Nhìn hai người dán chặt lấy nhau đồng dạng đều nói không thành lời, tình cảm khắn khít như thế khiến đáy lòng Thời Vĩ giống như muốn hoá thành vũng nước.

Tự nhiên trở nên mềm yếu!

Hắn bất đắc dĩ tiến lên đẩy hai người vào trong phòng Thời Niên, quay đầu bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Nhanh chóng thu dọn đi, trước khi quá muộn.”

Về phần muộn cái gì, hắn không nói thì cô và anh cũng biết.

Sựt nhớ đến Thời Sóc và Nhã Tịnh, Thời Niên giật mình vội buông Chử Tư Kiến ra, thần sắc gấp gáp nâng tay muốn đẩy anh ra ngoài: “Anh mau đi đi, đi ngay đi, trước khi cha mẹ em về. Bọn họ mà thấy anh thì sẽ không tốt đâu.”

Trong lòng cô run rẩy, không dám nghĩ đến kết cuộc của Chử Tư Kiến khi bị bắt gặp.

Cô không dám tham lam mà giữ anh ở lại, được gặp anh, ôm anh đã là khát cầu khó có được của cô rồi.

Không thể hại anh, cô không thể làm hại anh!

Hai mắt xoẹt qua tia kinh ngạc, Chử Tư Kiến không hề biết gì cả, nhưng nếu anh có biết cũng sẽ không màng đến việc đó.

Anh chỉ muốn đưa cô đi.

Nhất là khi đã nhìn thấy cô với thảm trạng này, anh càng phải đưa cô đi hơn nữa.

Hai người đã bỏ lỡ nhau một lần rồi, không thể lại bỏ lỡ nhau lần nữa.

Mười hai năm trước là do anh buông tay cô, mới khiến cô xa anh lâu như thế, lần này anh nhất định, nhất định có chết ở nơi này cũng nhất quyết không rời cô nửa bước.

Nghĩ vậy, Chử Tư Kiến giữ chặt cánh tay đang đẩy mình của Thời Niên, cúi đầu nhìn cô.

Anh nhẹ giọng nói: “Niên Niên, theo anh đi. Thời gia không phải nơi thuộc về em.”

Bước chân Thời Niên sững lại. Cô giương mắt, hoang mang nhìn anh, trong mắt sương mù mờ mịt.

Theo anh ư?

Anh muốn cô theo anh ư?

Trái tim không tự chủ nảy lên khỏi lồng ngực, sóng mắt Thời Niên xuất hiện dao động, nhưng cô rất nhanh bác bỏ.

Không thể!

Nếu cô theo anh, cha mẹ cô sẽ tìm ra được nơi anh và cô ở, bọn họ sẽ không buông tha cho anh.

Để kéo cô trở về, bọn họ sẽ không từ bỏ bất cứ điều gì cả.

Giống như năm đó, bọn họ tự ý làm nổ cano chỉ vì cô không nguyện ý theo họ đến MG, cốt chỉ để thuận lợi kéo cô đi, không hề quan tâm đến sống còn của ba người còn lại trên đó.

Với chính cô mà bọn họ còn có thể tàn nhẫn như thế thì với anh, cô không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra liệu họ sẽ tàn ác như thế nào.

Anh khác cô.

Anh có tham vọng, có khát khao, có hoài bão, làm sao anh có thể chịu được cảm giác mất đi tất cả rồi cùng cô làm lại từ đầu?

Cho dù anh có cam lòng đi chăng nữa, cô cũng không thể đốn mạt như thế, cô không thể trở thành hòn đá chắn đường tương lai của anh được.

Hai mắt Thời Niên ánh lên tia kiên cường, cô tàn nhẫn quay đầu: “Anh trở về đi, em sẽ không theo anh.”

“Niên Niên.” Chử Tư Kiến kinh nghi mấp máy môi, nhưng lại mạnh mẽ nói: “Anh sẽ không đi đâu cả nếu không có em.”

“Em nói anh trở về đi, anh nghe không?” Thời Niên gần như hét lên với anh.

