"Là anh?"

Ninh Hân Nghiên cũng bất ngờ. Đây không phải là người đàn ông cô đã giúp đỡ ở Nhật Bản sao? Sao bây giờ anh ta đã xuất hiện ở đây? Với bộ âu phục này chắc chắn là khách quý rồi, vậy thì chẳng phải cũng là một nhân vật máu mặt nào nữa đó chứ?

"Phải. Ngày đó cô rời đi nhanh quá, tôi vẫn chưa kịp nói câu cảm ơn với cô."

Sầm Khiết Thần mỉm cười nhẹ, hai tay đút túi quần, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái đối diện. Nhớ lại ngày hôm đó anh tỉnh lại nhưng chỉ gặp người bạn Quách Bân, còn cô thì chẳng thấy đâu. Sau khi hỏi cảnh sát mới biết cô chỉ báo án rồi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại mỗi cái tên, những phương thức liên lạc đều không có. Anh cứ nghĩ sẽ không gặp lại được cô gái ấy nữa, ngay cả cơ hội cảm ơn một tiếng cũng không. Nhưng không ngờ Trái Đất tròn thật, anh đã gặp lại cô, tại chỗ này, và ngay bây giờ.

"Không cần cảm ơn tôi đâu, tôi là thấy bất bình nên ra tay tương trợ thôi.", Ninh Hân Nghiên cười cười, cô giúp đỡ anh cũng vì lòng tốt, chẳng mong được báo đáp gì cả.

"Hào khí thật. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô, nếu cô không giúp thì tôi chẳng còn mạng để đứng ở đây rồi."

"Cùng đi dạo không?", Ninh Hân Nghiên đề nghị.

"Được."

Thế là trên con đường sỏi tại vườn hoa buổi tối có một đôi nam nữ cùng nhau đi dạo, ngoại hình họ thật cân xứng, người nam cao hơn người nữ hơn một cái đầu, dáng người cao ráo, còn người nữ thân hình mỏng manh, hai bóng người đan vào nhau nhìn cô như đang được nép vào lồng ngực đầy ấm áp của người đàn ông ấy vậy.

"Tại sao có người muốn hại anh vậy?", cô cũng có cơ hội đi nước ngoài vài lần. Đó là trường hợp đầu tiên cô thấy cảnh một người bị ám sát, nhất là tại một đất nước yên bình và trị an tốt như Nhật.

"Có lẽ là cướp chăng?"

"Không giống lắm, tôi thấy muốn cướp mạng người hơn là cướp tiền bạc đấy.", Ninh Hân Nghiên lắc đầu, mặt tỏ vẻ suy tư. Ngày đó lúc báo án trên người anh vẫn còn ví tiền, ngay cả chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay vẫn còn thì làm sao là vụ cướp của bình thường được?

"Mà thôi, chuyện cũng đã qua lâu rồi thì cứ cho nó qua đi.", Sầm Khiết Thần nhận thấy Ninh Hân Nghiên là một cô gái đơn thuần, vẫn còn chưa biết hết mặt tối trong xã hội này, anh cũng không muốn cô bị vấy bẩn, thôi thì coi như chuyện này là một vụ cướp thông thường vậy.

"Nhưng nói chuyện nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên của anh.", Ninh Hân Nghiên hỏi. Cô cũng nên biết người đang nói chuyện với mình là ai để xưng hô sao cho phải.

"Sầm Khiến Thần. Gọi tôi là Khiết Thần hoặc Kane đều được."

Sầm Khiết Thần sao? Tên cũng hay đấy. Nhưng mà...họ Sầm sao? Chẳng lẽ là người của Sầm gia, có liên quan đến Sầm Uyển Đồng? Ninh Hân Nghiên mãi suy nghĩ thì đột nhiên cô sẩy chân, đôi giày cao gót trật một viên sỏi trên đường khiến cô chao đảo xém chút nữa thôi đã ngã xuống đất rồi. Cũng may cô được Sầm Khiết Thần nhanh tay đỡ lấy, một phen thót tim mà.

