Edit: Mr.Downer

Những thứ cần kiểm tra ngày hôm sau càng nhiều, ngoại trừ tài liệu vay vốn, còn phải kiểm tra báo biểu của từng bộ phận trong ngân hàng, năm người của ngân giám bắt đầu từ buổi sáng không ra khỏi phòng họp, bữa trưa đều do Hạ Nhất Dương mua mang vào.

Thẩm Lạc ngẩng đầu lên khỏi một sấp tài liệu, vẻ mặt hắn có chút uể oải, nhìn Hạ Nhất Dương nói: “Cảm ơn.”

Hạ Nhất Dương: “Ăn cơm trước?”

Thẩm Lạc hình như hơi do dự, cuối cùng vẫn đặt tài liệu xuống, hỏi: “Cậu ăn chưa?”

Hạ Nhất Dương rất đắc ý: “Ngân hàng chúng tôi có căn tin.”

Thẩm Lạc nhướng lông mày như châm chọc, chẳng muốn trả lời câu nói khoe khoang này của anh.

Hạ Nhất Dương nhìn hắn mở hộp cơm, bày đũa, dường như sực nhớ cái gì, Thẩm Lạc lại lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp hình.

“…” Hạ Nhất Dương chịu không nổi nói, “Cậu là thiếu nữ hả?”

Thẩm Lạc không để ý đến anh, tự chụp ảnh xong mới bắt đầu dùng bữa.

Hạ Nhất Dương chống cằm ở một bên nhìn hắn ăn cơm, nhìn chằm chằm rất lâu, nhịn không được hỏi: “Tại sao cậu không thay đổi gì hết vậy?”

Thẩm Lạc ngẩng mặt lên, hắn nói: “Làm sao có thể được, tôi cũng già rồi.” Đưa tay chỉ vào một bên khoé mắt, “Cậu xem, có nếp nhăn này.”

Hạ Nhất Dương lại gần nhìn kỹ, an ủi: “Mắt cậu nhỏ, nhìn không ra.”

Thẩm Lạc không thể nào vui vẻ nổi, hắn nhìn anh một chút.

Đồng nghiệp xung quanh nói đùa: “Hạ tổng cùng Thẩm xử có quan hệ tốt thế?”

Hạ Nhất Dương sửng sốt một chút, vừa định phủ nhận trả lời không có, liền nghe thấy Thẩm Lạc nói: “Ừm, chúng tôi là bạn đại học.”

“…” Hạ Nhất Dương khôn khéo không nói gì, anh yên lặng chờ tất cả ăn xong, rồi mới cầm hộp cơm đi vứt, Thẩm Lạc cũng đi ra ngoài pha trà, hai người đụng nhau tại cửa phòng uống nước, nhưng hắn không chịu nhường đường.

“Buổi tối đi đâu ăn?” Thẩm Lạc cao hơn Hạ Nhất Dương một ít, khi chen nhau vô cửa hơi có cảm giác ngột ngạt, Hạ Nhất Dương không hiểu tại sao hắn lại hỏi mình lúc này, lén lút nhìn xung quanh, qua loa nói: “Sao cũng được.”

Lông mày Thẩm Lạc giật giật: “Cậu sợ cái gì?”

Hạ Nhất Dương có chút nóng vội, giảm thấp âm thanh nói: “Cậu không phân biệt giữa công và tư sao, tốt xấu gì cũng tới đây kiểm tra, không sợ có người nghe thấy hả?”

Thẩm Lạc chép chép miệng, tựa như có chút oan ức: “Tôi là sếp, sợ cái gì.”

Hạ Nhất Dương không thể làm gì khác hơn nói: “Đi ăn lẩu?”

Thẩm Lạc: “Cậu mời?”

Hạ Nhất Dương lườm một cái, trong lòng mắng Thẩm Lạc keo kiệt mười mấy lần, cuối cùng vẫn nói: “Ừm, tôi mời.”

Lần này tan việc, Hạ Nhất Dương cũng không kéo dài thời gian, vội vã xuống bãi đậu xe, Thẩm Lạc cũng rút kinh nghiệm, không lái Tundra của hắn, hai người lên chiếc Mercedes C của Hạ Nhất Dương.

“Không hổ là lãnh đạo.” Thẩm Lạc vừa thắt dây an toàn vừa nói, “Quả nhiên chạy Mercedes.”

Hạ Nhất Dương: “Tôi đây phải giữ thể diện trước mặt khách, không thể so hàng với chiếc xe khủng của cậu được.”

Lúc này Thẩm Lạc đúng là không phủ nhận.

Thực ra câu ‘nhìn xe đoán đàn ông’ cũng không sai, Hạ Nhất Dương thuộc tính cách nam nhân cứng nhắc thành thục, vì vậy lựa xe cũng trầm ổn, nhưng Thẩm Lạc thì khác, mặt ngoài lạnh lùng đều không che lấp được kích động lẫn khí chất phóng đãng trong lòng, ở trong nội thành còn nhất định phải lái một con xe bán tải để thỉnh thoảng khoe mẽ.

