Cố Cẩn Ngôn giơ ngón tay lên móc lỗ tai rồi đứng dậy:
- Em đi mua cho chị cái gì ăn tạm để lót dạ nhé. Chị mà không ăn, tí nữa Đuôi Nhỏ dậy, em sẽ mách nó, xem chị có dám nhịn đói không.
- Được rồi, chị sợ hai chú cháu cậu rồi, chị ăn là được chứ gì?
- Thế còn nghe được!
Cố Cẩn Ngôn đi ra ngoài mua thức ăn cho Tần Mộ Sở.
Mộ Sở ngồi ở bên giường nhìn Đuôi Nhỏ đang ngủ say, và suy nghĩ đến những điều mà Cố Cẩn Ngôn vừa nói.
Đúng vậy! Việc cấp bách nhất bây giờ là nghĩ cách chữa khỏi cho Đuôi Nhỏ, còn những chuyện khác đành gác lại thôi.
Nghĩ ngợi một lát, Mộ Sở đứng dậy, ra khỏi phòng bệnh.
Cô do dự trong chốc lát rồi gọi cho Lâu Tư Trầm.
Sáng nay cô đi vội quá, chẳng kịp nói gì với hắn, không biết sức khỏe của hắn thế nào rồi.
Mộ Sở hơi lo lắng, bởi vì người kia thực sự không biết cách chăm sóc bản thân gì cả. Thế nhưng nghĩ tới bên cạnh hắn còn có thư kí Lâm thì cô cũng yên tâm được phần nào.
Thế nhưng điện thoại vang hồi lâu mà không ai nhấc máy, khiến cho cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Cô gọi liền mấy cuộc nữa nhưng vẫn chẳng có ai nghe.
Chuyện gì thế nhỉ?
Mộ Sở bỗng nhiên sốt ruột quá. Lâu Tư Trầm vẫn còn chưa khỏe chút nào. Thế nhưng bây giờ cô không thể bỏ Đuôi Nhỏ ở đây để đi tìm hắn được. Cô lại còn không có số điện thoại của thư kí Lâm nữa chứ.
Nhất thời, Mộ Sở chẳng biết phải làm sao.
Cô đi đi lại lại trong hành lang một lát mới nhớ ra mình có thể gọi cho lễ tân khách sạn. Thế là cô vội vàng gọi cho tổng đài của khách sạn thuyển buồm.
- Chào cô, cô có thể nối máy tới điện thoại bàn trong phòng VIP5888 giúp tôi được không?
- Thưa cô, xin lỗi cô, điện thoại bàn trong phòng VIP5888 không nối máy với bên ngoài. Nếu cô có việc gì thì có thể liên lạc với thư kí riêng của khách trong phòng VIP5888 ạ.
- Được rồi, vậy cô nối máy với thư kí Lâm cho tôi cũng được.
- Vâng ạ, xin cô chờ cho một chút.
Trong điện thoại vang lên tiếng chuông reo.
Mộ Sở đứng ngoài hành lang và chờ đợi trong lo lắng. Hai ngón tay gõ gõ bệ cửa, chẳng theo một tiết tấu nào.
Thời gian chờ đợi chẳng đáng là bao, thế nhưng với Tần Mộ Sở bây giờ thì vài giây lại dài như hàng vài thế kỉ.
Cuối cùng, khi cô chờ đến nóng lòng thì điện thoại cũng được nối thông.
- Chào cô, tôi là thư kí Lâm, xin hỏi cô là ai ạ?
- Thư kí Lâm à, là tôi, Tần Mộ Sở đây.
- Cô Tần đấy ạ?
Thư kí Lâm vội gọi một tiếng cực kì cung kính.
- Ban nãy tôi gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lâu nhưng không gọi được. Tôi muốn hỏi thăm một chút, bây giờ anh ta thế nào rồi? Đã hạ sốt chưa?
- Ôi...
Thư kí Lâm trong điện thoại có vẻ hơi chần chừ, lát sau cô mới nói:
- Sau khi cô đi thì ngài ấy về mà người toàn máu, tôi nhìn thấy cũng hoảng cả hồn, sốt cũng không giảm mà còn nặng hơn. Nhưng ngài ấy không cho các bác sĩ chữa trị, cứ thế đi đến sân bay luôn rồi.
- Đến sân bay á?
Mộ Sở nghe xong, tim đập điên cuồng:
- Giờ này mà anh ta đến sân bay làm gì?
- Tôi cũng không biết hành trình cụ thể của ngài ấy, có lẽ là phải đi công tác đột xuất đấy ạ.
Mộ Sở nghe xong thì giận điên người:
- Anh ta không muốn sống nữa phải không?! Thư kí Lâm, cô có thể liên hệ với anh ta giùm tôi được không? Anh ta bị thương nặng như thế, vết thương còn nhiễm trùng nữa, không thể chạy linh tinh như vậy được!
- Để tôi thử liên hệ giúp cô.
- Được, cảm ơn cô!
Tần Mộ Sở gác máy rồi lại đợi chờ trong bồn chồn lo lắng.
