.

Mỗi lần vết sẹo bị vạch trần, là mỗi lần hồi ức ngày xưa lại mãnh liệt trở về.

Bi thống, sợ hãi và hối hận không thể bù lại tuyệt vọng đã qua.

Đây là Nam đảo, bên vách núi, giữa một ngôi mộ, không lối thoát.

Thời gian như bánh xe không ngừng quay, hai anh em song sinh đứng ở hai đầu, im lặng nhìn nhau.

Hai người là ánh sao trên trời — Ở trời nam, có ngôi sao sáng — Thiên Nam Tinh, đó là cái tên mà năm đó khi Việt Nam Tinh biết mình sinh đôi đã dùng hết tâm tư nghĩ ra, bà quyết định gọi người anh là ‘Thiên Nam’, người em là ‘Phồn Tinh’—-Trên bầu trời mênh mông, dùng tấm lòng rộng rãi, nhìn thấu vạn vật dưới chân mình.

Nhưng, tính cách của bọn họ lại hoàn toàn tương phản.

Mục Thiên Nam nhìn Việt Phồn Tinh đang rơi đầy nước mắt, bỗng nhiên, anh hiểu chính mình đã cố chấp với nỗi đau nhiều năm qua và người ở đối diện, cũng đã mọc rễ trong lòng anh nhiều năm qua. Sao lại phải như vậy? Anh tự hỏi chính mình, anh luôn đứng giữa hai nẻo đường: hận thù hay tha thứ.

Trong phút chốc, linh hồn của Mục Thiên Nam đã rời khỏi vách núi này, phiêu đãng tận chín tầng mây, trông thấy hết những vui sướng, thống khổ, tiếc nuối, hoài niệm của cuộc đời. Anh cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện hai mươi năm qua anh chưa từng suy nghĩ, trong mấy giây ngắn ngủi, anh như hiểu thấu hết mọi chuyện.

“Anh tới,” Mục Thiên Nam nói với người đang rơi lệ, “Là để tha thứ! Tha thứ cho em, cũng là tha thứ cho chính mình!”

Việt Phồn Tinh nhìn anh trai của mình.

“Giờ nghĩ lại, đây cũng không phải là lỗi của em. Nếu như thật muốn truy tìm nguyên do, nguồn gốc, chắc là chúng ta phải đi tìm từ chỗ mẹ của chúng ta. Bà ấy đi tìm tình yêu của mình, bước chân vào cơn xoáy hào môn thế gia, mới có đủ thứ chuyện về sau. Chúng ta là con của bà, phải thừa kế số mệnh của bà đúng không?” Mục Thiên Nam vừa dứt lời, gió biển đã mang những lời nói ấy bay thật xa, giống như những lời ấy được cắt ra từ linh hồn của chính anh, “Sau đó, ngẫm lại, nguyên do mà anh không thể tha thứ cho em đã không còn là do em tự ý ra khỏi nhà dẫn tới bi kịch của mẹ, mà là, những việc em đã làm, sau khi bước vào Mục gia. Anh phải nói cho em biết, anh là anh của em, anh không thể không thất vọng về em được. Bởi vì, ở sâu trong lòng anh, anh luôn hy vọng em có thể trở thành một người đàn ông chân chính, biết gánh vác những gì mình đã gây ra, chứ không phải sa vào trò đùa tình yêu và xác thịt. Nhưng, em luôn khiến anh phải thất vọng!”

Việt Phồn Tinh nheo lại đôi mắt hẹp dài đang rơi lệ, đứng giữa cuồng phong, mở miệng, “Anh hai, anh biết không? Người đầu tiên mà em yêu, chính là quản gia của em! Năm đó, khi mẹ qua đời, anh cũng bỏ em tới Mục gia, em cô đơn, sợ hãi, nguyền rủa, oán hận trong vô vọng. Vào lúc đó, anh ta đã quan tâm, chăm sóc em, khiến em không muốn rời xa anh ta!” Việt Phồn Tinh không hề biện giải cho bản thân, anh chỉ nhắc lại một câu chuyện đã qua. Lúc còn ở tuổi thiếu niên, vì để có được người quản gia đã có vợ con đó, anh đã làm ra rất nhiều chuyện nông nổi khiến mọi người đều phát hiện, làm ồn ào cả lên. Nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không có được thứ mình muốn.

“Anh hai, em là bác sĩ tâm lý! Em rất hiểu những khúc mắc của bản thân mình. Thế giới này, có người thích lạm tình, nhưng cũng có nhiều người lại chẳng thể tìm được tình yêu. Mẹ là loại người đó và em cũng như thế!” Việt Phồn Tinh lại nói tiếp.

“Cho nên nói, có lẽ, anh là người phải nói câu xin lỗi! Năm đó anh đã bỏ lại em một mình trước sóng to gió lớn!” Mục Thiên Nam vươn tay lau khô hốc mắt đang phát đau lên, “Nhưng, hiện tại, anh lại thấy, cũng may người tới Mục gia là anh!”

Mục Thiên Nam buông tay xuống, Việt Phồn Tinh cũng ngừng rơi lệ, hai người lại lẳng lặng nhìn nhau.

“Anh cho rằng, rất may anh là người đã tới nơi đó!” Mục Thiên Nam nói.