Ngân hàng xưa nay không bao giờ tan tầm sớm, Hạ Nhất Dương không muốn đến Hải Để Lao chờ chỗ, bèn dứt khoát vòng đường đến Đức Trang. Anh để cho Thẩm Lạc tuỳ tiện chọn món, kết quả đối phương quả thật không khách khí, gọi lên hai phần hạng A sang nhất, băng khô thật lớn đặt trên những lát thịt đỏ tươi được sắp xếp chỉnh tề, sương khói lượn lờ xung quanh, nhìn thật sự đẹp mắt.

Thẩm Lạc thành thục cầm điện thoại di động lên, Hạ Nhất Dương hết cách đánh giá thói quen thiếu nữ này của Thẩm Lạc, liền dứt khoát để mặc hắn.

Lúc ăn được một nửa, Hạ Nhất Dương không nhịn được bắt đầu nói chuyện công việc: “Trừ bao nhiêu điểm thế?”

Thẩm Lạc: “Không bao nhiêu, các cậu xử lý cũng không tệ.”

Hạ Nhất Dương cảm giác bữa cơm thứ hai này cũng đã mời, dù sao cũng phải có chút hiệu quả: “Trừ ít điểm được không?”

Thẩm Lạc đang ăn thịt loại A cũng không ngẩng đầu lên: “Vậy hối lộ của cậu cũng còn hơi ít.”

Hạ Nhất Dương: “…” Cậu phun miếng thịt trong miệng ra!!

Thẩm Lạc lau miệng: “Ngày mai cùng nhau ăn cơm tối?”

Hạ Nhất Dương nặng nề thở dài, chịu khổ cắn răng nói: “Được.”

Kỳ thực đối với Hạ Nhất Dương mà nói, mời vài bữa cơm không phải là chuyện gì to tát, trước đây anh không phải chưa từng quen bạn gái, khi đó còn không kiếm được nhiều như bây giờ, đi ra ngoài ăn cơm, tốn tiền xăng, mua quà tặng một tháng xa xỉ hết năm ngàn đều có thể, kết quả anh vẫn bị đá…

Bây giờ chỉ là đổi bạn gái thành Thẩm Lạc… Nhưng mẹ nó hắn ăn còn tốn hơn!

Lúc lén lút bật VPN lướt INS giữa giờ làm việc, Hạ Nhất Dương thực sự tức đến ói máu.

Thẩm Lạc sắp sửa thành một chủ tài khoản INS nửa chuyên về mỹ thực, hôm nay đồ Nhật, ngày mai món lẩu, ngày mốt sườn bò, rồi tới đồ ăn Tô Châu, món ngon Hoài Dương, đồ cay Tứ Xuyên, xong đến lẩu nồi thiếc lớn Đông Bắc, hơn nữa còn đăng lên lúc nửa đêm phiền muộn, trong tâm Hạ Nhất Dương nghĩ tại sao cậu nỡ lòng nào đăng những món vừa đắt vừa ngon này lên để lừa mấy cô bạn gái trước kia của cậu hả!

Liên tục mời cơm hơn nửa tháng, ví tiền lương một năm 50W+ của Hạ Nhất Dương có áp lực hơi lớn, hơn nữa anh không có cách nào oán giận ra ngoài, Thẩm Lạc chụp ảnh khoe anh lại càng không có biện pháp, thế nên không khỏi sinh ra cảm giác sỉ nhục “Ông đây tốn kém mời cậu ăn uống, cậu thì lại sống ảo khoe khoang trên mạng” trong lòng.

Còn chưa tan tầm, Thẩm Lạc đã tiến vào văn phòng của anh.

“Ngày hôm nay chúng ta đi ăn cái gì?” Bây giờ hắn càng lúc càng quen thuộc, không coi mình là người ngoài, một ngày kiểm tra tài liệu xong cũng không kiêng kỵ gì mà tuỳ tiện đặt trên bàn của Hạ Nhất Dương.

“Hôm nay trừ bao nhiêu điểm?” Hiện tại Hạ Nhất Dương quan tâm nhất chính là chuyện này.

Thẩm Lạc: “Hôm nay cho mấy cậu điểm tối đa, nói đi, nay mời cái gì?”

Hạ Nhất Dương: “……”

“Tôi nghe nói trên phố Học Sĩ có tiệm lẩu nhúng xiên que rất nổi tiếng?” Thẩm Lạc mở điện thoại, hình như đang tra bản đồ, “Chúng ta đi nếm thử chứ?”

Hạ Nhất Dương nghĩ thầm, tốt, cậu không biết xấu hổ, lại học được trò lựa chỗ ăn!