...
Trên máy bay cá nhân, ở một nơi khác.
Bác sĩ đang xử lý vết thương trên ngực cho Lâu Tư Trầm, nước thuốc đổ xuống đau thấu tim, nhưng hắn lại chẳng hề kêu thành tiếng.
- Thiếu chủ, ngài bị thương nặng thế này, sao còn tự mình đi chứ? Ngài hành hạ thân thể như vậy, chẳng phải là khiến đám cấp dưới chúng tôi áy náy đến chết hay sao?
Tiết Bỉnh đứng bên cạnh, khuyên nhủ thiếu chủ nhà mình hết sức tận tình.
Rõ ràng đã nói là Tiết Bỉnh sẽ đi chuyến này cơ mà, sao ông lớn nhà anh ta lại chạy tới ngay trước giờ bay vậy?
Lâu Tư Trầm ngước đôi mắt lạnh căm căm, ánh mắt sắc lẻm bắn thẳng vào Tiết Bỉnh:
- Nói ít thôi!
- ... Có phải ngài lại cãi nhau với thiếu phu nhân rồi không?
Tiết Bỉnh, vạch áo cho người xem lưng thế, anh không sợ chết à?
Biết ngay mà!
Tiết Bỉnh nghĩ... kì công tác này của anh ta đi tong rồi!
Lần nào thiếu chủ nhà họ cãi nhau với thiếu phu nhân thì bầu không khí cũng kéo mây đen dày đặc, trước khi họ làm lành, anh đừng mơ có ngày nào an yên!
Tiết Bỉnh đang mải nghĩ thì thấy điện thoại trong túi đổ chuông.
Người gọi tới là thư kí Lâm.
Tiết Bỉnh vội vàng nghe máy:
- Có chuyện gì thế?
- Trợ lý Tiết à? Thiếu phu nhân đang tìm thiếu chủ cuống lên đây này! Anh xem có nên hỏi ngài ấy một chút không?
- Ừ, chờ một tí.
Tiết Bỉnh bỏ máy xuống rồi nói với Lâu Tư Trầm đang ngồi đối diện:
- Thiếu chủ ơi, thiếu phu nhân đang nhờ thư kí Lâm tìm ngài kia kìa! Ngài có muốn trả lời điện thoại của cô ấy không?
- Khỏi!
Lâu Tư Trầm đanh mặt, từ chối thẳng:
- Bảo với thư kí Lâm, từ nay về sau từ chối tất cả các cuộc gọi của cô ta cho tôi!
- Chuyện này...
Tiết Bỉnh tỏ vẻ khó xử.
- Không muốn làm à?
Thấy Tiết Bỉnh không đáp, Lâu Tư Trầm nhìn anh ta cảnh cáo.
- Dạ!
Tiết Bỉnh lập tức hồi thần. Anh nói với thư kí Lâm trong điện thoại:
- Thiếu chủ bảo đừng có nghe máy của thiếu phu nhân nữa. Cô nói với thiếu phu nhân là cô không liên lạc được với thiếu chủ đi.
- ... Ừ, được rồi.
Thư kí Lâm thở dài một hơi rồi gác máy.
Khi điện thoại của Tần Mộ Sở đổ chuông thì đã là mười phút sau.
- Thế nào? Có tìm được anh ta không?
Tần Mộ Sở vừa mới nghe máy, chưa kịp chào hỏi thư kí Lâm thì đã vội vàng hỏi dồn:
Thư kí Lâm do dự một chút mới nói:
- Cô Tần, xin lỗi cô, tôi cũng không liên lạc được với ngài ấy.
- ... Thế à.
Bao nhiêu hi vọng của Tần Mộ Sở đều tan thành mây khói theo câu nói của thư kí Lâm. Giọng nói của cô thất vọng vô bờ, tinh thần cũng càng thêm uể oải.
Thư kí Lâm nghe ra cảm xúc suy sụp của cô, bèn trấn an một câu:
- Cô không cần lo lắng cho ngài ấy đâu, bên cạnh ngài ấy có nhiều người chăm sóc lắm, nhất định sẽ không có chuyện gì!
- Hi vọng là như thế.
Mộ Sở thở dài:
- Cả cô mà cũng không ở bên cạnh anh ta thì tôi lo quá. Không biết anh ta nghĩ cái gì mà lại không biết quý bản thân mình như thế nữa!
Cứ nghĩ đến việc hắn mang vết thương nặng nề kia bay ra nước ngoài thì Tần Mộ Sở lại nóng ruột. Nếu có thể, cô thật muốn phóng ngay ra sân bay mà bắt người về!
Thế nhưng cô có thể đi không?
Đương nhiên là cô không đi được!
Tần Mộ Sở cúp máy với thư kí Lâm, đáy lòng càng thêm phiền muộn.
Bệnh của Đuôi Nhỏ đã khiến cho cô mệt mỏi lắm rồi, Lâu Tư Trầm lại còn giày vò như vậy, khiến cho cô cảm thấy mình kiệt sức tới nơi.
