Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 107: Cả đời này em trốn cũng không thoát

Cạch...

Trương Chấn Minh mở cửa cùng Vưu Thục Ly bước vào trong. Căn hộ này là cô thuê tạm thời khi có mâu thuẫn với ba mẹ, đến cuối tuần này thì hết hạn, cô cũng không có ý định thuê thêm, có lẽ sẽ dọn về nhà ở. Đồ đạc trong nhà cô cũng đã dồn dọn ổn thoả, mấy thùng cartong đã đóng gọn gàng, chỉ cần đợi đến ngày là dọn đi thôi. Từ ngày biết Vưu Thục Ly có thai, còn xảy ra chuyện cô và Ninh Hân Nghiên bị bắt cóc, Trương Chấn Minh không an tâm, suốt ngày kè kè ở bên cạnh cô không rời dù chỉ một bước. Hắn đã nói với Vưu Thục Ly hãy dọn sang ở cùng hắn để hắn chăm sóc cho cô, cô cũng được an toàn hơn nhưng cô không chịu, nhất quyết ở lại căn hộ này. Không phải cô không yêu hắn mà không muốn sống cùng hắn, chỉ là...cô cũng không biết nói sao nữa. Ninh Hân Nghiên thì được Âu Trạch Dương cầu hôn rồi, có danh có phận ở bên cạnh người cô bạn thân của cô yêu thương. Còn Vưu Thục Ly cô? Một cái nhẫn cũng không có nói chi là màn cầu hôn lãng mạn. So với việc không yêu hắn thì có vẻ như cô đang giận dỗi hắn nhiều hơn cho nên không muốn dọn về sống cùng Trương Chấn Minh.

Ngồi xuống ghế sofa, Trương Chấn Minh yêu thương ôm lấy Vưu Thục Ly vào lòng. Dù đã mấy ngày trôi qua nhưng hắn vẫn không thể quên ngày cô và Ninh Hân Nghiên bị bắt đi. Chỉ trong chốc lát hắn không thể nghe thấy giọng cô, càng không biết tung tích của cô, hắn thật sự lo lắng vô cùng. Khi nghe tiếng nổ sung bên trong nhà hoang, hắn thấp thỏm không yên, lo sợ vô cùng, lo sợ khi mất đi cô. Nhưng khi tiến vào trong, nhìn cô vẫn an toàn chỉ bị trầy xước nhẹ, hắn cũng nhẹ lòng phần nào. Ngay lúc đó Trương Chấn Minh hắn mới biết với hắn Vưu Thục Ly quan trọng đến nhường nào, có lẽ không có cô hắn sẽ không thể sống trên đời này nữa. Vì thế từng ngày trôi qua, hắn sẽ trân trọng mỗi giây phút được ở bên cô, dùng hết những gì mình có để yêu thương, chăm lo cho cô, và cả đứa con đáng yêu trong bụng nữa. Cảm giác sắp được làm ba làm hắn nôn nao, hồi hộp vô cùng, thật mong chờ đứa con này chào đời.

"Sao thế?", Vưu Thục Ly hỏi.

Trương Chấn Minh không trả lời, chỉ vùi mặt vào hõm cổ của Vưu Thục Ly hít hà hương thơm dịu nhẹ từ cô, mãn nguyện tận hưởng.

"Chiều nay vào thăm Ninh Hân Nghiên, cậu ấy nói Âu Trạch Dương đã cầu hôn cậu ấy rồi.", Vưu Thục Ly khéo léo nhắc nhẹ cho Trương Chấn Minh.

"Anh biết. Nhìn cái mặt cười không khép được mồm của cậu ta thì cũng đủ biết rồi.", cơ thể mềm mại trong tay khiến Trương Chấn Minh không kiềm lòng được, ngày càng siết chặt lấy, thản nhiên đáp lời.

Vưu Thục Ly nhìn bộ dạng này của Trương Chấn Minh thấy đáng ghét vô cùng. Cô đã gợi ý như vậy mà hắn còn chưa hiểu ra hay sao? Định cả đời này không cầu hôn cô, không làm đám cưới hay sao? Cô đợi được nhưng cái bụng này thì không. Nó càng ngày càng lớn lên rồi. Càng nghĩ càng thấy bực mình. Vưu Thục Ly liền giơ tay lên định đánh một phát vào kẻ đáng ghét này thì đột nhiên chuông cửa vang lên. Hình như có ai đến thì phải.