Hai người đàn ông trung niên mặc chính trang ngồi trên ghế nhựa cùng đi ăn lẩu nhúng xiên que, quả thật là một tổ hợp đặc biệt bất thường. Hạ Nhất Dương cũng còn đỡ, anh mặc áo sơ mi quần jeans, tuy rằng áo sơ mi là kiểu caro dành cho mấy ông chú, thế nhưng mặc trên người anh lại không có vẻ quá khó coi, Thẩm Lạc thì có chút bi đát hơn, hắn mặc tây trang rất chính thức, tóc còn được chải chuốt định hình, có vài sợi tóc mái rơi trên trán.

Lúc chờ nồi lẩu, Hạ Nhất Dương không nhìn nổi đành bảo hắn: “Cậu cởi áo vest ra đi.”

Thẩm Lạc bèn cởi áo vest ra, gấp gọn đặt bên cạnh, hắn mặc áo sơ mi lam kẻ sọc bên trong, so với Hạ Nhất Dương còn tao bao hơn mấy lần.

Nữ sinh đến ăn xiên que lẩu nhúng rất nhiều, có vài cô gái quay đầu nhìn hắn.

“Bình thường cậu có tập gym?” Hạ Nhất Dương rất hâm mộ bờ vai của đối phương, cơ ngực cũng thật lớn, mặc áo sơ mi có vẻ đặt biệt căng.

Thẩm Lạc kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng: “Có luyện ở Mỹ, sau khi trở về đã lâu không đụng vào.”

Sau khi đồ ăn được dọn lên, Thẩm Lạc chọn thêm năm phần não heo: “Cậu ăn không?”

Hạ Nhất Dương bất đắc dĩ: “Cậu cũng đã gọi rồi.”

Thẩm Lạc cười xấu xa: “Cậu không ăn thì tôi ăn hết năm phần.”

Hạ Nhất Dương mỉa hắn: “Ăn ngán chết cậu!”

Thẩm Lạc dùng đũa gắp bỏ vài xiên que vào nồi lẩu, động tác của hắn rất thuần thục, đôi tay dưới màu đỏ sa tế phụ trợ càng có vẻ trắng mịn.

“Ăn đi.” Hắn bỏ vào xong tất cả rồi mới thúc Hạ Nhất Dương động đũa.

Hạ Nhất Dương cảm khái: “Không ngờ cậu cũng sẽ hầu hạ người khác.”

Thẩm Lạc không có nét mặt gì, hắn rũ mắt chọn một miếng cánh gà, một lúc sau mới thản nhiên nói: “Tôi cũng đã từng hầu hạ cậu.”

“……!” Hạ Nhất Dương thiếu chút nữa bị sặc dầu ớt, anh thò tay với lấy bình nước, Thẩm Lạc cũng vừa vặn cầm phải, tay hai người đặt cùng nhau, không ai chịu buông ra, cổ họng của Hạ Nhất Dương thật sự sắp bị vị cay chọc thủng, anh chỉ yết hầu mình, ra hiệu Thẩm Lạc bỏ tay ra, nhưng đối phương lại bĩu môi, dùng sức đoạt bình nước.

Hạ Nhất Dương: “…” Anh sắp điên rồi, lắp bắp nói, “Cậu, cậu có bị ấu, ấu trĩ không thế?!”

Thẩm Lạc xoay nắp bình, đưa tận tay Hạ Nhất Dương, cà lơ phất phơ nói: “Hầu hạ cậu thêm một lần này.”

Hạ Nhất Dương hoàn toàn hết chỗ nói, anh vừa uống vừa than thở: “…. Cậu có bệnh.”

Ăn xong não heo cùng xiên que, Hạ Nhất Dương chủ động đi tính tiền, giá chưa tới hai trăm thật sự khiến anh thiếu chút nữa mừng phát khóc, Thẩm Lạc lại còn rất đắc ý: “Tôi cũng biết tiết kiệm tiền đấy.”

Hạ Nhất Dương liếc xéo hắn.

Thẩm Lạc khoác vai anh: “Đi thôi.”

Trước khi lên xe Hạ Nhất Dương hỏi hắn: “Ngày mai còn muốn đi ăn không?”

“Không ăn xiên que.” Thẩm Lạc rất tự nhiên nói, “ Chúng ta đi ăn bún gạo đi.”

“……” Hạ Nhất Dương hỏi câu này, mấu chốt là hi vọng có thể trốn mệnh mời khách, kết quả đối phương hoàn toàn không mắc mưu, anh đành phải hỏi lại, “Cậu muốn kiểm tra bao lâu?”

Thẩm Lạc: “Hai tháng.”

Hạ Nhất Dương thật sự cảm giác sắp nuôi không nổi bản thân nữa rồi.

