- Lại đây...

Lâu Tư Trầm vỗ chỗ trống bên giường mình, ý bảo Tần Mộ Sở đến ngồi.

Tần Mộ Sở cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng ngồi xuống rồi hỏi:

- Thấy thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao?

Nói đoạn, cô lại duỗi tay sờ trán hắn:

  • Anh sốt vì nhiễm trùng vết thương à?
  • Cô hỏi nhiều quá! Bảo tôi trả lời câu nào trước đây?
Lâu Tư Trầm bỏ tay Tần Mộ Sở xuống, cầm trong bàn tay to rộng của mình rồi hỏi.

- Trả lời hết đi.

Tần Mộ Sở mặc cho hắn nắm lấy tay mình, không giãy dụa, cũng không rút ra:

  • Bác sĩ bảo thế nào?
  • Không đáng ngại.
  • Vết thương có nhiễm trùng không?
  • Hơi hơi.
  • ...
Thế nghĩa là có nhiễm trùng rồi!

Tần Mộ Sở cau chặt đôi mày thanh tú, cắn môi dưới, nhìn hắn đầy lo lắng:

  • Vết thương đau lắm đúng không?
  • Đau lắm, đau đến mức phải có người lên giường hầu hạ rồi.
Tần Mộ Sở lườm hắn:

- Ăn nói hẳn hoi!

Lâu Tư Trầm xốc chăn xuống giường:

  • Vào phòng thay quần áo chọn một bộ đồ ra đây cho tôi.
  • ... Anh không nằm nữa à?
  • Đói rồi, đi ăn cơm trước.
  • Ừ nhỉ!
Tần Mộ Sở vào phòng thay quần áo rồi nói vọng ra:

  • Ở ngoài gửi nhiều đồ ăn vào đây lắm, hơn nữa hình như đều là do đầu bếp nhà hàng Michelin nấu thì phải! Chủ nhiệm Lâu à, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng hiểu vì sao anh thích ở khách sạn mà không chịu về nhà rồi, ngày nào cũng sống sung sướng, cơm đến há mồm, áo đến giơ tay thế này thì tôi cũng muốn ở khách sạn luôn!
  • Thế thì đến đây.
Lâu Tư Trầm tựa vào cửa phòng thay đồ rồi nói.

- ...

Tần Mộ Sở phát giác ra mình lại tự lấy đá đập chân rồi.

Cô chuyển đề tài một cách cứng ngắc:

- Ban nãy nhìn mấy bác sĩ ở ngoài mà tôi phát hoảng luôn. Họ là các bác sĩ hàng đầu trên thế giới đó! Chậc chậc, đáng lẽ ban nãy tôi phải lấy điện thoại quay lại cảnh tượng rầm rộ ấy mới đúng, mời nhiều bác sĩ nổi tiếng tập trung lại một chỗ như vậy vất vả biết chừng nào chứ!

Cùng lúc ấy, Tần Mộ Sở cũng nhận ra sự chênh lệch giữa cô và người đàn ông kia.

Một người trên trời, một người dưới đất.

Tần Mộ Sở vừa chọn đồ cho Lâu Tư Trầm đứng ngoài cửa, vừa nói với hắn:

- Sao tôi lại cảm thấy anh không đơn giản như vẻ bề ngoài nhỉ?

Lâu Tư Trầm nhướn mày, đáy mắt toát lên ánh nhìn sâu xa:

- Ý gì thế?

Tần Mộ Sở suy nghĩ nghiêm túc rồi lắc đầu:

- Không nói rõ ra được.

Cô chỉ thấy người đàn ông trước mặt này toát ra hơi thở thần bí mà cô chẳng thể nhìn rõ mà thôi.

Nếu hắn thật sự chỉ là con trai lớn của họ Lâu, thì vì sao hắn lại có thể triệu tập được tất cả những bác sĩ nổi danh vào bậc nhất như thế? Bình thường bọn họ đều rất kiêu ngạo, muốn mời được một người đã khó lắm rồi, huống hồ là cả một nhóm đến phục vụ hắn ta?

Hơn nữa, bọn họ vô cùng cung kính với Lâu Tư Trầm, hiển nhiên đó không phải là thái độ mà các bác sĩ được thuê về nên có, mà là sự cung kính tự nhiên phát ra từ chính nội tâm họ!

Vết thương trên người hắn còn là do súng gây ra...

Tần Mộ Sở cảm thấy càng ngày mình càng không nhìn thấu được người đàn ông trước mặt.

Hắn thực sự chỉ đơn giản như những gì mình biết thôi ư?

