Hai tiếng súng lần lượt vang lên, Ninh Hân Nghiên chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, nhưng sau đó lại hé mở mắt ra. Vừa mở mắt cô đã thấy một bóng người cao lớn chắn trước người cô rồi từ từ ngã xuống. Ninh Hân Nghiên hoảng sợ nhìn theo... Rầm... người đó ngã xuống đất, nằm bên cạnh Ninh Hân Nghiên. Một phát súng nhắm thẳng vào tim, máu từ chỗ đó bắt đầu chảy ra, ngày một nhiều hơn, dần dần chiếc áo sơmi trắng thấm đẫm màu đỏ tươi của máu. Ninh Hân Nghiên như chết lặng, khoé mắt cay cay rồi xuất hiện tầng sương dày đặt, cô thở hắt ra một hơi, gọi tên người đó trong đau đớn...

"Lập Thành...Lập Thành..."

Phải, người đã chắn trước mặt Ninh Hân Nghiên, người đã thay cô nhận phát súng vào tim ấy chính là Hứa Lập Thành. Khi nãy Hứa Đạt nhìn anh rồi chỉa súng về phía cô nhưng thật ra chỉ là bắn vào cây cột bên cạnh. Ông ta biết Hứa Lập Thành sẽ vì Ninh Hân Nghiên mà đỡ phát súng này, chính vì thế muốn lợi dụng việc này để đánh lạc hướng anh, sau đó mới nổ súng thật bắn chết Ninh Hân Nghiên. Nhưng dù có tính toán thế nào thì Hứa Đạt cũng không ngờ rằng Hứa Lập Thành biết được âm mưu của ông ta, không những không bị đánh lạc hướng ngược lại còn kịp thời đỡ đạn giúp cho Ninh Hân Nghiên. Hứa Đạt sững người nhìn Hứa Lập Thành một thân đầy máu nằm ở đấy, ông ta không khỏi bàng hoàng, chính tay ông ta...chính tay ông ta đã nổ súng bắn con trai của mình.

Ninh Hân Nghiên bị trói vào ghế, ngay lúc này cô không nghĩ ngợi gì nhấc bổng người quỳ xuống đất, bên cạnh Hứa Lập Thành, nước mắt không ngừng tuôn ra, lạc giọng gọi tên anh.

"Lập Thành...anh nghe em nói không Lập Thành?"

Vưu Thục Ly ở phía đối diện không khỏi kinh hoàng, cô cũng cố gắng di chuyển đến gần chỗ Hứa Lập Thành, không ngừng gọi anh.

"Hứa Lập Thành...anh tỉnh dậy đi Hứa Lập Thành..."

Ninh Hân Nghiên nhìn Hứa Lập Thành nằm yên ở đấy, nhắm nghiền mắt, không một chút phản hồi dù cô và Vưu Thục Ly có cố gắng gọi anh đến thế nào. Căm phẫn vô cùng, cô ngước mặt lên đối mặt với Hứa Đạt, tức giận quát lớn.

"Hứa Đạt, ông có bị điên hay không? Lập Thành là con trai của ông tại sao ông lại bắn anh ấy chứ?"

Hứa Đạt đứng như chôn chân nhìn đứa con trai duy nhất ngất lịm đi, tay cầm khẩu súng run lên từng hồi. Không phải, ông ta không muốn bắn con trai của mình, ông ta thương Hứa Lập Thành đến thế, muốn bảo vệ anh như thế, cũng không cho ai tổn hại anh thì làm sao có thể chính tay mình hãm hại anh chứ? Không...không phải là do ông ta. Là do cô, Ninh Hân Nghiên. Đột nhiên ông ta trừng mắt nhìn cô, bàn tay to không ngần ngại giương súng một lần nữa hướng thẳng về phía cô, đổ hết mọi tội lỗi cho Ninh Hân Nghiên.

"Ninh Hân Nghiên, là cô, chính cô đã hại chết Hứa Lập Thành."

