Niếp Môn

Chương 17: Liều mạng với anh (2)

So với sự tức giận của Lãnh Tang Thanh, Niếp Ngân lại có vẻ bình tĩnh hơn, bộ dạng làm như không có việc gì, lấy tách cà phê uống một ngụm, "Đi làm cơm đi, nghìn vạn lần đừng nói với tôi, cô ngay cả nấu cơm cũng không biết làm."

Lãnh Tang Thanh gắt gao nhìn anh, tức đến tóc tai cũng bắt đầu dựng đứng lên rồi, sau một lúc hung hăng nói, "Niếp Tích, anh rốt cục có phải là người không? Tôi không đắc tội gì với anh chứ?"

Cái người này sao lại thay đổi thất thường như vậy chứ? Lúc thì đối với cô rất quan tâm, lúc thì lạnh lùng với cô, còn không ngừng cùng cô đấu võ mồm nữa, cô cảm thấy anh nên đi chụp CT não.

Cô tưởng rằng, nói ra những lời này anh ít nhất cũng giận đến tím mặt, ai ngờ,

"Thật ngại để lại cho cô ấn tượng này, tùy cô thôi, nguyên liệu nấu ăn ở trong nhà bếp, có làm hay không tùy cô, dĩ nhiên, cô muốn ăn đồ đóng hộp tôi cũng không có ý kiến." Niếp Ngân một lần nữa cầm lấy tờ báo, thảnh thơi tự đắc mà xem tin tức.

Bụng của  Lãnh Tang Thanh kêu vài tiếng, anh đúng là nghe được, môi có chút cong lên, giương mắt nhìn cô.

Đáng ghét!

Tay tạo nắm lại thành nắm đấm rồi lại buông lỏng, một ý nghĩ muốn đánh người kích thích lên đại não của cô, nhưng cô vẫn nhịn xuống! Cô có ngốc đến đâu cũng sẽ không đánh người đàn ông đó ở đây, hay hao tổn sức lực để cãi nhau; thứ hai cô dù sao vẫn cho rằng người đàn ông này lần này sẽ không bị cô đánh dễ dàng, anh mặc dù rất bình tĩnh mà ngồi ở đó, nhưng lại tản ra một sự nguy hiểm nếu dám trêu chọc anh, có người thường như vậy, bên ngoài càng bình tĩnh, e rằng mối nguy hiểm bên trong càng lớn.

Sức lực dồn xuống chân, tim đập một nhịp xoay người đi vào nhà bếp.

"Đừng quên làm hai phần, ít một phần sẽ tăng thêm tiền lãi." Tiếng Niếp Ngân chậm chạp vang lên sau lưng cô, cô tức giận quay lại trừng mắt với anh một cái!

Cùng đại ca của cô rất giống nhau đều là những nhà tư bản!

Nhưng đại ca của cô dù sao cũng yêu thương cô, chưa bao giờ sai bảo cô!

Cô vậy lại nhớ nhà...

_______________________________

Lối vào sân bay Mogadishu, dòng người vẫn thưa thớt, quản gia La Sâm đã đợi ở đây rất lâu, theo sau có mấy người làm, vẻ mặt mỗi người đều rất trang nghiêm, không khó nhìn ra bọn họ ở đây chờ một người có vị trí rất cao.

Rất nhanh, từ cửa sân bay có một người đi ra, nhưng lại là một cô gái, vẻ mặt thanh nhã như đám mây xinh đẹp, trên người mặc một chiếc áo Rosa ngắn tay, phối với quần rộng, mái tóc dài đen nhánh không hề chãi mà rối bù, trên thân hình cô tỏa ra sắc vàng, hình thành một vòng sáng xinh đẹp. Anh mắt của cô như chiếc lông vũ mềm mại, lại giống như cây lan tử la lộng lẫy.

Người tới đón suýt nữa nhìn đến chóng váng, người phụ nữ đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt nhìn quản gia La Sâm lộ ra một khí chất hơn người, "Tôi là người mà các người phải đợi."

Quản gia La Sâm vội vàng đi đến: “Thật vinh hạnh được gặp cô, đại nhân, tôi là quản gia của Niếp Tiên Sinh, tôi là La Sâm.” Không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi nhứ thế này, dĩ nhiên sau khi nói ra câu đó cũng không nói gì nữa.

Cô gái nhẹ nhàng gật đầu, "Đừng gọi tôi là đại nhân, gọi Mặc Di Nhiễm là được rồi."

"Không dám không dám, người là đại nhân nổi tiếng, phải kính trọng mới phải." Tay La Sâm làm động tác "Mời", cung kính mà nói.

Mặc Di Nhiễm cũng không miễn cưỡng, đi theo đoàn người rời khỏi sân bay.

