.

Buổi trưa, Mục Thiên Nam lái xe tới nhà Đan Giai Nguyệt như đã hẹn.

Má Trương và Đan Giai Nguyệt đứng ở cửa, nhìn Mục Thiên Nam đang bước xuống xe. Má Trương nhìn cậu thanh niên mặc tây trang đó một chút rồi quay đầu sang nói với Đan Giai Nguyệt, “Ủa, người bạn thời trung học mà cậu nói là cái cậu má gặp tối đó à? Vậy mà má còn tưởng là cậu cái cậu Phồn Tinh gặp ở bệnh viện hôm nọ chứ!” Bà nhủ thầm trong bụng: Tuy nhiên, nhìn khí chất và quần áo của người này chắc cũng là công tử nhà giàu. Với lại, trông cũng hao hao cái cậu Việt Phồn Tinh kia.

Lúc này Đan Giai Nguyệt đúng là xấu hổ chết đi được. Anh chỉ định mượn cớ má Trương phải về quê, cần phải có người thường xuyên tới thăm nom, nhân cơ hội này tiếp cận với Mục Thiên Nam nhiều hơn một chút. Chứ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Mục Thiên Nam lại bảo anh dọn đồ đạc tới ở nhà anh ấy như thế. Aizz, Mục Thiên Nam là một người thích yên tĩnh, độc lập, không thích có người quấy rầy đâu nha.

“Giai Nguyệt à, cậu đi xem lại coi có bỏ quên thứ gì không, để má tới nói chuyện với người ta!” Má Trương quay qua bảo với Đan Giai Nguyệt.

“À, không…” Tất cả những gì đang diễn ra khiến Đan Giai Nguyệt không biết phải nói gì, cho nên anh đành đi vào nhà xem lại một chút, đợi khi nào nghĩ xong sẽ nói ngay.

Lúc bước ra, thấy má Trương đang đứng nói gì đó với Mục Thiên Nam. Má Trương đưa lưng về phía anh, còn Mục Thiên Nam thì đứng đối diện, anh thấy dường như Mục Thiên Nam đang nghe rất chăm chú.

Đang nói gì đó?

Đan Giai Nguyệt bước tới gần hai người, nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng, Mục Thiên Nam đã nhìn thấy anh.

Hai người bắt đầu chào hỏi. Đầu tiên là Mục Thiên Nam ân cần thăm hỏi bệnh tình của Đan Giai Nguyệt, Đan Giai Nguyệt đáp lại là không sao cả, sau đó Đan Giai Nguyệt nói cảm ơn Mục Thiên Nam đã quan tâm, Mục Thiên Nam lại đáp lại là đừng khách sáo, dù gì thì bọn họ cũng là bạn bè của nhau.

Đan Giai Nguyệt không biết tại sao Mục Thiên Nam lại đồng ý lời thỉnh cầu hơi bị quá đáng này của mình, nhưng tới giờ anh thật sự muốn từ chối, vì anh không muốn mang tới phiền hà cho anh ấy, chuyện như thế anh thật không muốn nghĩ tới chút nào.

Đan Giai Nguyệt đang do dự.

Trong lúc anh do dự, Mục Thiên Nam và má Trương cũng đã mang hết hành lý lên xe. Tất nhiên đó cũng chỉ là mấy bộ quần áo, nhưng do Đan Giai Nguyệt vừa mới phẫu thuật xong, cho nên anh phải nhờ người khác xách hộ.

Mọi chuyện phát triển thật thần kỳ, khiến Đan Giai Nguyệt vừa bất an lại vừa thấy hưng phấn.

Cho đến khi tiễn má Trương đi, ngồi lên xe Mục Thiên Nam rồi, Đan Giai Nguyệt vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ.

Anh giương mắt nhìn người đàn ông anh tuấn có đôi gò má hơi gầy, chiếc mũi cao thẳng bên cạnh.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi, hai người sẽ sống cùng nhau sao? Cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa thốt ra được câu không muốn đến nhà người ta ở nữa.

Anh mong chờ, anh lo lắng.

Mục Thiên Nam đang lái xe, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, thấy sắp đến trung tâm thương mại, chỉ cần chạy thêm chút nữa là có thể tới nhà anh ngay vùng ngoại ô của một thành phố khác.

Anh cũng không ngờ là có ngày anh sẽ có cái cảm giác vui vẻ khi được giúp đỡ người khác. Giống như, mỗi khi ở cùng Đan Giai Nguyệt, anh sẽ phát hiện một mặt khác của mình.

Đan Giai Nguyệt, cậu đúng là người kỳ lạ.

“Cậu còn cần thứ gì không? Phía trước là trung tâm thương mại, đi nữa sẽ không còn chỗ nào mua đâu. Hay là xuống mua gì đi!”

“Ờ, không có thứ gì cả! Tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhiêu đây chắc cũng đủ rồi!” Đan Giai Nguyệt dời ánh mắt khỏi mặt Mục Thiên Nam.

“Tôi có một chuyện muốn hỏi!” Suy nghĩ rất lâu, sau cùng Đan Giai Nguyệt vẫn quyết định hỏi.

“Cậu nói đi!” Mục Thiên Nam đáp. Khi người này nói chuyện anh sẽ thấy vui, tại sao lại như vậy? Chính anh cũng không hiểu.

“Sao lại muốn tôi dọn tới nhà cậu, tôi không định tới nhà cậu đâu. Tôi sợ tôi sẽ quấy nhiễu tới cậu!”

“…” Mục Thiên Nam quay đầu lại nhìn người đang nói chuyện, nghĩ một chút, sau đó lại nhìn ra ngoài cửa kính, nói: “Cậu không có quấy nhiễu tới tôi!”

Câu trả lời đúng thật là ông nói gà bà nói vịt, nhưng không biết thế nào, Đan Giai Nguyệt không hỏi tiếp nữa. Anh cúi đầu, cười.

Sợi dây ràng buộc cứ thế mà sinh ra, cũng ngày một lớn dần.