"Ông nói gì vậy hả?", Vưu Thục Ly lớn tiếng, lão già này điên rồi sao? Chính tay ông ta bắn Hứa Lập Thành bây giờ còn muốn đổ tội cho Ninh Hân Nghiên?

"Nếu không vì cô, Hứa Lập Thành sẽ không đến đây. Nếu không vì cô nó đã không lấy bản thân mình đỡ đạn giúp cô. Là do cô, là cô đã hại Lập Thành ra nông nỗi này. Là do cô! Tôi phải lấy mạng cô để xoa dịu nỗi đau của Lập Thành. Chết đi..."

Hứa Đạt gào thét lên, trong lúc nhất thời không kìm được đưa ngón trỏ nhanh chóng bóp cò, hướng thẳng vào Ninh Hân Nghiên đang không ngừng gọi tên Hứa Lập Thành, lo lắng cho anh mặc kệ Hứa Đạt nổi điên nói năng nhảm nhí. Tất cả là do Ninh Hân Nghiên, ông ta phải lấy mạng cô bù đắp cho Hứa Lập Thành...

Đùng...

Một tiếng súng nữa vang lên...

Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly giật mình xoay đầu nhìn...

Không biết Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh từ lúc nào đã bất ngờ xuất hiện. Âu Trạch Dương còn nhanh tay túm lấy tay Hứa Đạt hướng lên trần nhà làm phát súng ấy không thể hãm hại được Ninh Hân Nghiên. Hứa Đạt cố gắng kháng cự nhưng đều bị Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh khống chế, đẩy ông ta vào tường, hạ những cú đạp vào người ông ta khiến ông ta vật vã nằm lăn lóc trên sàn, nhanh tay lấy một sợi dây thừng gần đó trói tay chân ông ta lại, hất cẳng đá ông ta lăn vào góc tường.

Sau đó Âu Trạch Dương và Trương Chấn Minh nhanh chóng chạy đến tháo trói cho Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly. Vừa tháo trói, Ninh Hân Nghiên liền tiến đến đỡ lấy Hứa Lập Thành, để anh tựa vào người cô, tay cô đặt lên mặt anh vỗ từng cái cố gắng gọi anh.

"Lập Thành, anh tỉnh lại đi Lập Thành...", vừa nói nước mắt của cô vừa tuôn rơi, không ngừng gọi anh.

Hứa Lập Thành trong cơn mê man tỉnh lại, trước mắt anh chính là Ninh Hân Nghiên- người con gái anh yêu nhất. Trong lúc này, bản thân anh bị Hứa Đạt bắn như thế nhưng anh lại chẳng lo cho mình, ngược lại còn lo lắng cho Ninh Hân Nghiên vô cùng. Đưa bàn tay dính máu của mình áp vào má cô, anh khó nhọc cất lời.

"Hân Nghiên, em không sao chứ? Em có bị thương ở đâu hay không?"

Trong giây phút sinh tử ấy, nhìn thấy Hứa Đạt định nổ súng bắn chết Ninh Hân Nghiên, Hứa Lập Thành không một chút suy nghĩ chạy đến đỡ phát đạn ấy thay cho cô. Người anh yêu nhất chính là Ninh Hân Nghiên, anh không muốn cô xảy ra chuyện, càng không muốn ba anh gây thêm bất cứ tội ác nào nữa.

"Em không sao, em không sao hết.", Ninh Hân Nghiên lắc đầu không ngừng, nước mắt cô rơi lã chã trên bàn tay to của Hứa Lập Thành. Tại sao anh lại ngu ngốc đến như thế chứ? Nếu anh có chuyện gì cô biết phải làm sao đây?

"Không sao thì tốt rồi..."

Hứa Lập Thành an tâm trả lời, chỉ cần Ninh Hân Nghiên an toàn, điều gì anh cũng có thể hi sinh, kể cả mạng sống của mình. Câu trả lời vừa dứt, đột nhiên Hứa Lập Thành trở nên tệ đi, anh đau đớn rên lên rồi đôi mắt như muốn nhắm nghiền lại vậy.