"Ra nào.", Vưu Thục Ly định đứng lên xem là ai mà Trương Chấn Minh cứ ôm chặt lấy không buông như vậy thì làm sao mà cô đi cho được chứ?

"Anh đi cùng em."

Rồi Trương Chấn Minh nắm tay Vưu Thục Ly đi ra cửa. Nhìn qua mắt mèo, đôi mắt nhỏ xinh đẹp của Vưu Thục Ly từ giận dỗi nhưng vẫn yêu thương Trương Chấn Minh liền chuyển sang hốt hoảng, kinh ngạc và cảnh giác vô cùng. Xoay ngừoi áp lưng vào cửa, đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngừoi đàn ông ở đối diện. Không xong rồi, không xong rồi, biết giải quyết làm sao bây giờ?

"Ai vậy?"

Trương Chấn Minh nhận thấy sự không ổn của Vưu Thục Ly liền tiến lên một bước định xem là ai mà khiến cô trở nên như vậy. Nhưng chỉ vừa nhấc chân thì Vưu Thục Ly đã vội vàng chạy đến, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Anh nói nhỏ thôi. Là ba mẹ em đến."

"Vậy sao? Vậy thì mở cửa nhanh không hai bác đợi."

Trương Chấn Minh tỏ vẻ thản nhiên không lo lắng gì. Làm hắn giật cả mình, tưởng là ai cơ chứ, thì ra là ba mẹ của cô. Hay lắm, cũng vừa lúc hắn muốn ra mắt ba mẹ cô, còn đường đường chính chính hỏi cưới cô nữa chứ. Ông trời thật là biết giúp đỡ cho hắn cơ mà.

"Không được..."

Vưu Thục Ly chắn ngang trước mặt Trương Chấn Minh, cô vừa dứt lời thì chuông cửa lại tiếp tục vang lên, lần này còn nhiều hơn lần trước, có lẽ hai người trước cửa không còn kiên nhẫn nữa rồi.

"Em chưa nói với ba mẹ về anh.", Vưu Thục Ly căng thẳng chau mày, trong lòng như có lửa đốt, sao ba mẹ cô lại đến vào lúc này cơ chứ? Còn đúng lúc cô đang ở cạnh hắn. Nếu để ba mẹ cô biết trong nhà này còn có đàn ông thì cô chết chắc. Haizzzz.

"Anh đi trốn trước đi!"

Vưu Thục Ly nảy ra ý định đưa Trương Chấn Minh đi trốn.

"Thục Ly, mở cửa đi. Ba nghe tiếng con ở trong nhà mà.", Vưu Bàn- ba của Vưu Thục Ly lớn tiếng nói.

"Không còn thời gian đâu, anh trốn trước đi rồi tính tiếp."

Vưu Thục Ly nghe thấy giọng Vưu Bàn không khỏi giật mình thót tim, trong lòng càng lo lắng hơn cả. Nắm tay Trương Chấn Minh kéo hắn đi từ chỗ này sang chỗ khác trong nhà nhằm tìm chỗ cho hắn ẩn náu. Cuối cùng cô lại dồn hắn vào chiếc tủ quần áo đã được dọn một nửa cho hắn núp vào. Cô còn không quên cầm cả đôi giày âu đắt tiền ném vào cùng, sau đó dặn dò kĩ lưỡng.

"Anh ở đây đi, chừng nào ổn thoả em sẽ nói anh ra. Được chứ?"

Rồi cô nhanh chóng đóng cửa tủ, chỉnh lại quần áo tóc tai, thở phào một cái rồi làm vẻ mặt như không có gì bước ra mở cửa cho ba mẹ. Cửa vừa mở, Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan bước vào trong, trên mặt ba cô không giấu vẻ nghi ngờ nhìn cô, hỏi.

"Có chuyện gì sao? Sao con lại mở cửa lâu vậy?"

Rồi ông tháo giày đi vào trong, đưa mắt nhìn quanh một lượt, thấy không có gì bất ổn thì ngồi xuống ghế sofa, sau đó Nhữ Ngọc Lan cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh ông, đánh nhẹ một cái vào người Vưu Bàn, nói.

"Ông toàn nghĩ xấu cho con gái."

"Ba, mẹ, hai người sao lại đến đây vào giờ này?"

Vưu Thục Ky rót hai ly nước đặt xuống bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế lông nhỏ đối diện, ái ngại hỏi.