_________________________________

Niếp Ngân cho là Lãnh Tang Thanh đang ngủ trong nhà bếp.

Một tiếng động cũng không có.

Đợi gần nữa tiếng đồng hồ, rốt cục cũng bỏ tờ báo trong tay xuống, nhịn không được mà đứng lên đi vào nhà bếp.

Cửa nhà bếp đóng chặt, phía sau cánh cửa là một nhà bếp lộng lẫy, chùm đèm thủy tinh chiếu ánh sáng xuống chiếc bàn đen như như lông thiên nga tỏa ra ánh sáng mờ ảo, giống như cắt ngang không gian của nhà bếp.

Nha đầu kia sẽ không trừng mắt nhìn các nguyên liệu nấu ăn đấy chứ? Anh cho là, đại tiểu thư cũng có bộ dạng thế thôi, làm thế nào tự mình nấu ăn?

Bàn tay lớn khẽ đẩy cánh cửa, đôi mắt hơi nheo lại, thân hình của cô dễ dàng rơi vào mắt anh.

Trên bàn nguyên liệu không chỉ được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, lại có nhiều món ăn khác nhau, ngay cả nguyên liệu là thịt bò cũng đã được cắt thành miếng bí-tết rất đẹp, gia vị làm món ăn cũng để ở một bên, cô vậy mà một bên vừa huýt sáo vừa làm salat cá hồi.

Đáy mắt Niếp Ngân trong náy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh tưởng anh sẽ chứng kiến bộ dạng tay chân cô lúng cuống, không nghĩ tới...

Lãnh Tang Thanh làm xong món salat cá hồi sau đó đặt sang một bên, vừa xoay người chuẩn bị là bí-tết, thì thấy hình dáng một người cao lớn ở cửa, thờ ơ mà liếc mắt một cái, mũi hừ nhẹ một tiếng, "Tôi nói lòng dạ anh rất độc ác, thế nào, sợ tôi lười biếng nên đến nhà bếp giám sát sao?"

Niếp Ngân thấy thái độ của cô không có ý tốt, nhưng cũng không chống lại mà cắn môi, lại hơi nghiêng đầu nhìn cô bận rộn làm việc, thản nhiên nói, "Không ngờ cô thực sự lại làm cơm."

"Anh nói những lời này không phải rất giả dối sao." Lãnh Tang Thanh không khách khí mà phản bác lại, sau đó cầm tạp dề nhét vào tay anh, "Anh muốn được hưởng món ăn ngon, không thành vấn đề, hưởng theo lao động, tôi nấu nướng, anh phụ trách bày bàn đi."

Niếp Ngân nhìn thoáng qua món salat cá hồi trên bàn, cũng không tệ lắm, có thanh có sắc, không nói gì, bưng dĩa thức ăn đi ra ngoài.

Lãnh Tang Thanh nhìn bóng lưng của anh mà cau mũi, cũng không tệ lắm, trên nói dưới nghe.

Cầm miếng mỡ bò thượng hạng, nhìn nó dần tan chảy trong nồi, cô cong môi, bụng càng thêm đói, chỉ nấu một bữa cơm, có thể làm khó cô sao? Nguyên liệu nấu ăn mà tên kia chuẩn bị đều là thượng hạng, cảm thấy thịt bò là tốt nhất, cô thích nhất là ăn bò bí-tết, cho nên ngon hay dỡ chỉ cần kiểm tra là biết ngay.

Trước mắt cô muốn tìm tâm của miếng thịt, phải biết rằng làm bò bí-tết tìm tâm miếng thịt không phải là chuyện dễ, không chỉ phải nắm trong tay được đội lửa, còn phải có mở bò trắng mịn thượng hàng làm nước sốt, muốn vị giác được thơm mát thì không thể thiếu rượu đỏ, rượu đỏ cũng là một phần quan trọng, không phải rượu nào cũng có thể nấu ra món ăn ngon.

Vì để trả thù người đàn ông kia, cô không chút do dự mà dùng chai LAFI năm 76, cô đối với  rượu đỏ cũng không rành lắm, nhưng cũng biết chai rượu đỏ này cũng không có mấy chai trên đời, cô chỉ biết là Lăng Thiểu Đường đã từng cất giấu một chai, sau đó lại bị Cung Quý Dương "Một người không cẩn thận" làm bể, lúc đó Lăng Thiểu Dường đau khổ tột cùng, tập hợp tất cả nhân tài của Hoàng Phủ để truy sát Cung Quý Dương!

Không ngờ, ở trong biệt thự này lại có rất nhiều loại rượu đỏ quý giá, nếu có một ngày cô rời khỏi đây, nhất định phải nghĩ cách trộm vài chai đi bán mới được.