Tần Mộ Sở ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện, đầu óc trống rỗng. Mãi đến khi Cố Cẩn Ngôn mang thức ăn về, cô mới hồi thần.
- Nghĩ gì mà ngồi ngẩn ra ở đây thế?
- Không... không có gì.
Mộ Sở lắc đầu:
- Mua cái gì đấy?
- Em đoán chị chẳng thiết ăn gì nên đã mua bát cháo đậu xanh về đây. Tí nữa người làm nhà em hầm canh gà mang đến, chị ăn kèm đôi miếng đi.
- ... Được.
Mộ Sở mỉm cười đáp lại, lời đáp yếu ớt nhẹ tênh, sắc mặt cũng trắng bệch đến đáng sợ.
Cố Cẩn Ngôn đưa cháo đậu xanh cho cô rồi ngồi xuống bên cô:
- Em đã sắp xếp y tá riêng để chăm sóc cho Đuôi Nhỏ rồi. Chị yên tâm, họ đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có nhiều kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân và trẻ con lắm. Có các cô ấy ở đây thì lúc chị đi làm cũng không cần lo lắng quá. May mà chị làm ngay ở bệnh viện này, lúc nào cũng có thể bầu bạn bên con bé.
- Cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho chị chu toàn như vậy, nhưng mà tiền...
- Thôi chị ơi, chị đừng có nghĩ tới tiền nữa, chị cứ giao cho em.
- Không được.
Tần Mộ Sở luôn luôn giữ vững lập trường trong vấn đề này:
- Chị không thể dùng tiền của cậu thế được. Chị sẽ ghi giấy nợ cho cậu, bao giờ có lương thì chị trả cậu sau.
- Khỏi cần giấy đi chị, người nhà đừng có khách khí với nhau. Hơn nữa, bệnh của Đuôi Nhỏ tương lai tốn nhiều tiền lắm, vài đồng lương còm của chị chỉ sợ không đủ hai ngày.
Cố Cẩn Ngôn nói trúng điều mà cô đang lo nghĩ.
Đuôi Nhỏ mắc bệnh. Điều khiến cho Tần Mộ Sở lo lắng không chỉ có bản thân căn bệnh của con bé, mà còn cả khoản tiền cứu mạng khổng lồ kia nữa.
Cô chỉ là một thực tập sinh con con trong bệnh viện, mấy đồng lương vừa đủ để nuôi dưỡng Đuôi Nhỏ mà thôi. Số tiền ấy chỉ là muối bỏ biển so với tiền chữa bệnh cho con bé.
Nếu như cần hóa trị hoặc là ghép tủy, không có mấy chục, mấy trăm vạn là không xong.
Cứ nghĩ đến con số khổng lồ kia thì Tần Mộ Sở lại cảm thấy như có cả một ngọn núi đang đè nặng trên đỉnh đầu mình, khiến cho cô không sao thở nổi.
Thế nhưng không kịp thở cũng chẳng làm gì được. Vì Đuôi Nhỏ, cô chỉ có thể đương đầu với mọi khó khăn.
Mấy năm nay cô nếm bao cay đắng! Chút gian khổ này có đáng là bao?
Đúng, chẳng đáng là bao!
Cô và Đuôi Nhỏ sẽ cùng nhau cố gắng vượt qua hết thảy!
- Cẩn Ngôn, chị sẽ cố gắng kiếm tiền để trả cho cậu sớm nhất có thể.
Tần Mộ Sở nói với vẻ mặt đầy kiên định.
Nhìn vẻ mặt ấy, Cố Cẩn Ngôn chỉ thấy đau lòng:
- Được rồi, chị biết là em không thiếu chút tiền ấy mà. Huống hồ chị cũng biết là em thương Đuôi Nhỏ như con gái ruột của mình, em làm ba nó, em chi tiền cho nó cũng là đương nhiên thôi.
- Cậu không cần thuyết phục chị. Chị biết suy nghĩ của cậu, nhưng chị cũng có nguyên tắc của mình. Chị... chị còn có thể bán nhà mà.
Ngôi nhà kia là tài sản duy nhất mà mẹ cô để lại cho cô. Tuy rằng cô không nỡ, thế nhưng vì Đuôi Nhỏ, dù có không nỡ đi chăng nữa vẫn phải từ bỏ thôi.
- Bán là bán thế nào? Chị đừng quên, trước khi dì mất đã dặn chị rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng nhất định không được bán nhà!
Đúng vậy. Lời dặn của mẹ trước lúc lâm chung vẫn còn vang vọng bên tai. Thậm chí cô đã từng quỳ trước mặt mẹ mình rằng sẽ bảo vệ ngôi nhà ấy cả đời.
Tuy cô không biết rốt cuộc ngôi nhà ấy có ý nghĩa gì với mẹ của mình, thế nhưng cô đoán chắc là nó vô cùng quan trọng. Nếu không thì, làm sao mẹ có thể dặn đi dặn lại cô rằng không được bán đi?