Tần Mộ Sở chọn cho hắn mộ chiếc áo sơ mi trắng sọc xám và một chiếc quần Tây đen:

  • Được không?
  • Tùy cô!
Lâu Tư Trầm dễ tính một cách bất ngờ.

- Thế cứ mặc vậy đi.

Cô đưa quần áo cho hắn.

Lâu Tư Trầm không nhận:

- Tôi là người bị thương đấy, cô mặc cho tôi đi.

Tần Mộ Sở quẫn bách đến mức đỏ bừng cả mặt:

- Đừng quậy nữa, anh bị thương ở ngực chứ tay chân có sao đâu!

Nói đoạn, Tần Mộ Sở nhét quần áo vào tay hắn rồi giận dữ lườm hắn một cái:

- Tôi tắm cho anh là quá lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên.

Lâu Tư Trầm bật cười, nhận lấy quần áo rồi nói đầy tà tứ:

- Được, cô tắm cho tôi là được, còn quần áo để tôi tự mặc.

Lâu Tư Trầm vừa nói vừa mặc áo sơ mi.

Tần Mộ Sở lườm hắn, hờn dỗi:

  • Tôi đi ăn sáng đây! Anh rửa mặt xong thì đi ăn đi không nguội.
  • Ừ.
Lâu Tư Trầm vừa cài cúc áo vừa đáp.

Lúc Tần Mộ Sở đi ra khỏi phòng ngủ thì đoàn bác sĩ đông đảo đã rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình thư kí Lâm.

- Chào cô Tần.

Thư kí Lâm chào hỏi.

- Chào cô, thư kí Lâm, sáng sớm đã làm phiền cô rồi.

Tần Mộ Sở nghĩ may mà Lâu Tư Trầm có một thư kí đáng tin, chứ nếu không cô không biết phải làm thế nào nữa.

- Không sao, đây đều là việc mà tôi phải làm thôi.

Nói đoạn, thư kí Lâm đưa cho cô một tờ danh sách:

  • Cô Tần, đây là đơn thuốc của ngài Lâu và một số điều cần chú ý, bình thường làm phiền cô nhắc nhở ngài ấy giúp tôi nhé.
  • Được, tôi sẽ nhắc anh ta uống thuốc đúng giờ.
  • Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước.
Thư kí Lâm không muốn ở đây làm cái bóng đèn giữa hai người họ đâu.

  • Vâng, cô cứ đi làm việc của cô đi!
  • Có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé.
Thư kí Lâm rời phòng.

Cô vừa đi thì Lâu Tư Trầm cũng đã mặc xong quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Tần Mộ Sở không thể không thừa nhận rằng, hắn là người đàn ông mặc sơ mi và quần Tây đẹp nhất, phong cách nhất mà cô từng biết.

Cho dù lúc này hắn không thắt caravat, mấy cúc áo sơ mi từ cổ xuống cũng không chịu cài, thế nhưng ăn mặc như thế cũng chẳng làm giảm đi mảy may khí chất ngạo mạn toát ra từ người hắn. Dường như hắn đến cùng ánh sáng rực rỡ, khiến cho Tần Mộ Sở chẳng thể nào rời mắt được.

Bất kể là dáng người, diện mạo hay khí chất, người đàn ông này đều rất gợi tình!

Khó trách sao năm đó cô lại bị hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo, đến tận bây giờ vẫn chẳng thể lấy lại cả thân thể và trái tim mình.

- Nhìn gì thế?

Lâu Tư Trầm đã đến gần cô từ bao giờ.

- Hả?

Bấy giờ Tần Mộ Sở mới hồi thần lại, cô ngượng quá, vội quay đi:

- Không gì, ăn cơm thôi!

Cô quay người đi vào phòng ăn.

Lâu Tư Trầm rảo bước đuổi theo.

Tần Mộ Sở mở món ăn được giữ ấm, vừa thấy đồ ăn được đựng trong khay bạc thì không khỏi thốt lên kinh ngạc:

- Bữa sáng này quá xa xỉ rồi!

Mỗi món không nhiều lắm nhưng chủng loại lại cực kì đa dạng, có nhiều món mà Tần Mộ Sở còn chưa thấy bao giờ, chẳng trách cô cứ như nhà quê ra tỉnh.

- Thích thì ăn nhiều chút đi.

Lâu Tư Trầm ngồi xuống bên bàn.

Dường như hắn không có hứng lắm với bữa sáng đa dạng trước mặt. Hắn không ăn vội, mà cầm tờ báo sáng thư kí Lâm chuẩn bị cho mình rồi chăm chú lật xem.

Tần Mộ Sở hơi bất mãn. Cô nhíu mày, gõ dao nĩa lên bàn ăn, nhắc hắn:

- Ngài Lâu, đừng vừa ăn vừa đọc, dạ dày anh đã không tốt rồi, giờ mà không chăm sóc nó tử tế thì nó sẽ biểu tình cho anh xem!