"Lập Thành... anh sao rồi? Lập Thành? Anh ráng lên, cấp cứu sắp đến rồi, anh phải ráng lên."

Ninh Hân Nghiên đưa tay chặn lại nơi vị trí bị bắn không ngừng tuôn máu ra của Hứa Lập Thành, đau lòng cất lời.

"Hân Nghiên...", Hứa Lập Thành cố gắng dùng chút sức lực ít ỏi của mình nắm lấy tay cô, dịu dàng gọi tên cô như từ trước đến giờ anh đã từng.

"Xin lỗi em. Là ba của anh đã sát hại ba mẹ của em. Nếu anh không yêu em, không cố chấp níu giữ lấy em, nếu như chúng ta chưa từng gặp nhau và chưa từng bắt đầu, có lẽ đã không đau khổ như vậy. Anh xin lỗi, anh luôn nói anh yêu em nhưng không ngờ anh chỉ toàn làm tổn thương em...", khoé mắt Hứa Lập Thành đã rơi lệ. Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ đi đến nước này. Yêu cô nhưng anh chỉ đem lại cho cô niềm đau, từ chuyện anh lên giường với người con gái khác vào đêm anh cầu hôn cô, còn làm cô gái ấy có thai cho đến việc ba anh chính là hung thủ giết chết ba mẹ cô. Có lẽ sự bất hạnh của cô là do anh gây nên, là anh có lỗi với cô...

"Không, anh không có lỗi. Em cũng chưa từng trách anh. Đợi anh khoẻ lại rồi chúng ta hãy nói chuyện đó sau. Bây giờ anh hãy ráng lên, cứu thương sắp đến rồi. Em biết anh rất mạnh mẽ mà phải không? Lập Thành, anh phải cố lên, em xin anh hãy cố lên..."

Ninh Hân Nghiên bật khóc nức nở nắm chặt lấy tay Hứa Lập Thành. Làm ơn đừng có chuyện gì. Ông trời ơi, xin ông, xin ông hãy cứu lấy Hứa Lập Thành, anh ấy là một người tốt, xin ông...

"Mọi người vui lòng tản ra, anh ấy cần cấp cứu gấp."

Cuối cùng xe cấp cứu cũng đến, những nhân viên y tế nhanh chóng có mặt tại hiện trường yêu cầu mọi người tản ra để kịp thời cấp cứu cho Hứa Lập Thành.

Nhìn Hứa Lập Thành được các nhân viên y tế cấp cứu, từng thứ từng thứ một thực hiện trên người anh mà tim Ninh Hân Nghiên thắt lại, đau đớn vô cùng. Hai tay đan chặt vào nhau, mọi hy vọng đều nhờ vào họ, cầu mong họ sẽ cứu sống lấy Hứa Lập Thành. Âu Trạch Dương bên cạnh ôm chặt lấy bả vai nhỏ đang run rẩy không ngừng của Ninh Hân Nghiên, hắn cũng đau xót vô cùng. Nhìn tay chân cô do bị trói lâu nên hằn lên những vết đỏ, cả người đều là vết máu của Hứa Lập Thành còn không ngừng hướng về ngừoi đó đang nằm bất động ở đấy, khóc đến sưng cả mắt khiến hắn thật không đành lòng.

"Hân Nghiên, chúng ta ra ngoài đợi có được không?", hắn nhẹ giọng hỏi.

"Không, em phải ở đây đợi Hứa Lập Thành. Có lẽ anh ấy rất cần có người bên cạnh động viên anh ấy.", Ninh Hân Nghiên đôi mắt vô hồn lắc đầu, cô không thể rời khỏi đây được.

"Chúng ta ra ngoài đợi, ở đây đã có nhân viên y tế rồi, chắc chắn Hứa Lập Thành sẽ không sao đâu. Hãy để họ tập trung làm việc có được không?"