Hai mắt cô nhoà lệ, giọng nói nghẹn ngào, cô nắm lấy vạt áo anh, cả người không khống chế được tuột dần xuống: “Anh về đi, em xin anh. Em không muốn bọn họ làm tổn thương anh, em không muốn. Em chỉ còn có anh thôi, em không thể để mất anh nữa. Em xin anh, xem như em van xin anh, anh về đi được không?”

Nhìn Thời Niên phủ phục dưới chân mình khóc nức nở, tâm Chử Tư Kiến đau đớn như bị dao cứa, nỗi đau này không cách nào có thể diễn tả bằng lời.

Nó bóp nghẹt trái tim anh, khiến cho anh hít thở không thông.

Chử Tư Kiến ngồi xổm xuống, vòng tay ôm thân thể đang run rẩy của Thời Niên vào lòng.

Giống như năm đó cô đã từng nói, bọn họ là của nhau, mãi mãi là của nhau.

Anh vùi đầu trong tóc cô, cảm nhận sự tồn tại chân thật của cô, giờ khắc này, không có ai có thể ngăn anh mang cô đi, ai cũng không thể.

“Niên Niên, anh biết em muốn anh trở về là vì nghĩ cho anh. Nhưng em biết không, anh chật vật chờ đợi bao nhiêu năm tháng qua chỉ mong có một ngày sẽ được ôm em vào lòng như thế này. Em bắt anh buông tay ư? Sao em có thể tàn nhẫn như thế chứ?”

“Anh không có cha, cũng không còn mẹ. Mười hai năm qua, em là nguồn sống duy nhất và độc nhất của cuộc đời Chử Tư Kiến anh. Nếu không có em, anh còn sống trên cõi đời này để làm gì?”

“Niên Niên, anh cho em hai lựa chọn. Một là theo anh rời đi, hai là cùng anh... chết ở nơi này.”

Thời Niên thản thốt, ngẩng phắt đầu lên nhìn Chử Tư Kiến.

Mắt anh trong veo, không hề giống như là đùa hay giận, chỉ có sự kiên cường và quyết đoán, muốn buộc chặt anh với cô.

Trân trân nhìn anh mấy phút, trái tim cố gắng xây lên bức tường ngăn cách sắt đá lúc nãy của cô, từ sớm đã vỡ vụn, lộ ra trái tim nho nhỏ vì anh mà đập, vì anh mà sống, hoàn toàn đầu hàng.

Cô mặc kệ.

Giờ khắc này cô mặc kệ mọi thứ, chỉ muốn cùng anh mà thôi.

Sống cũng được, chết cũng thế, chỉ cầu cùng nhau.

Thời Niên hạ mi mắt, tựa đầu vào vai Chử Tư Kiến, khe khẽ nói: “Em theo anh.”

Hai mắt Chử Tư Kiến còn chưa kịp loé lên tia kinh hỉ đã bị thanh âm gõ cửa gấp gáp của Thời Vĩ bên ngoài đánh tan.

Thời Niên và Chử Tư Kiến nâng mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong mắt người đối diện có tia bất an đang len lỏi, tim không nhịn được đập “bang bang” trong vô thức.

Không dám chậm trễ, Thời Niên đè lại cảm giác bất an mãnh liệt, mau chóng mở cửa.

Bên ngoài, Thời Vĩ vừa mới đút điện thoại vào túi, thần sắc có chút trắng: “Cha mẹ gần về đến rồi.”

Chỉ có bốn chữ nhưng nặng tựa ngàn cân, khiến chân Thời Niên không nhịn được lảo đảo, nhưng rất may là Chử Tư Kiến ở phía sau kịp thời đỡ lấy.

Anh ôm siết lấy hông cô, nâng mắt nhìn Thời Vĩ: “Kỷ Linh còn có thể giữ chân bọn họ chậm nhất là bao lâu?”

“Không chắc nữa, có lẽ... không quá hai phút.” Thời Vĩ lắc đầu, ngập ngừng nói.

Lúc này, sắc mặt Chử Tư Kiến không nhịn được cũng có chút tái đi, anh cau mày: “Vậy chúng ta còn không mau đi.”

Dứt lời, anh liền chuyển sang nắm cổ tay cô, nhanh chóng dùng sức kéo cô chạy đi, Thời Vĩ ở phía sau giật mình rồi cũng chạy theo.