Nói đoạn, cô dùng nĩa xiên một miếng điểm tâm nhỏ, đặt vào đĩa ăn của hắn:

- Ăn cơm xong rồi xem tiếp, được không?

Lâu Tư Trầm ngước mắt lên khỏi tờ báo rồi nhìn Tần Mộ Sở ở đối diện:

  • Sao lúc trước tôi không nhìn ra cô lắm chuyện như thế nhỉ?
  • ...
Ý là bây giờ anh kì thị tôi chứ gì?

Tần Mộ Sở bực mình cắn cái dĩa trong tay rồi liếc nhìn hắn đầy căm giận:

- Chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng người tốt!

Chẳng phải cô muốn tốt cho hắn hay sao hả?

- Nếu anh thấy tôi phiền quá thì tí nữa ăn cơm xong tôi sẽ đi làm.

Tần Mộ Sở nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng làm cho hai má phồng lên.

Lâu Tư Trầm liếc cô mà buồn cười. Sau đó hắn thả tờ báo xuống, cầm lấy dao nĩa:

- Hài lòng chưa?

Tần Mộ Sở cười tươi roi rói.

Thế còn tạm được!

Bao nhiêu buồn bã trong lòng Tần Mộ Sở tan thành mây khói, ăn cái gì cũng thấy ngon hơn. Cô vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa khen không ngừng nghỉ:

- Đầu bếp Michelin đúng là đẳng cấp, cái gì vào tay họ cũng thành sơn hào hải vị cả. Cái bánh ngọt này cũng thế này, ăn ngon quá là ngon!

Lâu Tư Trầm nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô, nét dịu dàng đong đầy trong ánh mắt.

Tần Mộ Sở thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì không ăn nữa, cô bỗng thấy hơi thẹn thùng:

  • Anh nhìn tôi mãi thế làm gì?
  • Lần đầu thấy phụ nữ ăn uống xấu nết như cô, lạ mắt ấy mà.
Lâu Tư Trầm đáp, mắt đượm ý cười.

- ...

Tần Mộ Sở lườm hắn:

- Anh không móc mỉa tôi mấy câu thì khó ở lắm phải không?

Lâu Tư Trầm nhếch lông mày, không nói gì nữa.

Mà thò tay về phía Tần Mộ Sở!

Tần Mộ Sở hoảng hốt né ra sau theo bản năng rồi nhìn hắn với vẻ đầy nghi hoặc.

Bàn tay của Lâu Tư Trầm vươn phải khoảng không, hắn cau mày, nét không vui hiện rõ trên vẻ mặt:

- Đừng động đậy.

Tần Mộ Sở bèn ngồi im ngoan ngoãn, không dám động đậy nữa.

Tay hắn vươn tới, ngón tay lạnh lẽo vuốt lên miệng cô rồi xoa mấy cái.

Tần Mộ Sở giật mình.

Lâu Tư Trầm híp mắt liếc cô ra chiều ghét bỏ:

  • Ăn bánh ngọt mà mồm toàn vụn bánh! Tần Mộ Sở, cô là phụ nữ đấy!
  • ...
Rõ ràng ngón tay hắn lạnh ngắt, thế mà Tần Mộ Sở lại thấy khóe miệng mình nóng rực lên như phải bỏng.

Cô vội vàng lau miệng rồi nói với vẻ luống cuống:

  • Thì vì bánh ngon quá mà!
  • Nếu thích thì tôi bảo họ ngày nào cũng làm cho cô ăn.
-... Thôi đừng.

Cô vội vàng xua tay từ chối.

- Sao?

Lâu Tư Trầm cau mày.

Tần Mộ Sở cắn cái nĩa trên tay rồi nói với vẻ vô tội:

- Anh đừng có làm tôi quen với cuộc sống xa hoa lãng phí này, tôi ăn cơm rau dưa quen rồi...

Đôi mày hoàn mỹ của Lâu Tư Trầm cau lại thành một chữ “xuyên”:

  • Tần Mộ Sở, cô sợ tôi đột ngột xông vào cuộc sống của cô à?
  • Hả? Gì cơ? Tôi chẳng hiểu anh nói gì cả.
Tần Mộ Sở chột dạ, giả ngu.

Chẳng dám nhìn hắn thêm cái nào.

Bởi vì... lời hắn nói đâm trúng tim đen của cô.

Cô sợ lắm! Sợ hắn sẽ xông vào cuộc đời mình lần nữa, và càng sợ hơn rằng cô sẽ quen với cuộc sống có hắn cạnh bên!