Rồi Ninh Hân Nghiên ngước mắt nhìn Âu Trạch Dương, cuối cùng cũng đồng ý cùng hắn ra ngoài đợi. Trong khoảnh khắc Ninh Hân Nghiên xoay lưng bước đi, ở phía sau Hứa Lập Thành đau đớn cố gắng ngước nhìn theo cô. Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt của anh. Ninh Hân Nghiên, có lẽ anh không thể gắng gượng được nữa rồi. Anh yêu em, thật sự rất yêu em, anh không biết kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau để nối tiếp mối tình không thể này của chúng ta nữa hay không. Có lẽ điều duy nhất anh có thể làm cho em chính là bảo vệ em. Nhìn thấy Âu Trạch Dương yêu thương và lo lắng, chăm sóc cho em như thế, anh đã yên tâm ra đi rồi. Ninh Hân Nghiên, cảm ơn em đã xuất hiện trong cuộc đời của anh, chính em đã là cuộc sống anh trở nên tươi đẹp hơn. Anh chúc em một đời bình an, vui vẻ và hạnh phúc, hãy quên đi những sự đau khổ mà anh vô tình đem đến cho em, cũng mong em hãy tha thứ cho anh. Chỉ vì anh quá yêu em mà thôi, Ninh Hân Nghiên, xin lỗi em, anh mãi mãi yêu em...

Đứng bên ngoài căn nhà hoang, cảnh sát cũng đã đến nơi ra lệnh phong toả hiện trường, Ninh Hân Nghiên không ngừng lo lắng nhìn vào phía bên trong chờ đợi tin tức của Hứa Lập Thành.

"Anh ấy sẽ không sao đâu...", Vưu Thục Ly tiến đến nắm tay Ninh Hân Nghiên trấn an.

Câu nói vừa dứt, từ trong căn nhà hoang nhóm nhân viên y tế khi nãy vào cấp cứu đi ra. Đi một lúc họ dừng lại trước mặt Ninh Hân Nghiên, một nhân viên nam cúi đầu hạ giọng thông báo.

"Viên đạn đã xuyên thủng tim anh ấy làm mất máu quá nhiều. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng anh ấy đã không thể qua khỏi."

Rồi người nhân viên đó né sang một bên, phía sau là hai người nhân viên khác đang cầm băng ca, trên băng ca là Hứa Lập Thành nhưng đã được phủ kín bằng khăn trắng. Ninh Hân Nghiên chết lặng trước câu nói đó của nhân viên y tế nam kia, cô chầm chậm bước đến bên cạnh chiếc băng ca đó, bàn tay nhỏ bé run rẩy từ từ đưa lên kéo tấm khăn trắng ấy xuống, đập vào mắt cô chính là gương mặt của Hứa Lập Thành.

"Lập Thành...", cô gọi anh.

Nhưng Hứa Lập Thành vẫn cứ nằm im ở đấy không nhúc nhích, cũng chẳng trả lời cô, đôi mắt nhắm nghiền lại. Ninh Hân Nghiên nấc lên, từng giọt nước mắt đau lòng không ngừng tuôn ra, đặt hai tay lên vai Hứa Lập Thành cố gắng hết sức lay anh.

"Lập Thành, em biết anh không sao mà, anh đang đùa em đúng không? Anh tỉnh lại đi.", Ninh Hân Nghiên nở nụ cười đau thương. Lúc trước Hứa Lập Thành rất thích trêu cô, chắc chắn lần này anh cũng thế.

"Hân Nghiên...", Âu Trạch Dương đưa tay đặt lên vai cô, nhìn thấy cô như thế hắn đau lòng vô cùng.

"Lập Thành, anh không nghe em gọi sao? Anh tỉnh lại đi mà, em xin anh đó, làm ơn tỉnh lại, Lập Thành..."

