Tần Mộ Sở bước ra từ thang máy, giống như như người bại trận mà bỏ chạy.

Về đến văn phòng tâm tình vẫn không thể nào bình tĩnh lại.

Cô chưa từng nghĩ đến, họ cư nhiên lại gặp nhau như vậy......

Thật khiếng cô không đoán được mà.

Mà bây giờ bản thân còn cùng hắn làm việc chung một phòng khoa, cuối đầu không thấy nhưng ngẩn đầu lên là thấy rồi.

Đau đầu!

Nhưng mà làm cô đau đầu nhất là......

Đuôi Nhỏ!

Đứa con gái lén lút sinh ra của mình và hắn ta.

Hai người mỗi ngày cũng làm chung trong một phòng khoa, lỡ như bị lộ, Đuôi Nhỏ mà bị hắn ta phát hiện ra thì phải làm sao?

Nghĩ đến việc đó Tần Mộ Sở lại càng thêm hoảng loạn.

Cô tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào trong nhà họ Lâu phát hiện ra Đuôi Nhỏ được!

Vậy thì, từ chức?

Nhưng cô đã cố gắng suốt cả sáu năm trời, mới có thể như nguyện vọng thi vào Fu Jen, muốn cô bây giờ từ bỏ, ít nhiều cô cũng có chút không cam lòng!

- Mộ Sở, Mộ Sở! Nghĩ cái gì đó? Gọi cậu mấy tiếng cũng không có phản ứng gì!

Lục Dung Nhan không biết đến từ khi nào, đứng trước mắt của cô, vỗ vỗ vai cô.

- A?

Tần Mộ Sở bây giờ mới hồi hồn lại.

  • Cậu sao vậy? Sắc mặt như không được tốt lắm.
  • Có sao?
Tần Mộ Sở vỗ vỗ khuông mặt trắng bệch của mình, gắng gượng nở nụ cười,

  • Chắc là do tối qua không nghỉ ngơi tốt thôi à.
  • Đi thôi! Đi ăn cơm!
  • ......oh, đến ngay!
Lúc ăn cơm, Tần Mộ Sở vẫn còn chút lo nghĩ đâu đâu, không tập trung.

Không biết làm sao mà đầu óc Tần Mộ Sở toàn là hình ảnh của Lâu Tư Trầm và Trình Huyên Oánh cùng nhau ăn xúc xích.

Cô cảm thấy bản thân như bị ám ảnh rồi!

Thức ăn trong chén cũng không có mùi vị.

Cái gì cũng nuốt không trôi!

- Cậu có phải bị bệnh rồi không? Nhìn cậu ăn cái gì cũng không ngon miệng.

Lục Dung Nhan lo lắng hỏi.

- ...... Không.

Tần Mộ Sở lắc đầu:

  • Chỉ là do không có tâm trạng ăn cơm thôi.
  • Lượng công việc của chúng ta lớn như vậy, không ăn cơm làm sao mà làm nổi chứ?
  • Thật sự là nuốt không nổi.
  • Vậy uống chén canh đi! Vừa mới nấu xong, còn nóng đó, uống một chén làm ấm dạ dày cũng dễ chịu một chút.
  • Vậy cũng được!
Tần Mộ Sở chỉ còn cách đứng lên đi lấy canh.

Múc đầy một chén canh rong biển nóng, đang định bước đi nhưng ai ngờ vừa quay lưng thì “Ầm__” một tiếng, cô liền đụng phải người đàn ông bước đến ở phía sau.

- Ây da!! Xin lỗi, xin lỗi! Tôi thật sự không cố ý!

Cô liên tục nói xin lỗi.

Nước canh nóng hồi đổ đầy lên trên người đàn ông kia.

Làm dơ cái áo choàng trắng của anh ta ngay cả cái áo sơ mi kẻ sọc bên trong cũng ướt một mảng lớn.

Quan trọng nhất là, rất nóng nha!

- Không phải cố ý, vậy chính là có ý rồi?

Giọng nói trầm thấp mà lạnh lẽo, nhẹ nhàng từ phía trên đầu cô truyền đến.

...... Lại là hắn ta!

Hắn ta không phải đã đi ăn cơm với Trình Huyên Oánh rồi sao?

Ngay lúc này, sắc mặt của Lâu Tư Trầm tối sầm lại, có chút khó coi.

- ...... Tôi, tôi thật sự không cố ý mà!

Tần Mộ Sở nhìn vào phần ngực bị canh nóng đổ vào của hắn ta một cái, có chút gấp gáp.

Trong tiềm thức, cô dùng tay lau đi, muốn chùi sạch vết canh nóng ở trên ngực của hắn:

- Da có bị phỏng vào không? Bị phỏng vào phải mau đi thoa thuốc!

Lâu Tư Trầm nhìn việc tốt mà cô đang làm, lặp tức trầm tư.

Cổ họng gợi cảm của hắn động đậy một cái, đột nhiên hắn đưa tay ra bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn đang làm loạn trước ngực mình của cô:

- Bác sĩ Tần, đang ở nơi công cộng, còn có biết bao nhiêu đồng nghiệp đều đang nhìn, cô lại sờ qua sờ lại trên người tôi, e là không thích hợp cho lắm nhỉ? Người khác không biết còn tưởng là...... cô có ý đồ khác với tôi?