặt, ánh mắt trêu cợt dần trở nên nghiêm túc.

“Chỉ cần có ta che chở, chắc chắn sẽ không có kẻ nào không muốn sống đến mức có ý đồ với nàng. Về phần đệ đệ kia, sớm muộn gì ta cũng sẽ để nó bước lên ngôi vị Hoàng đế, chẳng qua không phải bây giờ mà thôi.”

“Rồi sau đó nó sẽ lại trở thành một Triết Khang đế khác ư?”

“Hay là nàng cảm thấy ta tự mình cướp ngôi thì tốt hơn?”

Tô Mặc Nhu giận đến mức khó kìm chế, nàng dùng sức muốn rút tay lại nhưng đã bị hắn nắm quá chặt.

Phó Đông Ly cố chấp nắm lấy cổ tay mềm mại của nàng, không để ý tính tình trẻ con muốn phản kháng của nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn rất bình tĩnh. Hắn nói: “Đừng giãy dụa vô ích, tuy rằng nàng tự cho mình là thông minh, lợi dụng sinh thần của Hoàng thượng để Thái tử khoe tài trước mặt văn võ bá quan, nhưng trên thực tế, nàng cũng đã khiến nó trở thành mục tiêu để các thế lực khác chèn ép quá sớm. Ta khuyên nàng, nếu có thời gian làm mấy chuyện nhàm chán đó, không bằng ngẫm lại...”

Hắn đột nhiên vươn tay ra, ôm nàng vào trông lòng mình, khóe môi nhoẻn thành nét cười tà ác, mấy ngón tay xoa nhẹ lên da thịt non mềm trên khuôn mặt nàng: “Trước mắt, làm thế nào để lấy lòng người có quyền thế nhất Nam Lăng này...”

“Phó Đông Ly, ngài đang ép ta vào bước đường cùng!”

“Không, ta chỉ muốn khiến nữ nhân mà mình xem trọng sẽ lao vào và ký thác nguyện vọng dưới đôi cánh của ta một cách không do dự. Chỉ cần nàng nghe theo, lời cam đoan ngày hôm nay của ta vĩnh viễn hiệu nghiệm.”

“Nếu ta từ chối thì sao?”

Đôi mắt hắn chợt nheo lại: “Ta tin nàng là người thông minh.”

“Người thông minh thực sự sẽ không bao giờ giao tính mạng mình vào tay người khác.”

“Nếu đã vậy, nàng cần gì phải đặt hết toàn bộ tương lai của mình lên người một đứa trẻ như thế?”

“Nó là đệ đệ của ta. Về mặt huyết thống, chúng ta là người thân nhất.”

“Nàng dựa vào cái gì mà cho rằng một đứa con nít nhỏ tuổi sẽ có năng lực khống chế toàn bộ triều đình?”

“Có lẽ hôm nay làm không được, nhưng nó sẽ trưởng thành, một ngày nào đó có thể.”

“Nói cách khác, nàng khăng khăng thế à?”

Tô Mặc Nhu dùng sức gật đầu: “Tương lai của nó, vận mệnh của nó, tất cả đều bị thao túng trong tay ngài!”

“Nhưng con người của ta lại chẳng thích khiến những kẻ đối nghịch được vừa lòng đẹp ý.”

“Ngài muốn thế nào?”

Ánh mắt Phó Đông Ly từ từ chuyển sang nhìn đầm nước sâu lạnh lẽo ngoài kia. Hắn vung tay lên, cười lạnh và nói:

“Chúng ta đánh cuộc đi. Nếu nàng có thể ở trong đầm nước lạnh đó và đợi đến khi ta vừa lòng, có lẽ... ta sẽ nghĩ đến việc dẫn dắt tiểu gia hỏa (Thái tử) kia vào triều đình.”

*****

Đầm nước này ấy, khí lạnh bức người, khí lạnh bức người. Đừng nói nàng là cô nương nhà người ta, cho dù là trai tráng luyện võ nhiều năm, chỉ cần đi xuống đó nửa khắc, sợ rằng ngay cả thuyền đỗ lại thôi cũng không chịu nổi.

Chẳng qua hắn muốn làm khó nàng ấy mà, tuy hắn không phủ nhận mình có vài phần hứng thú với nàng, nhưng hắn cũng không đến mức dung túng cho nàng muốn làm gì thì làm.