Ninh Hân Nghiên nức nở gọi Hứa Lập Thành, nhưng cho dù cô có cố gắng đến đâu anh cũng không thể tỉnh lại. Sự thật vẫn là sự thật, Hứa Lập Thành đã chết rồi...

Âu Trạch Dương ôm chầm lấy Ninh Hân Nghiên cố gắng níu cô lại để nhân viên y tế đưa Hứa Lập Thành đi. Nhìn anh ngày càng đi xa, mãi mãi không thể trở về, Ninh Hân Nghiên khóc oà lên như một đứa trẻ, nhiều lần còn muốn gục ngã nhưng cũng may có Âu Trạch Dương phía sau đỡ lấy cô.

Không lâu sau đó thì cảnh sát cũng đã giải Hứa Đạt từ trong căn nhà hoang đi ra, mặt ông ta vô hồn, đôi mắt cứ nhìn về phía chiếc xe cứu thương ấy. Rồi đột nhiên ông ta vùng vẫy thoát khỏi hai người cảnh sát hai bên sau đó vội vàng chạy theo sau chiếc xe cứu thương đang dần lăn bánh. Vừa chạy ông vừa gào lên, hai tay đang bị còng lại không ngừng đập vào thân xe, van xin.

"Con trai tôi, tôi muốn gặp nó, làm ơn, cho tôi gặp nó..."

Nhưng cuối cùng Hứa Đạt vẫn không thể đuổi kịp chiếc xe cứu thương ấy, ông ta vấp chân ngã lăn xuống đất, đau đớn hét lên. Có lẽ ông ta không tin vào sự thật rằng chính tay ông ta đã giết chết đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất. Sau cùng Hứa Đạt cũng bị cảnh sát bắt giữ đưa vào xe rồi chạy đi mất.

Ninh Hân Nghiên đứng ở đấy, đau lòng nhìn theo chiếc xe cứu thương đã đi khuất, cô không thể chấp nhận sự thật này. Sự thật là Hứa Lập Thành đã vì cô mà chết, là do cô...

Chát...

Rồi đột nhiên Ninh Hân Nghiên nhận một cú tát như trời giáng không biết từ đâu. Cô xoay mặt nhìn người vừa ra tay, người đó không ai khác chính là Phí Tuệ Bình. Bà ta vừa hay tin là vội vàng chạy đến đây. Chỉ trong một ngày bà ta vừa mất đi đứa con trai duy nhất vừa mất đi người chồng, nỗi đau đớn này bà ta không thể chịu nổi. Từ xa đi đến nhìn thấy Ninh Hân Nghiên, bà ta không khỏi căm phẫn vội vàng đi đến tát một cái vào mặt cô, lớn giọng chỉ trích, chửi mắng cô.

"Ninh Hân Nghiên, là do cô. Vì cô mà chồng tôi phải đi tù, vì cô mà đứa con trai duy nhất của tôi phải chết. Sau tất cả cô còn đứng ở đây được hay sao? Không thấy tội lỗi à? Đúng là mặt dày, độc ác. Là cô đã phá nát gia đình tôi, là cô khiến tôi không còn gia đình, tuổi già như thế phải một mình chống chọi. Ninh Hân Nghiên, cô có phải là con người nữa không hả?"

Rồi Phí Tuệ Bình vùng lên lao đến định đánh Ninh Hân Nghiên nhưng bị mấy người xung quanh ngăn lại rồi kéo bà ta rời khỏi đây. Ninh Hân Nghiên đưa tay áp vào bên má mà Phí Tuệ Bình vừa ra tay, bà ấy nói đúng, là cô đã hại Hứa Lập Thành, là do cô. Ninh Hân Nghiên ngước mắt nhìn Phí Tuệ Bình đang đau khổ ngồi bệt xuống đất khóc nức nở, cô muốn đi đến đó nhưng tại sao đôi chân cô lại không có lực thế này? Hình ảnh trước mắt cô cũng mờ đi nhiều, lại còn xoay vòng vòng nữa?

Ninh Hân Nghiên đã ngất xỉu...