"Đáng lẽ cô đi giày cao gót thì không nên đi đường sỏi, rất dễ bị ngã đấy."

Sầm Khiết Thần hai tay vẫn còn nắm chặt lấy hai cánh tay cô, không dùng lực nhiều nhưng cũng đủ để giữ lấy cô, không làm cho cô đau. Ninh Hân Nghiên đứng thẳng người dậy, chỉnh lại quần áo, thở phào nhẹ nhõm. Nếu ngã thật thì cô không biết phải làm sao cả.

"Cảm ơn anh."

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Sầm Khiết Thần cầm điện thoại lên xem tin nhắn. Sau khi xem xong, anh ta vội vàng chào cô rồi rời đi, chỉ hẹn một câu sẽ gặp lại. Ninh Hân Nghiên đứng yên ở đấy nhìn Sầm Khiết Thần cất bước đi, thật đúng. Anh ra dáng của một người tài cao, học thức và thành công như thế, lại mang họ Sầm, âu phục của anh cũng không phải hạng tầm thường. Đáng lẽ cô nên nhận ra sớm hơn chứ nhỉ. Sầm gia kẻ thù không ít, nghe trong giới nói để bước lên vị trí ngày hôm nay, Sầm gia đã làm những việc không ai ngờ đến. Có thể việc bị ám sát ở Nhật cũng từ lý do ấy mà nên.

"Đứng ngây người ra vậy sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Ninh Hân Nghiên giật cả mình. Cô xoay người lại nhìn, giọng nói này không ai khác chính là của Âu Trạch Dương. Bên cạnh không có Sầm Uyển Đồng, hắn theo cô một mình đến đây sao? Liệu hắn có thấy cô và Sầm Khiết Thần hay không? Trái tim cô đập nhanh liên hồi, cô có cảm giác như mình đang bị bắt ghen vậy.

"Đâu có."

"Vào trong thôi, buổi tiệc bắt đầu rồi."

Âu Trạch Dương tiến đến vài bước nắm lấy tay Ninh Hân Nghiên bước đi. Khi nãy nhìn cô bỏ đi, hắn liền lo cô sẽ hiểu lầm giữa hắn và Sầm Uyển Đồng, cũng không muốn cô buồn hay suy nghĩ nhiều vội vàng đi khắp nơi tìm cô. Thì ra là ở vườn hoa Castle. Nhưng điều hắn không nghĩ đến chính là cô xuất hiện ở đây cùng với một người đàn ông. Người đó chẳng phải là Sầm Khiết Thần sao? Cô quen người đó? Trong hai người nói chuyện như đã quen biết từ trước. Âu Trạch Dương hắn còn nhìn thấy chính tay người đàn ông đó đỡ lấy người phụ nữ của hắn khi sắp ngã, ánh mắt người đó nhìn cô làm hắn muốn phát điên lên đi được. Nhưng hắn sẽ cho qua lần này, nhất định sẽ không có lần sau đâu.

"Tay em chỉ có một mình tôi được chạm đến thôi, đã rõ chưa?"

Ninh Hân Nghiên chẳng hiểu gì, chỉ ngoan ngoãn để hắn nắm tay dẫn đi. Không lẽ nhìn thấy Sầm Khiết Thần đỡ cô sao? Thật không công bằng. Tay hắn, người hắn thì cô gái khác có thể chạm vào dễ dàng. Còn cô thì hắn lại bá đạo độc quyền chiếm lấy, nghĩ đến thôi cô cũng thấy không vui rồi.

Quay về bàn tiệc thì Ninh Hân Nghiên đã thấy những người trong Âu gia và Sầm gia đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau, còn có Sầm Khiết Thần đang ngồi cạnh Sầm Uyển Đồng nữa. Âu Trạch Dương nắm tay cô đi đến bàn tiệc, hình như là muốn cô ngồi chung thì phải. Nhận thấy được điều đó, Ninh Hân Nghiên đột nhiên dừng bước, bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng tìm cách thoát khỏi bàn tay to ấm áp của hắn. Ngồi cùng bàn với họ sao? Chỉ là khiến người ta thêm chê cười, nói cô mặt dầy cố ý tiếp cận mà thôi.