Nữ nhân - có thể sủng nhưng không thể dung túng, dung túng một cách quá mức, nàng sẽ thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Hắn cho rằng làm khó dễ thì nàng sẽ tự động rút lui, nhưng không ngờ nàng lại nói rất nghiêm túc: “Ngài nhớ nói lời giữ lời.”

Không kịp lấy lại tinh thần, Phó Đông Ly chỉ cảm thấy trước mắt mình có gì đó chợt lóe lên, một bóng dáng cao cao, mảnh khảnh và đẹp đẽ đã gạt hắn ra và biến mất thật nhanh trước mặt hắn.

Một tiếng “bùm” vang lên, Phó Đông Ly quay sang đầm nước lạnh, Tô Mặc Nhu đã thực sự nhảy xuống.

Hắn cả kinh, sự chán nản và tức giận cũng theo đó mà ùa vào lòng.

Đáng chết! Nữ nhân cố chấp này!

Đầm nước lạnh như băng vậy, nàng lại là cô nương nhà người ta. Bị cái lạnh băng thấm vào xương tủy, thấm đẫm toàn thân, thời gian lâu dài, chỉ sợ để lại mầm bệnh.

Thế nhưng, tính cách kiêu ngạo lại khiến hắn không tài nào nể mặt được, cầu xin nàng leo lên.

Cứ như vậy, hai người họ một ở trên bờ, một ở trong đầm nước, giằng co lẫn nhau.

Đầm nước thật sự lạnh băng, Tô Mặc Nhu lại ngâm mình trong đó, đầu của nàng chợt tê rần cả đi.

Nàng không biết sự cố chấp của mình sẽ dẫn tới hậu quả gì, có lẽ nàng đang đáng cược, đánh cược với một nam nhân âm hiểm tà ác... mà có thể trong lòng hắn còn một chút... tính người.

Được rồi, nàng thừa nhận. Thật ra nàng đang tranh hơn thua với hắn, nếu hắn thật sự để ý nàng, ít nhất hắn sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị đông lạnh tới chết.

Nhưng rốt cuộc nàng đang đánh cược cái gì vậy?

Rõ ràng là nàng không muốn dây dưa với hắn, nhưng lúc này, vì sao nàng lại giống một đứa trẻ như vậy, bướng bướng bỉnh bỉnh, muốn chứng minh bản thân mình có địa vị trong lòng hắn ư?

Nếu Phó Đông Ly thật sự có ý riêng với hoàng triều Nam Lăng, hắn tuyệt đối không có khả năng sẽ đồng ý để Thái tử có cơ hội phát triển lớn mạnh.

Nàng đang ép hắn lựa chọn, dùng cảm tình để đổi lấy giang sơn cho Thái tử.

Nàng quá ngây thơ rồi sao? Hồn nhiên cho rằng nam nhân này có để ý mình một chút, khẩn trương vì mình một chút nào ư?

Chỉ cần nàng làm ra hành động tự ngược đãi mình, hắn sẽ đau lòng, sẽ lo lắng, sẽ như nàng mong muốn, đồng ý mỗi một thỉnh cầu của nàng.

Khi nước lạnh đã thấm đẫm khắp thân mình, nàng mới từ từ buông bỏ suy nghĩ kia.

Hắn cao ngạo, đứng ở trên bờ, nhìn chăm chú và lạnh lùng vào lúc nàng chật vật khổ sở nhất, mặt không cảm xúc, khiến nàng hoàn toàn không thấy được một chút sự mềm lòng nào của hắn.

Tất cả đều là do chính nàng tự ảo tưởng mà thôi.

Phó Đông Ly! Đại gian thần có quyền thế nhất ở Nam Lăng, nam tử bạc tình trong mắt người đời, sao có thể vì một nữ nhân mà thay đổi nguyên tắc được?

Đầm nước lạnh như băng khiến nàng bắt đầu từ từ mất đi tri giác, đùi phải co rút lại, cả người không thể nào nổi trên mặt nước được nữa, dần dần chìm xuống đáy đầm.

Nàng sẽ chết ư?

Giống hết như kiếp trước vậy, vì cứu đứa nhỏ sắp chìm kia, nàng phải bỏ cả tính mạng của mình.

Có lẽ... chết cũng là một cách giải thoát...