Edit: Mr.Downer

Cuối cùng Nhiếp Song Song là do Thẩm Lạc đưa trở về.

Hạ Nhất Dương giới thiệu giải thích là bạn học đại học, Nhiếp Song Song hừ trong lỗ mũi một tiếng xem như chấp nhận.

Bác gái lớn tuổi, ngồi ở vị trí đằng sau, Hạ Nhất Dương ngồi bên cạnh ghế lái, rất tự nhiên rướn lên trước kiếm định vị trong xe.

“Ở đâu?” Thẩm Lạc nghiêng đầu, kề sát vào Hạ Nhất Dương, “Để tôi tìm cho.”

Hạ Nhất Dương: “Biệt thự Trường Phong tại Vạn Khoa… Được rồi, tìm được rồi.”

Thẩm Lạc nhìn anh nở nụ cười.

Sau khi xe chạy, Nhiếp Song Song mới mở miệng: “Tiểu Thẩm đang làm gì nhỉ?”

Thẩm Lạc sửng sốt một chút, hắn liếc mắt nhìn bác gái từ trong gương chiếu hậu, không nhanh không chậm nói: “Cháu làm ở ngân giám, xem như chung ngành với Hạ Nhất Dương.”

Nhiếp Song Song: “Cấp bậc gì rồi?”

Hạ Nhất Dương: “Cậu ấy là lãnh đạo bộ phận giám sát.”

Nhiếp Song Song thở dài: “Mẹ hỏi con sao?”

Tuy rằng ngoài miệng không khách sáo, thế nhưng sau khi nghe được hai chữ lãnh đạo Nhiếp Song Song vẫn thật hài lòng.

“Lương một năm bao nhiêu?” Bà tiếp tục hỏi.

Thẩm Lạc cười nói: “Khẳng định không nhiều bằng Hạ Nhất Dương, nhưng mà cháu có gửi ngân hàng, lúc trước xuất ngoại tích cóp một chút.”

Nhiếp Song Song “Ồ” một tiếng, lại thay đổi câu chuyện: “Ổn định thoải mái một chút cũng tốt, cháu có mua nhà không?”

“…” Hạ Nhất Dương thực sự không biết mẹ anh muốn làm gì, “Ngài đang tra hộ khẩu sao?”

Nhiếp Song Song hừ một tiếng: “Xuỳ xuỳ xuỳ.”

“Không sao.” Tính khí Thẩm Lạc rất tốt, “Cháu cũng ở Ngự Viên, có mua nhà.”

Nhiếp Song Song “Ôi” một tiếng: “Phòng ở bên kia rất đắt.”

Thẩm Lạc khiêm tốn một tiếng: “Cũng vừa phải.”

Nhiếp Song Song tựa hồ đã hỏi xong, nhưng lại như chưa hỏi xong, bà nhìn bốn phía, đột nhiên nói: “Xe này không tệ.”

Hôm nay Thẩm Lạc lái Tundra, chiếc xe này hắn mua cũng thuộc dạng cao cấp, thượng vàng hạ cám rớt giá cũng khoảng 60W, nhưng vẫn không sánh được với giá cả doạ người của BBA.

“Người ta chạy chính là xe bán tải.” Hạ Nhất Dương nói thay Thẩm Lạc, “Phẩm vị không cần quá tốt.”

Nhiếp Song Song ghét bỏ nói: “Mẹ không hiểu phẩm vị tiểu nam sinh của mấy đứa.”

Hạ Nhất Dương: “Trước mẹ chê con già, giờ lại chê con nhỏ.”

“Mẹ là mẹ con.” Nhiếp Song Song rất đắc ý, “Mẹ ghét bỏ con cái gì thì cũng đều có đạo lý, không cho phản bác!”

Sau khi đến biệt thự Trường Phong, Thẩm Lạc tự mình xuống xe mở cửa đỡ Nhiếp Song Song xuống.

Bác gái thừa dịp nặn nặn cánh tay của đối phương, thổn thức nói: “Cơ bắp cũng không tồi nha.”

Thẩm Lạc cười mà không nói.

Nhiếp Song Song lại cẩn thận đánh giá một phen: “Tướng mạo trông cũng có tinh thần.”

Thẩm Lạc: “Cảm ơn bác.”

“Đừng lưu luyến không rời nữa.” Hạ Nhất Dương đuổi bà, “Mẹ ở ngoài mê trai như thế, ba con sẽ ăn giấm.”

Nhiếp Song Song liếc con trai của mình, dặn dò: “Thứ sáu tuần sau về nhà ăn một bữa cơm, ba con cũng rất nhớ con đó.”

Hạ Nhất Dương đáp ứng nói: “Rõ rồi.”