Nhìn vào mắt Mục Thiên Nam, Việt Phồn Tinh chợt trông thấy bóng dáng một đứa trẻ cô độc, vất vả trưởng thành trong cơn lốc giữa nơi nhà cao cửa rộng. Đó là anh trai của anh, người anh trước giờ luôn trầm mặc, ít nói. Khi anh cô đơn, đau lòng, nguyền rủa, oán hận trong vô vọng, anh ấy đã làm như thế nào đây?

Trong quá cafe ‘Vui Vẻ’.

“Hương vị này rất kỳ lạ, nhưng lại uống rất ngon!” Đan Giai Nguyệt khen.

“Đúng vậy!” Mục Dã dùng giọng điệu ‘nghe tôi sẽ không sai’, đáp: “Nhưng mà, anh mau nói tiến triển của hai người cho tôi biết đi! Tôi thấy anh ra đây là muốn kể cho tôi nghe nha. Mà cũng bất ngờ thật, rõ ràng mấy hôm trước khi trông thấy anh, nhìn cứ như cái xác không hồn ấy. Xem hiện tại, ngay cả khóe mắt cũng đầy ý cười rồi!” Cậu nhóc có chiếc cằm nhọn nhọn trêu chọc vị trưởng bối có khuôn mặt tròn tròn.

“Tôi cũng thấy cậu vui hơn không ít! Cậu đúng là kiên cường hơn tôi rất nhiều!”

“Đừng chỉ nhìn bề ngoài thế chứ!”

“Đúng vậy! Tôi còn nghĩ xem cậu có mắng tôi, vì tôi đã làm tổn thương một cô gái tốt như Chu Uy An hay không?” Trong mắt của Đan Giai Nguyệt chứa đầy thâm ý.

“Chị ta? Tôi cũng không thân với chị ta lắm. Với lại, chuyện của anh là do hai bên tự nguyện, mắc gì phải thấy có lỗi chứ? Chẳng lẽ, anh đành lòng để anh Nam kết hôn với người anh ấy không yêu hay sao?” Cậu trai ấy nói ra quan điểm có chút sắc bén của mình, “Tôi thấy, chỉ có người dịu dàng như anh mới có thể cho anh Nam một tình yêu chân chính. Còn người phụ nữ đó…” Cậu ấy lắc đầu, “Chị ta không tốt!”

Đan Giai Nguyệt cười, “Tôi là người dịu dàng à?”

Mục Dã đáp: “Đúng vậy, nếu không, tính ra thì tôi với anh cũng chỉ mới gặp nhau ba, bốn lần thôi, sao lại có thể ngồi nói chuyện với nhau như thế này đây?”

“Vậy tôi xin cám ơn cậu!” Đan Giai Nguyệt cười, cá tính của cậu trai này đáng yêu thật.

“Mau nói cho tôi nghe, hai người có ‘làm’ chưa? Còn nữa, anh là ‘thụ’ đúng không?”

Đan Giai Nguyệt suýt chết vì sặc cafe, “Khụ! khụ!…”

“Uống từ từ thôi chứ!” Mục Dã nhanh chóng đưa khăn giấy tới cho anh.

“Không… không phải vậy chứ…” Đan Giai Nguyệt lấy khăn giấy lau khóe môi, bất đắc dĩ đáp lại. Cuối cùng, dưới ánh mắt chờ mong của cậu trai nọ, anh đã thản nhiên mở miệng, “Vẫn chưa ‘làm’, chỉ mới hôn thôi! Tôi có nói với anh ấy, giờ phải giải quyết cho xong chuyện của cô Chu rồi mới nói tiếp. Ờ… anh ấy có rất nhiều ‘kinh nghiệm’, nên tôi nghĩ, chắc tôi sẽ là phía bị động!” Nói xong, anh xấu hổ đỏ hết cả mặt.

Cậu trai nọ nghe xong, nghiêm túc nói: “Anh Giai Nguyệt, anh đúng thật là đáng yêu nha! Nếu không phải trong lòng tôi vẫn còn nhớ tới con người đó, còn anh thì có anh Nam, tôi nhất định sẽ theo đuổi anh!”

Đan Giai Nguyệt hết biết nói gì, cũng sắp ba mươi tuổi rồi mà còn ‘đáng yêu’ nỗi gì nữa, “Lo uống cafe của cậu đi, đừng chọc ghẹo trưởng bối!”

“Được thôi!” Cậu trai le lưỡi, hớp một ngụm cafe sắp nguội, sau đó lại hỏi tiếp, “Phải rồi, anh Nam sắp rời khỏi Nam đảo rồi phải không? Anh thế nào? Tính ở cùng với anh ấy, hay là…”

“Bảy giờ sáng mai lên máy bay, tôi muốn trở về chung với anh ấy —- Nếu như anh ấy vẫn nói rằng anh mấy muốn tôi theo!”

Cậu trai vừa định nói câu ‘đừng quá lo lắng’ để dỗ dành đối phương, nào ngờ, di động của Đan Giai Nguyệt lại vang lên.

Đan Giai Nguyệt bắt máy, nói chuyện xong, quay qua hỏi Mục Dã, “Anh Nam của cậu đi uống rượu với Việt Phồn Tinh, giờ say hết biết đường về rồi, tôi phải tới đó đón, cậu, có đi cùng không?”