"Sao lại không được đến vào giờ này? Con có gì giấu ba mẹ hay sao?", Vưu Bàn trở nên khó tính nhìn chăm chú cô con gái của mình. Bình thường con gái ông đâu nói năng như vậy? Còn có vẻ né tránh ánh mắt của ông, chắc chắn trong nhà này có vấn đề gì rồi.

"Ông này.", Nhữ Ngọc Lan xoay sang liếc Vưu Bàn một cái, hở ra là độc miệng không thôi.

"Không phải con nói cuối tuần dọn về nhà sao? Ba mẹ đến đây xem con dọn đến đâu rồi, có cần đem cái gì về trước không.", Nhữ Ngọc Lan nhẹ nhàng cất lời. Đưa mắt nhìn xung quanh căn hộ đang chất đầy thùng cartong thì trong lòng không khỏi vui mừng. Cuối cùng con gái của bà cũng chịu dọn về nhà rồi.

"Nhìn vậy thôi chứ ít đồ lắm mẹ, cuối tuần con thuê xe vận chuyển là được rồi, mẹ không cần lo đâu.", Vưu Thục Ly mỉm cười.

Câu nói của Vưu Thục Ly vừa dứt thì đột nhiên ở nơi nào đó trong căn hộ vang lên tiếng "cạch" một cái rõ to, hình như là có ai làm rớt vật gì đó. Một tiếng động làm cho Vưu Thục Ly giật thót cả tim, trong đầu liền nghĩ ngay đến Trương Chấn Minh. Hắn làm rớt đổ gì vậy? Sao lại đúng lúc này cơ chứ? Còn Vưu Bàn thì không khỏi nghi ngờ, ban đầu từ thái độ con gái ông cho đến tiếng động này, có lẽ trong nhà còn có người, mà người này con gái ông lại cố tình giấu không để cho ba mẹ biết, chắc chắn có vấn đề. Nghĩ vậy Vưu Bàn đứng lên, cất từng bước đi xung quanh căn nhà, tỉ mỉ xem xét từng chút một. Khi ông định mở cửa bước vào phòng Vưu Thục Ly thì đột nhiên cô vội vàng chạy đến chắn trước mặt ông, gượng cười hỏi.

"Gần đây có một tiệm chè mới mở rất ngon, ba mẹ cùng đi ăn với con không? Đợi con một chút, con thay đồ rồi sẽ ra ngay."

Vừa nói xong cô liền mở cửa chạy vào trong, đóng cửa lại, nhưng có lẽ vì gấp gáp quá, Vưu Thục Ly lại quên mất khoá cửa. Mở cửa tủ quần áo, nhìn thấy Trương Chấn Minh đang cúi xuống nhặt điện thoại mà cô không khỏi bực dọc.

"Trương Chấn Minh.", cô nghiến răng khẽ gọi tên anh.

"Anh lỡ làm rơi thôi, ba mẹ em không phát hiện chứ?", Trương Chấn Minh vì vẻ mặt này của Vưu Thục Ly không khỏi lo lắng, sợ cô sẽ giận hắn mất thôi.

"Anh đi ra đây.", cô kéo hắn ra khỏi tủ quần áo.

"Bây giờ em ra ngoài với ba mẹ. Khi anh nghe tiếng đóng cửa thì liệu đường rời khỏi đây luôn, được chứ?", Vưu Thục Ly ngước mắt hỏi hắn.

"Anh biết rồi.", hắn gật đầu.

Vưu Thục Ly gật đầu, vậy thì cô yên tâm rồi. Nhưng khi cô định mở cửa bước ra thì đột nhiên Trương Chấn Minh từ phía sau kéo tay cô làm cô không giữ được thăng bằng ngã nhào vào người hắn. Trương Chấn Minh không thể kiềm lòng cúi đầu hôn lên đôi môi mọng của Vưu Thục Ly, tham lam tận hưởng vị ngọt mà cô đem lại. Nhưng ngay đúng lúc này, cánh cửa phòng vội vàng mở ra, cánh cửa lại vô tình va trúng Vưu Thục Ly làm cô không vững lôi cả Trương Chấn Minh ngã theo. Cuối cùng trong căn phòng ngủ, dưới sàn có đôi năm nữ đang ôm lấy nhau, ngừoi nữ còn đè lên người nam. Vưu Thục Ly giật mình xoay đầu, trước mắt cô không ai khác chính là Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan. Họ đã vào đây, vào đúng lúc này...

"Hai người ra đây. Nhanh!", Vưu Bàn cau mày tức giận.