“Một người ăn cơm rất cô đơn.” Thẩm Lạc cài dây an toàn, ngọn đèn mờ nhạt bên đường xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu trên gương mặt của hắn, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, tựa như một cậu bé con, “Đi chơi với tôi đi.”

Hạ Nhất Dương mấp máy miệng, anh phát hiện chính mình thật sự không thể nói nên lời cự tuyệt.

Hạ Nhất Dương lái xe đưa Thẩm Lạc về trước, rồi vòng về căn hộ của mình, khó khăn lắm mới thấy anh khắc chế được bản thân, không lướt INS của Thẩm Lạc trước khi ngủ.

Nói đùa, làm chính cung cũng rất mệt mỏi đó, mỗi ngày đều phải lật xem bài tử hậu cung, lao tâm khổ trí đến bạc đầu. Nhưng không làm chuyện này, không có nghĩa là chuyện khác sẽ không tìm đến anh, Trần Hội nửa đêm gửi tin nhắn thoại cho anh, giọng nói rống lớn đến kinh thiên động địa: “Con mẹ nó nguyên buổi tối cậu đi đâu vậy hả?!”

Hạ Nhất Dương ngoan ngoãn đánh chữ trả lời: “Mời Thẩm xử ăn cơm.”

“Thế mời đến bao nhiêu mới dừng.” Trần Hội nói chuyện vẫn dựa vào tiếng rống, “Ăn riết có ra trò trống gì không?”

Hạ Nhất Dương: “Anh muốn ăn ra trò trống gì hả sếp? Ăn cho thành người nhà à?”

Trần Hội tiếp tục rống: “Vậy cũng được, cậu bán cái mông để trừ ít điểm cũng không lỗ.”

Hạ Nhất Dương gửi một cái biểu cảm dựng ngón giữa.

Trần Hội rốt cuộc đánh chữ: “Mới vừa rồi Thái Thái nói với tôi, ngày hôm nay Thẩm Lạc hỏi chuyện vay mua bất động sản, ngày mai cậu nhớ giúp anh ta chuyện này.”

“Vay mua bất động sản?” Hạ Nhất Dương cảm thấy khó hiểu, “Cậu ta không nói với tôi.”

Trần Hội: “Mẹ nó ông đây làm sao biết anh ta không nói với cậu! Bộ tôi ăn cơm đến thành chó trong bụng hai người chắc!!”

Hạ Nhất Dương: “…”

Coi như không cần gửi tin nhắn thoại, Trần hành trưởng gõ dấu chấm than cũng mang đến cảm giác vô cùng vang dội…

Thời điểm đến ngân hàng ngày hôm sau, Hạ Nhất Dương chủ động hỏi Thẩm Lạc chuyện vay mua bất động sản, ngược lại hắn cũng không tính giấu diếm.

“Tôi dự định mua một căn hộ.” Lúc nghỉ trưa, Thẩm Lạc sẽ hút thuốc lá điện tử ở hành lang, có điều hắn lại không hút khi nhìn thấy Hạ Nhất Dương, “Ngân hàng các cậu không phải có lãi suất chiết khấu thấp sao?”

Hạ Nhất Dương: “Chiết khấu 8.5%, cậu đưa tài liệu cho tôi, tôi giúp cậu vay.”

Thẩm Lạc nở nụ cười: “Hạ tổng thật thẳng thắn.”

Hạ Nhất Dương chịu câu nịnh hót này của hắn, thuận miệng hỏi: “Mua nhà chỗ nào?”

Thẩm Lạc móc tẩu thuốc điện tử ra, lắc lắc ở trong tay: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.”

Cuối cùng, đến xử lý chuyện vay tiền là nhân viên môi giới mua bán nhà, một đại mỹ nữ, mang theo tài liệu của chủ nhà, vừa mới vào văn phòng Hạ Nhất Dương liền nhận ra.

“Người quen cũ.” Đại mỹ nữ cười phóng khoáng, “Bình thường nhiều nhất chỉ chiết khấu 10%, gặp phải Thẩm xử liền được chiết khấu hẳn 8.5?”

Hạ Nhất Dương cười ha ha: “Người ta là ngân giám, cần phải nể mặt mũi.”

Tài liệu của chủ nhà đưa cho Thái Thái, cô kiểm tra một lần, đột nhiên “A” một tiếng.

Hạ Nhất Dương xem qua: “Làm sao vậy?”

Thái Thái: “Ngự Viên nha, cùng chỗ với Hạ tổng?”

“…” Vẻ mặt Hạ Nhất Dương có chút vi diệu, anh liếc mắt nhìn Thẩm Lạc, vừa vặn đối phương cũng nhìn anh.

“Về sau sẽ là hàng xóm.” Thẩm Lạc ký tên phía dưới hợp đồng, cười với Hạ Nhất Dương, “Bình thường có thể qua lại với nhau nhiều hơn.”