Ánh mắt lãnh đạm của Lâu Tư Trầm có ý vị khác nhìn về phía tượng đồng đối diện, nhưng lại vô ý mà trả lời:

  • Canh súp đang nóng, bị một cô bác sĩ thực tập không biết tên gì đụng phải làm bỏng.
  • ......
Hắn dường như mơ hồ nhìn thấy bên tượng đồng, không mặt nhỏ nhắn của Tần Mộ Sở đã biến sắc.

Tần Mộ Sở vô thức nắm chặt chai thuốc trị bỏng trong tay.

Lúc đầu, bản thân trong mắt hắn còn là “người lạ”, còn bây giờ đã biến thành người qua đường không biết tên!

Phải nói là trong tim cô thật sự không để ý, vậy đó là giả rồi.

Cô liền quay người rời khỏi nơi đó.

- Đám con gái bây giờ ai cũng cẩu thả hết!

Trình Huyên Oánh thấp giọng cằn nhằn vài câu.

Lâu Tư Trầm cũng chẳng muốn nghe.

Ánh mắt vẫn hướng về người đang ròi khỏi phía bên tượng đồng, mãi cho đến khi hình bóng đó biến mất phía ngã rẽ mới thu lại tầm nhìn của mình.

- Nhìn gì vậy?

Trình Huyên Oánh hoài nghi hỏi.

- Không có gì.

Lâu Tư Trầm không động đậy mà thu hồi tầm nhìn, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn như vậy, tìm không ra nửa điểm khác thường.

Lúc Tần Mộ Sở đi ngang qua thùng rác, không chút do dự mà vứt luôn chai thuốc đang cầm trên tay vào trong.

Đúng rồi, người ta sớm đã có vị hôn thê rồi, làm gì mà cần mình hỏi thăm nữa chứ? Còn nữa, cô hỏi thăm cũng không thích hợp đi! Lỡ như vị hôn thê của hắn hiểu lầm thì phải làm sao?

Bởi vậy, Tần Mộ Sở, cô vẫn là nên yên phận mà làm người qua đường xa lạ trong miệng hắn ta đi! Hai người vốn là nên như vậy!

Vốn là nên như vậy!

Tần Mộ Sở mới vừa đi đến hành lang, cư nhiên lại gặp phải Trình Huyên Oánh.

Cô liền ngạc nhiên.

Trình Huyên Oánh không phải ở vườn hoa bôi thuốc cho hắn ta sao? Tại sao nhanh như vậy mà quay về rồi?

Tần Mộ Sở nhìn cô ta cười nhẹ một cái, xem như chào hỏi.

Như cô biết sắc mặt của bản thân bây giờ nhất định đang rất khó coi.

Cô nhanh chóng bước đi về phía trước, chỉ muốn nhanh chóng bước qua cô ta, nhưng ai ngờ được, lúc lước qua vai nhau cô vẫn bị Trình Huyên Oánh gọi lại.

- Bác sĩ Tần.

Tần Mộ Sở chỉ còn cách dừng chân lại.

Quay người, nhìn cô ta.

Trình Huyên Oánh cười nhẹ một cái, - Lúc nãy tôi nhìn thấy cô đem thuốc cho Tư Trầm nhỉ?

- ......

Cô có thể nói là không phải không?

  • Bác sĩ Trình, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ vì vết thương trên người của bác sĩ Lâu thôi......
  • Tôi biết, tôi cũng không có hiểu lầm.
Trình Huyên Oánh cũng không đợi Tần Mộ Sở nói xong, liền ngắt lời cô, tự mình nói tiếp: - Tôi còn biết, cô là bạn gái cũ của Tư Trầm! Chuyện liên quan đến cô, anh ấy cũng có nói với tôi biết rồi, không dấu diếm gì hết.

- ......

Chuyện này, quả nhiên khiếng cho Tần Mộ Sở cảm thấy bất ngờ.

Bất ngờ hơn là, trong tim vẫn có chút gì đó nghẹn lại.

Nghĩ đến, hắn ta thật sự yêu thương Trình Huyên Oánh của hắn ta, cho nên không muốn cô ta có nửa điểm khó chịu!

  • Bác sĩ Tần, bất kể lúc trước hai người như thế nào, như bây giờ người Tư Trầm yêu là tôi, vị hôn thê của anh ấy là tôi! Cho nên, tôi hi vọng, cô có thể biết điều mà giữ khoảng cách với anh ấy. Có thể không?
  • ......
Đương nhiên có thể!

Cô có thể nói không được sao?

Làm người yêu hiện tại của người đàn ông đó, đưa ra loại yêu cầu này thực chất không có chút nào quá đáng, không phải sao?

Hơn nữa, cô là người đã kết hôn, giữ khoảng cách với người đàn ông khác ngoài chồng mình ra, không phải là việc cô nên làm sao?

Tần Mộ Sở hào phóng cười một cái, sắc mặt không hề thay đổi, - Bác sĩ Trình, quá khứ của tôi và Chủ nhiệm Lâu, nói thẳng ra thì, thực ra cũng chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện mà phạm sai lầm mà thôi! Vẫn là hi vọng cô không để trong lòng......