"Đi cùng tôi.", Âu Trạch Dương nheo mắt nhìn cô.

"Anh vào ngồi đi, tôi tìm chỗ khác được rồi."

Nhưng mặc kệ lời nói của cô, Âu Trạch Dương vẫn nắm tay cô đi về hướng đó. Không chỉ thế, hắn còn đích thân kéo ghế cho Ninh Hân Nghiên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Người ta chỉ thấy đúng một lần duy nhất hắn kéo ghế, chính là kéo cho Thái lão phu nhân- bà nội của hắn. Bây giờ thì là lần thứ hai rồi, nhưng là với một cô gái vô danh nào đó. Sầm Uyển Đồng ngồi đối diện nhìn thấy cảnh này tức đến không nói nên lời, tại sao Ninh Hân Nghiên có thể còn cô thì không? Bên cạnh Sầm Tuyết cũng tỏ vẻ không hài lòng, cứ nghĩ đã đuổi được Ninh Hân Nghiên đi, cuối cùng Âu Trạch Dương vẫn đưa cô về đây, cùng ngồi bàn tiệc này. Còn Sầm Khiết Thần lại thêm một hồi bất ngờ nữa, Ninh Hân Nghiên đi cùng Âu Trạch Dương sao? Vị thế của Âu Trạch Dương ai cũng biết, nhưng để làm cô gái sánh đôi cùng hắn không phải đơn giản. Cuối cùng cô gái anh gặp ở Nhật có mối quan hệ gì với Tổng giám đốc của Kim Thiều đây?

Sau khi dùng bữa là đến phần khiêu vũ, phần mà ai ai cũng đang háo hức mong đợi. Sau khi MC tuyên bố thì trung tâm sảnh tiệc đã chuẩn bị xong xuôi, một sàn nhảy lớn dần hiện ra, những bài nhạc dần vang lên, ánh đèn cũng theo đó chiếu xuống sàn nhảy tạo nên khung cảnh thật đẹp khiến ai cũng muốn hòa mình vào nó. Một cặp rồi hai cặp, sàn nhảy dần được lắp đầy bởi các cặp đôi, họ vui vẻ đắm chìm trong bài nhạc, từng bước nhảy uyển chuyển thu hút những vị quan khách phía dưới. Có nhiều chàng trai trẻ đến mời Sầm Uyển Đồng nhưng đều bị khước từ, từ nãy đến giờ cô chỉ chăm chú nhìn về Âu Trạch Dương, chờ đợi hắn mời cô cùng tham gia khiêu vũ. Chờ một hồi lâu, hết bản nhạc này đến bản nhạc khác vang lên nhưng hắn vẫn ngồi yên ở đấy, không có dấu hiệu gì là muốn cùng Sầm Uyển Đồng ra khiêu vũ gì cả. Sầm Tuyết thấy thế liền vỗ một cái lên đùi cô cháu gái, đưa mắt ra hiệu về phía Âu Trạch Dương. Nếu hắn đã không có ý thì Sầm Uyển Đồng cô phải chuyển thế chủ động rồi. Sầm Uyển Đồng đẩy ghế đứng lên đi đến bên cạnh Âu Trạch Dương, ngại ngùng đề nghị.

"Trạch Dương, nhảy một bản với em có được không?"

Âu Trạch Dương tỏ vẻ như không nghe thấy gì, từ tốn đưa ly rượu vang lên nhấp một ngụm. Thái độ này của hắn làm ai cũng thót tim. Trước giờ chưa có ai dám từ chối lời mời của thiên kim tiểu thư Sầm gia, thậm chí là còn khao khát nữa kìa. Nhưng với Âu Trạch Dương hắn thì chẳng đoái hoài quan tâm đến, để cô ấy đứng sững người hồi lâu. Ninh Hân Nghiên thấy cảnh này cũng không đành lòng, nếu hắn từ chối thì không phải làm mất mặt Sầm Uyển Đồng sao?