Vưu Thục Ly thở hắt một cái, nhăn nhó nhìn Trương Chấn Minh, lần này chết thật rồi.

Trong căn phòng khách nho nhỏ có bốn người, Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan ngồi ở ghế sofa, còn đối diện chính là Vưu Thục Ly và Trương Chấn Minh. Không khí bây giờ ảm đạm và ngột ngạt vô cùng, đôi mắt Vưu Bàn đầy giận dữ nhìn đôi nam nữ đối diện. Thì ra là vậy. Quả như ông nghĩ, con gái ông thật sự có giấu một người, còn lại là đàn ông, trước mặt ông còn ôm nhau ngã lăn xuống sàn như thế. Càng nghĩ ông càng thêm bực tức.

"Nói, cậu là ai? Có mối quan hệ gì với con gái của tôi?", Vưu Bàn khoanh tay thấp giọng hỏi.

"Ông đừng hỏi cậu ấy như hỏi cung vậy...", Nhữ Ngọc Lan nói khẽ.

Nhưng mặc kệ lời nói của Nhữ Ngọc Lan, Vưu Bàn vẫn không thay đổi cách nói chuyện với Trương Chấn Minh.

"Con tên Trương Chấn Minh, là bạn trai của Thục Ly.", Trương Chấn Minh đối diện với Vưu Bàn thật sự lo lắng. Hắn không nghĩ lại ra mắt ba mẹ cô trong hoàn cảnh này.

Trương Chấn Minh? Cái tên này nghe rất quen, cả Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan đều suy nghĩ không thôi về cái tên này. Mà mặc kệ có là Trương Chấn Minh hay Trương Chấn Miên gì đó, miễn có hành động không đúng với con gái ông thì ông đều phải làm cho ra lẽ.

"Hai đứa đến quan hệ nào rồi? Tại sao cậu lại ở trong phòng riêng của con gái tôi?", Vưu Bàn liếc nhìn sang Vưu Thục Ly, thật là. Con gái ông sao lại hư hỏng đến vậy chứ?

"Cô ấy đã có thai con của con rồi ạ. Con định sẽ đến ra mắt và hỏi cưới cô ấy trong thời gian gần nhất nhưng không ngờ lại gặp hai bác ở đây."

Một câu nói khiến cho ba người còn lại sững người. Vưu Thục Ly trừng mắt xoay sang nhìn Trương Chấn Minh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

"Anh điên rồi sao? Sao lại nói chuyện đó với ba mẹ cơ chứ?"

"Anh muốn cưới em là thật. Sẵn tiện có hai bác ở đây nên anh..."

Rầm...

Vưu Bàn đập mạnh tay xuống bàn, lửa giận bùng lên. Có thai? Con gái ông hư hỏng đến mức còn có thai trước khi cưới. Không những không nói mà còn có ý định giấu diếm, nếu không gặp Trương Chấn Minh ở đây thì con gái ông còn định giấu chuyện này đến bao giờ? Mà hắn còn không ngần ngại thừa nhận trước mặt ông, hai người này thật biết chọc cho ông sôi máu mà.

"Ba mẹ cậu ở trong thành phố hay ở tỉnh?", Vưu Bàn hạ giọng hỏi.

"Ở trong thành phố ạ.", Trương Chấn Minh trả lời.

"Gọi ba mẹ cậu đến đây cho tôi. Chuyện này phải nói chuyện với người lớn."

Vưu Bàn có vẻ như không thay đổi ý định, chuyện này ông phải giải quyết cho ổn thoả mới được.

Nhữ Ngọc Lan bên cạnh kéo kéo tay áo Vưu Bàn, khẽ nói.

"Tôi nhớ ra cậu Trương Chấn Minh này là ai rồi, là thiếu..."

"Là ai tôi cũng không quan tâm. Dù là con của ông trời thì ông trời vẫn phải xuống đây nói chuyện với tôi.", Vưu Bàn khẳng định nói. Con gái ông nuôi mấy chục năm nay không phải nói gả là gả, chuyện lớn như vậy phải gặp người lớn bàn bạc mới được.

Một tiếng sau...

Tingting....

Chuông cửa vang lên, Trương Chấn Minh biết La Tú Ảnh đã đến liền đứng lên đi ra mở cửa. Cửa vừa mở hắn liền cất lời, mặt không khỏi căng thẳng.

"Không ổn rồi."