Nào ngờ ba người bọn họ mới ra khỏi góc khuất phòng bếp, đã có mấy vệ sĩ mặc tây trang đen dàn thành hàng, đang đứng chờ sẵn.

Trái tim đang đập kịch liệt trong lồng ngực Thời Niên thoáng chốc như rơi xuống vực, hụt đi một nhịp.

Chử Tư Kiến và Thời Vĩ đồng loạt đẩy cô ra sau, chính diện nghênh đón tầm mắt của hai người trong phòng khách.

Bên kia phòng bếp là phòng khách, Thời Sóc và Nhã Tịnh đang chỉnh chu ngồi trên ghế sofa, ở phía sau hai người là Kỷ Linh dáng vẻ chật vật đang bị một tên vệ sĩ giữ chặt.

Thời Sóc liếc mắt nhìn Thời Vĩ, giọng điệu rèn sắt không thành thép nói: “Alva, con là con trai cha, sao có thể hợp sức với người ngoài đưa em gái bỏ trốn?”

Yết hầu Thời Vĩ động đậy, mắt hắn dán chặt trên thân ảnh Kỷ Linh ở phía xa: “Chúng con không bỏ trốn, chúng con là đang cứu Maris.”

“Ồ? Con là anh trai tốt như vậy khi nào thế?” Thời Sóc ngạc nhiên nhưng rồi cười nói: “Bỏ mặt nạ xuống đi, con bé đã biết cả rồi, bộ dạng anh trai tốt này con cũng không cần tốn sức diễn nữa đâu.”

“Con không diễn!” Hắn hít sâu một hơi, kiềm chế kích động: “Con thật sự muốn đưa Maris đi. Cái nhà này đã đủ ác với con bé rồi. Cha, mẹ, sao hai người không tha cho con bé một lần đi?”

Nghe hắn nói, Nhã Tịnh đột nhiên phì cười: “Tha? Cái gì gọi là tha? Tại sao phải tha? Mẹ là mẹ tiểu Niên, mẹ sẽ không hại con bé. Con cần gì phải lo bao đồng, mang người ngoài vào nhà để tạo điều kiện cho em mình bỏ trốn?”

Nghe bà nói thế, Thời Vĩ rốt cuộc bùng nổ: “Bà nói dối, bà im đi. Đúng, bà là mẹ Maris, nhưng có bao giờ bà thật tâm để ý đến con bé chưa? Những lời lên án hôm trước của con bé, bà quên cả rồi à? Làm sao bà có thể ăn ngon ngủ yên với những gì bà đã làm ra cơ chứ? Bà là người phụ nữ ác độc!”

“Câm ngay!” Thời Sóc ném tách trà trong tay xuống đất, đứng bật dậy: “Nếu cậu mà còn dám xúc phạm đến bà ấy, thì đừng trách tại sao tôi không màng đến tình cảm cha con chúng ta.”

Bước chân Thời Vĩ lui về sau hai bước, Thời Niên thần sắc lo lắng hơi vươn tay giúp nâng đỡ tay hắn.

Trên mặt Thời Vĩ tràn ngập vẻ thê lương, hắn cười, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào: “Hai mươi năm trước, cha vì một người phụ nữ mà phụ bạc mẹ con, khiến bà u sầu mà chết. Giờ đây, vì người phụ nữ đó, cha lại muốn giết cả con ư?”

Hai mắt hắn long sòng sọc, thân thể vụt vào nhà bếp lấy ra một con dao sắc, kề lên cổ, trong tiếng kinh hô của Thời Niên, từng bước đi đến trước mặt Thời Sóc.

“Cha muốn con chết ư? Được, con thành toàn cho cha. Dao đây, cổ con đây, chỉ cần cha nói một tiếng, con sẽ cứa cho cha xem.”

Đám vệ sĩ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bị Thời Sóc ngăn lại.

Thân thể ông run rẩy, khiến Nhã Tịnh phải cau mày đứng lên đỡ lấy, đồng thời gửi cho đám vệ sĩ một ám hiệu mờ nhạt.