"Trạch Dương, con lên nhảy cùng em nó một bản đi."

Âu Tân Vinh vội chữa cháy, giọng nói tuy vui vẻ nhưng cũng chứa không ít sự nặng nhọc. Ông cũng không muốn Sầm Uyển Đồng mất mặt, con bé đáng yêu như vậy mà con ông lại ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng lời nói của ai cũng chẳng thể lay động được hắn. Sầm Uyển Đồng thẹn quá, không biết phải làm thế nào, thật mất mặt. Bây giờ cô đứng ở đây cũng không được mà về chỗ cũng không xong. Sầm Khiết Thần không nỡ, định đứng dậy thay Âu Trạch Dương khiêu vũ cùng Sầm Uyển Đồng để cô không còn ngượng. Nhưng anh chưa kịp thì Âu Trạch Dương đã đứng lên trước, nắm lấy tay Sầm Uyển Đồng bước ra sàn nhảy, cùng cô khiêu vũ trước sự ngưỡng mộ của mọi người.

Sầm Khiết Thần nhìn thấy Ninh Hân Nghiên ngồi buồn tẻ ở đó cũng không ngần ngại đề nghị cùng cô khiêu vũ. Khi nãy đang nói chuyện với cô thì đột nhiên có việc, vẫn chưa tìm hiểu cô được nhiều, đây cũng là một cơ hội tốt cho anh. Vốn dĩ Ninh Hân Nghiên không đồng ý nhưng lại bị Thái lão phu nhân đẩy lên, cuối cùng thành ra lại thêm một cặp xuất hiện trên sàn nhảy.

Cặp của Ninh Hân Nghiên và cặp của Âu Trạch Dương tuy bề ngoài là đang tập trung cho màn khiêu vũ của họ nhưng thật ra cả hai đều không ngừng ngầm quan sát đối phương. Nhất là Âu Trạch Dương. Ánh mắt của hắn lạnh như băng khi thấy bàn tay của Sầm Khiết Thần cứ thế đặt lên phần eo thon gọn của Ninh Hân Nghiên, cứ thế mà chiếm tiện nghi từ người con gái của hắn. Mà điều khiến hắn tức giận hơn nữa là Ninh Hân Nghiên lại chẳng để ý, cứ vui vẻ trò chuyện cùng Sầm Khiết Thần. Đáng lẽ hắn không nên để cô khiêu vũ cùng người đàn ông khác, người nên sánh bước cùng cô bây giờ là hắn mới phải.

"Anh Trạch Dương, em rất vui khi anh đã đồng ý khiêu vũ cùng em."

Sầm Uyển Đồng cảm thấy vô cùng vui sướng và hạnh phúc khi được khiêu vũ cùng Âu Trạch Dương. Cứ ngỡ mình sẽ bị hắn làm cho mất mặt trước đám đông nhưng không ngờ đến phút cuối hắn bỗng dưng thay đổi ý định, Sầm Uyển Đồng cảm thấy thật may mắn. Nhưng mà cho dù khiêu vũ cùng cô nhưng ánh mắt Âu Trạch Dương lại hướng về chỗ khác. Sầm Uyển Đồng theo đó nhìn về phía ấy, thì ra là hắn đang theo dõi Ninh Hân Nghiên và Sầm Khiết Thần. Thấy vậy, cô liền thêm dầu vào lửa, giúp đỡ Ninh Hân Nghiên một chút vậy.

"Trạch Dương, anh thấy cô Ninh và anh trai của em có hợp nhau, xứng đôi hay không?", Sầm Uyển Đồng tuy giọng nói vui vẻ nhưng từng câu từng chữ đều gai góc, châm chọc.