Chờ Nhiếp Song Song tiến vào tiểu khu, Thẩm Lạc cùng Hạ Nhất Dương mới trở lên xe.

Mười giờ hơn buổi tối, đường xá ở Tô Châu rõ ràng trống trãi hơn rất nhiều, ánh mắt Hạ Nhất Dương nhìn Thẩm Lạc đang lái xe, nhịn không được hỏi hắn: “Anh vẫn chờ ở ngoài, không về nhà?”

Thẩm Lạc dừng đèn đỏ tại giao lộ, quay lại chống đầu: “Trong lúc đó anh có đi ăn cơm.”

Hạ Nhất Dương thở dài: “Anh nói xem anh có ngốc không?”

Thẩm Lạc không nói chuyện, vừa lúc đèn xanh sáng, hắn lại đạp chân ga.

Hạ Nhất Dương hỏi tiếp: “Có lạnh không?”

Thẩm Lạc: “Anh mặc rất nhiều.”

Hạ Nhất Dương: “Nói bậy, mũi anh lạnh đến đỏ lên kìa.”

Thẩm Lạc đưa tay sờ mũi theo bản năng.

Hạ Nhất Dương cười ha ha.

Thẩm Lạc bất đắc dĩ nói: “Anh đang lái xe đó.”

Vì thế Hạ Nhất Dương đành im lặng.

Một lát sau, Thẩm Lạc đột nhiên nói: “Mẹ em, bà ấy… Có hỏi em cái gì không?”

“?” Hạ Nhất Dương có chút khó hiểu, “Không có.”

Thẩm Lạc “Ừ” một tiếng, không hỏi tiếp.

Lúc sắp đến nhà, Hạ Nhất Dương mới kịp phản ứng: “Anh cảm giác mẹ em biết?”

Thẩm Lạc thở dài: “Anh chỉ nghi ngờ thôi.”

Hắn đậu xe xong, xoay người tháo dây an toàn cho Hạ Nhất Dương, lúc ngẩng lên, bờ môi nhẹ nhàng cọ cọ anh.

“Anh chỉ lo ba mẹ em làm khó em.” Thẩm Lạc dán vào môi của Hạ Nhất Dương, mơ hồ nói, “Như bây giờ cũng thật sự rất tốt…”

Thực ra Hạ Nhất Dương không hiểu rõ Thẩm Lạc đang sợ cái gì.

Dù gì chủ động muốn xuất quỹ là anh cũng không phải Thẩm Lạc, nếu cha mẹ có trách tội, thì tội này cũng không đến được trên đầu Thẩm Lạc.

Hạ Nhất Dương biết rõ chính mình là người có lá gan nhỏ, thế nhưng chỉ cần là chuyện về Thẩm Lạc, chút dũng khí ấy anh vẫn phải có.

Nhưng hình như, đối phương cũng không muốn anh có chút dũng khí này lắm.

Ngân giám bắt đầu bận rộn vào thời điểm cuối tháng mười hai, Thẩm Lạc phải dẫn đoàn đi kiểm tra ngân hàng nông thương tại Thường Thục khoảng một tuần, xem như là đi công tác ngắn hạn.

Bởi vì sáng sớm thứ hai đã phải đi, cho nên buổi tối chủ nhật Thẩm Lạc liền sửa soạn một chút hành lý đơn giản.

Hạ Nhất Dương ở cạnh hắn, nhìn hắn gấp quần lót: “Khách sạn đặt xong chưa?”

Thẩm Lạc: “Ngay phụ cận Ngu Sơn, đến đó anh chụp hình cho em xem.”

Hạ Nhất Dương: “Đi ra ngoài kiểm tra có phải uống rượu không?”

“Có thể là sẽ phải.” Thẩm Lạc vươn tay: “Đưa cái áo ngủ kia cho anh.”

Hạ Nhất Dương đưa qua: “Mang thuốc giải rượu đi.”

Thẩm Lạc cười: “Ừ.”

Hạ Nhất Dương suy nghĩ: “Có muốn buổi tối em dành thời gian chạy qua đó với anh không?”

Thẩm Lạc: “Chạy tám mươi km để ngủ cùng không đáng, ngày hôm sau em lái xe trở về không mệt chết.”

Hạ Nhất Dương hờn dỗi ngậm miệng.

Thẩm Lạc nhìn anh một cái, mở rộng chân, kéo người vào trong lòng.

Hạ Nhất Dương nín cười hỏi hắn: “Thẩm lão gia có gì phân phó?”

Thẩm Lạc xoa nhẹ mông anh: “Nghe lời, ngoan ngoãn ở trong nhà anh, ngủ trên giường của anh, chờ anh về.”