Lời vừa rồi chỉ là Thời Sóc nói ra trong lúc tức giận, thật ra với ông, Thời Vĩ chiếm vị trí rất quan trọng.

Hắn là con trai duy nhất của ông, cũng là cốt nhục duy nhất của nhà họ Thời, ông không thể khiến gia tộc đi vào con đường tuyệt tử tuyệt tôn được.

Thời Sóc nhìn Thời Vĩ cầm dao kề cổ đứng cách mình ba mét, cảm thấy trái tim già cỗi của mình đang đập mãnh liệt.

Giọng ông có chút run rẩy: “A Vĩ, buông dao xuống, đừng làm liều. Con là con trai duy nhất của cha, con không thể làm vậy với cha được. Con trai ngoan, con muốn gì? Nói đi, cha sẽ thoả mãn cho con. Cha hứa đó.”

Mày Thời Vĩ hơi động, hắn quay đầu nhìn Thời Niên sắc mặt trắng bệch đang níu lấy Chử Tư Kiến ở phía xa, lại quay đầu nhìn Kỷ Linh hai mắt ngập lệ đang giãy giụa trong vòng tay của tên vệ sĩ, mũi dao trong tay nhích sâu thêm chút, cắt trên cổ một đường máu.

“Cha nói thật? Cha sẽ không lừa con?”

Máu đỏ trên cổ Thời Vĩ khiến Thời Sóc càng thêm hoảng loạn, ông vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, cha sẽ không lừa con, con trai, đừng động đậy thêm nữa.”

“Vậy thì, cha thả ba người bọn họ đi đi.”

“Không được.” Nhã Tịnh dứt khoát cắt ngang.

Mũi dao trong tay Thời Vĩ ấn sâu thêm chút nữa, máu chầm chậm rỉ ra thành dòng.

Thần sắc Thời Sóc hiện lên tia kinh sợ, ông vội vàng giữ chặt lấy tay bà, quay đầu nói với Thời Vĩ rồi lại nói với đám vệ sĩ: “Được, cha nghe con. Các người mau chóng lui qua một bên, đừng ai tiến lên ngăn cản.”

Thời Vĩ hài lòng, giương mắt nhìn Kỷ Linh được thả ra, đang chạy về phía Chử Tư Kiến và Thời Niên.

Hắn quay người, gật đầu với Chử Tư Kiến như một lời tạm biệt, giọng nói nhẹ nhàng giống như một người anh trai hiền lành: “Mau đi đi, chăm sóc tốt cho Maris, trông cậy ở cậu.”

Chử Tư Kiến thần sắc xoẹt qua tia không nỡ, nhưng anh cũng biết tình hình bây giờ không thích hợp để diễn cảnh cảm động, chỉ đành phải qua loa gật đầu đáp trả, xoay người nắm tay Thời Niên và cổ tay Kỷ Linh, ba người mau chóng chạy ra hướng ngoài cửa.

Thời Vĩ thở dài một hơi, bàn tay cầm dao không nhịn được hơi buông lỏng.

Ngay khoảnh khắc đó, tên vệ sĩ được Nhã Tịnh đưa ám hiệu lập tức tiến lên, từ phía sau cưỡng chế bẻ cổ tay Thời Vĩ, con dao dính máu trong tay hắn rớt “cạch” xuống sàn nhà.

Tay truyền đến cảm giác run rẩy, Thời Vĩ không kịp xoay người đã bị hai tên vệ sĩ khác tiến lên đè xuống, cưỡng chế không cho phép động đậy.

Bên kia, ba người Chử Tư Kiến vừa chạy qua khỏi phòng khách lại có một tốp vệ sĩ khác xuất hiện, một tên trong số đó nâng chân, không lưu tình đạp một phát lên ngực Chử Tư Kiến, khiến anh không chịu được bật ngã về phía sau.

Những tên vệ sĩ khác nhanh chóng tiến lên, lập tức kéo Thời Niên và Kỷ Linh qua một bên, chỉ chừa lại Chử Tư Kiến đang chật vật nằm giữa nhà.

“Tư Kiến!” Thời Niên bị kéo lảo đảo, nghẹn ngào gọi anh.