"Họ đúng là trai tài gái sắc, nhìn xem họ cười vui vẻ như thế thật là hạnh phúc. Xem ra em sắp có chị dâu rồi.", Sầm Uyển Đồng không biết lượng sức tiếp tục châm chọc Ninh Hân Nghiên.

"Im lặng cho tôi.", Âu Trạch Dương chán ghét nhìn Sầm Uyển Đồng. Tâm tình hắn đã không vui rồi còn gặp cô cứ lải nhải bên tai miết thật làm hắn nhức cả đầu. Nếu không vì Ninh Hân Nghiên nói đỡ giúp Sầm Uyển Đồng thì hắn đã không lên khiêu vũ cùng cô rồi. Vậy mà còn không biết điều nói năng xằng bậy trước mặt hắn.

Sầm Uyển Đồng bị Âu Trạch Dương quát liền lo sợ im lặng ngay. Nhìn vẻ mặt này của hắn cô thật không dám hành động lỗ mảng, nếu không sẽ chuốc họa vào thân. Mà hơn hết là sẽ để mất Âu Trạch Dương vào tay Ninh Hân Nghiên.

Khi bản nhạc dần đến hồi kết, các cặp đôi đều tìm cho mình tư thế để kết bài đẹp nhất thì Ninh Hân Nghiên lại không để tâm là mấy, cô bất giác đưa mắt tìm Âu Trạch Dương trong biển người trên sàn nhảy. Cuối cùng thì cô cũng thấy hắn rồi, cách chỗ cô không xa. Nhưng có điều người chạm mắt với cô không phải là hắn mà là Sầm Uyển Đồng. Ninh Hân Nghiên nhận thấy được trong đôi mắt của cô ấy có sự suy tính gì đó, cô không biết quả thật là vậy hay là do bản thân quá nhạy cảm. Nhưng khi bản nhạc dần nhỏ lại đến khi tắt hẳn, các cặp đôi đều đã trong tư thế đẹp nhất, duy chỉ duy nhất cặp đôi của Âu Trạch Dương và Sầm Uyển Đồng dường như chiếm trọn sự chú ý của mọi người khi thể hiện phần kết của mình. Sầm Uyển Đồng kiễng chân choàng tay ôm lấy cổ Âu Trạch Dương, nhân lúc hắn không để ý đánh liều đặt lên đôi môi mỏng của hắn một nụ hôn. Nụ hôn bất ngờ này làm cả sảnh tiệc vỗ tay vô cùng phấn khích, thiếu gia Âu gia và tiểu thư Sầm gia hôn nhau, quả là một màn trình diễn hay ho. Âu Trạch Dương tức giận đẩy Sầm Uyển Đồng ra, lập tức hướng mắt về phía Ninh Hân Nghiên. Gương mặt trắng bệch của cô, đôi mắt lạnh lẽo của cô làm hắn đau lòng. Chỉ trong phút chốc, Ninh Hân Nghiên xoay lưng bỏ đi, để lại sau lưng là những lời khen ngợi của mọi người về cặp đôi trai tài gái sắc kia. Đẩy cửa bước ra, trái tim cô như bị ai xé thành trăm mảnh. Đau lòng, Ninh Hân Nghiên muốn khóc nhưng chẳng thể, mọi thứ đều nghẹn lại nơi đáy lòng. Sầm Uyển Đồng có ý với Âu Trạch Dương, cô biết. Nhưng hắn tại sao, tại sao hắn lại để cho Sầm Uyển Đồng hôn chứ? Trong giây phút đó hắn có từng nhớ đến cô dù chỉ một chút? Ninh Hân Nghiên hạ tay cầm lấy chân váy chạy nhanh về phía trước, cô muốn rời khỏi nơi này, cô không thể nghe những lời khen ngợi, những tràn vỗ tay ở bên trong nữa, chúng như một hòn đá nặng nề đè lên người cô vậy, khiến cô không thể thở nổi nữa rồi...