La Tú Ảnh mỉm cười vỗ vai Trương Chấn Minh trấn an rồi tự tin bước vào trong.

"Tin ở mẹ, con sẽ có vợ sớm thôi."

La Tú Ảnh bước vào trong liền lịch sự khẽ cúi đầu chào Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan. Vưu Thục Ly cũng vội vàng đứng dậy lễ phép cúi người chào bà. Nhìn thấy La Tú Ảnh, Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan không khỏi kinh ngạc, sao bà ấy lại ở đây?

"La Tổng, sao bà lại đến đây?", Vưu Bàn tiến lên phía trước lịch sự hỏi. Đây không phải là La Tú Ảnh- Tổng giám đốc của tập đoàn La Phong lừng lẫy trong giới sao? Hơn nữa còn là phu nhân của Trương Tấn, địa vị cao cao tại thượng, danh giá vô cùng khiến ai cũng phải nể mặt.

"Tôi đến đây để hỏi vợ cho con trai tôi.", La Tú Ảnh mỉm cười rồi nháy mắt với Vưu Thục Ly đứng cách đó không xa.

"Con trai bà? Là cậu ấy?", Vưu Bàn ngỡ ngàng nhìn Trương Chấn Minh.

"Phải, Trương Chấn Minh là con trai của tôi."

Vưu Bàn hoàn toàn bất ngờ trước thân thế của Trương Chấn Minh. Phải rồi, họ Trương, gương mặt điển trai sáng láng như thế, quần áo trên người cũng là đồ hiệu đắt tiền, sao ông lại không nhận ra cơ chứ?

"Khi nãy tôi đã nói ông rồi mà ông không nghe tôi.", Nhữ Ngọc Lan thầm thì bên tai Vưu Bàn. Khi nghe tên của Trương Chấn Minh bà đã ngờ ngợ rồi, đến khi nhớ ra thì ông chồng này lại chẳng thèm nghe lời bà nói. Thật là...

"Tôi biết con trai tôi và con bé Thục Ly quen nhau đã lâu, tôi cũng rất ưng con bé. Vốn dĩ định sang nói chuyện cùng người lớn nhưng dạo này có nhiều chuyện xảy ra quá, tôi lại chưa sắp xếp được thời gian, thật sự xin lỗi.", La Tú Ảnh từ tốn nói. Nếu Trương Chấn Minh không gọi điện đến có lẽ bà cũng không biết con trai bà sẽ cưới Vưu Thục Ly nữa kìa. Thằng con trời đánh này thật biết làm bà mất mặt.

"Tôi nghĩ chúng ta phải cử hành càng nhanh càng tốt, tôi sợ bụng con gái tôi sẽ không chờ được.", Vưu Bàn khi biết thân phận của Trương Chấn Minh thì không còn lý do gì để ngăn cản nữa. Sự thay đổi nhanh chóng của ông khiến mọi người ở đây không khỏi bất ngờ.

"Bụng?", La Tú Ảnh không hiểu gì cả.

"Thục Ly có thai rồi mẹ.", Trương Chấn Minh nói khẽ bên tai của La Tú Ảnh.

Một câu nói của hắn như mở lòng La Tú Ảnh. Cười tươi mãn nguyện nháy mắt cùng con trai bà, thật là tài giỏi nha, có thai luôn rồi. Bà sẽ sớm có cháu ẳm bồng thôi. Đúng là dòng máu Trương gia và La gia, bách chiến bách thắng. Vừa nghe đến đó La Tú Ảnh liền kéo Vưu Bàn và Nhữ Ngọc Lan ngồi xuống ghế sofa, ba người cùng nhau bàn bạc về đám cưới của đôi trẻ trong sự ngỡ ngàng của Vưu Thục Ly và Trương Chấn Minh. Lâu lâu họ còn nghe được thời gian chọn là tháng sau, có cần gấp như vậy không chứ?

Rồi đột nhiên Vưu Thục Ly cảm thấy ngón tay của mình có chút mát lạnh, giơ tay lên trước mặt xem xem là gì thì hoàn toàn bất ngờ về chiếc nhẫn kim cương đang nằm yên ổn trên ngón tay áp út của cô. Sau đó cô còn nghe được Trương Chấn Minh thì thầm bên tai cô.

"Cả đời này em trốn không thoát khỏi anh đâu.", rồi hắn đặt một nụ hôn lên gò má đang ửng đỏ của cô. Vưu Thục Ly trở thành vợ của hắn chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi....