Niệm Niệm Có Ăn

Chương 42: Chuyến đi lan châu (1/3)

Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Ngồi trêи xe ngựa đi về hướng Lan Châu, bởi vì trong lòng Tần Nhược gấp gáp, ít nói hơn hẳn bình thường, mà ta thì vẫn còn chưa phục hồi được từ đau lòng của ngày hôm qua, cũng chẳng hào hứng được bao nhiêu.

Chỉ có Trần Thiến Thiến hệt như được đi dạo chơi ở ngoại thành, cực kỳ vui sướиɠ, líu ra líu ríu suốt một đường.

“Nếu chúng ta bắt được ca nữ kia, thì cũng coi như là lập được một công lao nhỉ, hai người nói có phải không?

Không biết Lan Châu là ở bao xa, từ nhỏ đến lớn tỷ chưa hề ra khỏi kinh thành. Phụ thân tỷ luôn nói biên quan rất xa rất xa, chỗ Lan Châu thì giao thông cũng không thuận tiện, chắc là cũng xa phết đấy?

Ôi, sao hai người lại không ho he gì thế, hai người còn có thể ngủ mở mắt đấy à?”

Trước đây ta không hề phát hiện Trần Thiến Thiến lại om sòm đến thế!

Nhưng mà, nghe nàng ồn ào lâu như vậy, buồn bã trong lòng ta đã vơi đi không ít. Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa hề ra khỏi kinh thành, nhìn các dãy núi liên tục không ngớt ở bên ngoài, cảm thấy rất trong lành, nhịn không được mà vén rèm cửa sổ lên.

Tần Nhược nhìn ta một cái: “Theo hướng Lan Châu, càng ngày gió cát sẽ càng lớn. Đến ngày mai thì ngươi nhất thiết không được kéo rèm lên, không thì đến lúc đó lại bị gió cào cho rách mặt đấy.”

Từ kinh thành đến Lan Châu, nếu ra roi thúc ngựa thì sẽ mất khoảng bốn, năm ngày, giữa đường còn phải đổi qua đường thủy, đi trêи kênh đào. Rất nhanh, chúng ta đã lên được một chiếc thuyền chở khách lớn trêи kênh đào, vừa mới đi đường thủy thì ba đại tiểu thư luôn sống trong nhung lụa chúng ta đã không chịu nổi rồi.

Ta và Tần Nhược vẫn còn tạm được, chỉ hơi chóng mặt thôi, Trần Thiến Thiến thì lại bị say sóng rất nghiêm trọng, ở trong khoang thuyền một buổi sáng nôn mấy lần liền, cực kỳ thảm hại.

Ta chỉ có thể ngồi ở bên giường, thỉnh thoảng đưa cho Trần Thiến Thiến chút nước để xúc miệng. Vốn là Tần Nhược cách chúng ta rất xa, sau đó thấy Trần Thiến Thiến nghiêm trọng như vậy, chắc là trong lòng áy náy, nên lặng lẽ đi tìm người lái thuyền, nấu cho Trần Thiến Thiến một bát thuốc giúp làm tinh thần tỉnh táo.

Tóc Trần Thiến Thiến hơi bị tán loạn, ta đỡ nàng ấy ngồi dậy uống thuốc, nàng ấy ai da một tiếng rồi lại chuẩn bị nằm xuống.

Tần Nhược cầm lấy bát thuốc từ tay ta, thở dài, nói nhỏ: “Xin lỗi, là ta kéo các ngươi xuống nước rồi.”

Thật là hiếm có, thế nào thì chúng ta cũng không nghĩ được là vốn đối với Tần Nhược là như kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, bây giờ lại thành ra quan hệ hoạn nạn có nhau.

Những chán ghét Tần Nhược trước đây, vào giờ này khắc này giống như đã tan thành tro bụi.

Ta nghĩ ngợi, rồi nói: “Ngươi biết được những gì thì kể toàn bộ ra đi, chúng ta cùng bàn bạc.”

Trần Thiến Thiến cũng không ngủ nữa, loạng choạng ngồi dậy: “Đúng thế, chúng ta đã ở trêи cùng một con thuyền rồi, hãy nói thật lòng đi, đừng giấu giếm gì cả.”

Tần Nhược đặt bát xuống, tìm một chiếc ghế để ngồi, bắt đầu rủ rỉ kể chuyện: “Người của Hoa Nguyệt lâu nói ả ca nữ đến kinh thành một mình, không bị ai ép buộc mà là tự tìm đến thanh lâu này, tự ả muốn bán thân. Nữ tử tự nguyện gia nhập thanh lâu thì mấy mươi năm cũng chẳng có một người, do đó, ở Hoa Nguyệt lâu thì ả cũng được xem là nổi tiếng.

Hạ Nguyệt Nhi này có một đặc điểm lớn, thích kết giao với quan viên, ở trước mặt một số người thì ả luôn uốn mình, làm theo ý của họ, đi lại rất thân mật với khá nhiều mệnh quan triều đình. Còn nữa, năm nay ả lại câu được Kiều Vĩnh, thanh mai trúc mã của ngươi, trúc mã kia còn muốn chuộc thân cho ả đấy.”

“Ôi trời ơi!” Trần Thiến Thiến không nhịn được tức giận, nhảy xuống giường, “Lâm Niệm, bằng hữu này của muội thật là không đáng để kết giao!”

Ta không biết phải làm sao, chỉ có thể giải thích: “Thứ nhất, Kiều Vĩnh không phải là thanh mai trúc mã của ta, thứ hai, hắn bị ả ca nữ lừa, còn tưởng ả là tri kỷ của hắn.”

“Tri kỷ này cũng quá là khó tìm đi, phải ở thanh lâu mới tìm được cơ đấy.” Tần Nhược không nhịn được tính cay nghiệt của nàng, cười mỉa mai, lại nói tiếp: “Người của Hoa Nguyệt lâu chỉ biết là nương của Hạ Nguyệt Nhi cũng là một nữ tử thanh lâu, đã qua đời, ả đơn độc một mình từ Lan Châu đến kinh thành, bơ vơ không nơi nương tựa. Trừ điều này ra thì Hạ Nguyệt Nhi cứ như một câu đố vậy, ả không hề tiếp xúc với các ca nữ khác, cũng chẳng có bằng hữu nào, lúc ả bị vào đại lao thì người cứu ả ra là tiểu nhị ở quán kia, đồng hương của ả.”

Nói đến đây, ta lại hơi phiền muộn một chút: “Lan Châu nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu chúng ta vẫn còn chưa tìm được ả ca nữ mà đã bị người nhà bắt về, thì còn mặt mũi gì nữa?”

“Ai da, muội yên tâm đi.” Khuôn mặt Trần Thiến Thiến rất ung dung, cứ như là đã tính trước hết mọi việc rồi (1), “Tiêu ít tiền tìm người săn tin là được mà.”

“Người săn tin là giống như “Bách sự thông” trong thoại bản á?” Ta bỗng nghĩ đến một vấn đề, “Chúng ta có nên nữ giả nam trang không nhỉ? Cứ thế này đi ra ngoài liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?”

“Có nguy hiểm gì chứ?” Trần Thiến Thiến không thèm để ý tí tẹo nào, “Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng không phải đều ở đây hay sao?”

Khóe miệng Tần Nhược co rút, ta không thể không gật đầu: “Tỷ nói cũng phải, dù bọn họ cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng dùng để dọa người thì cũng đủ rồi.”

Lần này Trần Thiến Thiến đi ra ngoài, không mang theo thị nữ, mà lại mang theo ba huynh đệ cao to lực lưỡng (2) đang làm việc vặt trong phủ.

Hồi nhỏ, ba người này bị phụ mẫu vứt ngoài đường bởi vì bị bệnh ngốc, vừa đúng lúc Trần Tướng quân dẫn binh đi ngang qua cứu về. Cũng vì nguyên nhân đó mà ba người họ đối với Trần Thiến Thiến nói gì nghe đấy, không giống những người khác ngăn chặn nàng xuất phủ.

Trần Thiến Thiến đắc ý đầy mặt, dường như là thuốc chống say đã có tác dụng, có vẻ có tinh thần hơn nhiều. Nàng ôm chăn nhìn Tần Nhược, cười đểu: “Tần Nhược, chúng ta đã ở trêи cùng một con thuyền rồi, ngươi có phải là nên kể chuyện của ngươi với Huỳnh Triệu Trung không?”

Trong phút chốc mặt Tần Nhược liền đỏ lên, mặc dù trong khoang thuyền ánh sáng lờ mờ, chúng ta vẫn có thể cảm thấy tâm trạng nàng không ổn định ngay lúc đó.

Hồi trước, Trần Thiến Thiến nói Tần Nhược mượn những bài thơ từ của học sinh của phụ thân nàng, để tự khoe khoang mình là tài nữ, nói nàng “da mặt dày”, nhưng mà, xem ra nàng bây giờ cũng không giống người có da mặt dày đâu.

“Ta biết các ngươi không thích ta, bởi vì trong mắt ta chẳng có ai cả (coi thường), ham quyền hám lợi (3).” Tần Nhược mở miệng, “Nhưng mà chúng ta xuất thân từ quan lại thế gia, cho dù mọi người đều giả vờ thành bộ dáng rất hòa khí, không phải sau lưng đều bợ cao giẫm thấp, cậy thế ức hϊế͙p͙ người như thế sao.”

Ta và Trần Thiến Thiến trăm miệng một lời: “Ai nói cơ?”

“Được rồi.” Tần Nhược cũng cảm thấy hơi chột dạ, “Lúc trước ta vẫn nghĩ là chỉ cần ta luôn luôn ở địa vị cao, thì ta muốn làm cái gì, sẽ có thể làm cái đó, sao phải kiêng dè người khác? Ta cũng chẳng quan tâm các ngươi có thích ta hay không, dù sau thì ta đã có Thái phi chống lưng cho rồi.

Trần Thiến Thiến, ngươi còn nhớ không, có một lần trong yến hội, Ngũ Công chúa hắt một ly rượu vào ta, lúc đó có nhiều người như thế, chẳng có một ai mở miệng cầu tình cho ta cả.” Tần Nhược kể, giọng nói cũng ảm đạm hơn, “Ta liền ghi hận các ngươi luôn, từ đấy về sau, thấy ai gặp nạn thì đều muốn giẫm thêm cho một cước.”

“Ta vẫn nhớ việc này.” Trần Thiến Thiến nghĩ lại một chút, nói: “Lúc đó là Huỳnh Triệu Trung đứng ra cầu tình giúp người, vì vậy mà ngươi liền thích hắn à?”

Tần Nhược lắc đầu: “Không phải, người khó tính như ta chỉ cảm thấy chàng đang vờ vĩnh, cố ý xem ta làm trò cười mà thôi, còn đáng hận hơn mấy người đang ngồi im không lên tiếng.

Cho đến tận hội đèn lồng tết Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng) năm nay, ta lẫn trong đám dân chúng, đứng trêи phố đoán đố đèn, lại gặp phải câu khó.” Nàng nhớ lại, trêи mặt không tự giác mang theo nụ cười, “Ta nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra đáp án, trong lòng rất gấp gáp đến giẫm chân, lại giẫm phải chân một người khác. Ta quay đầu lại nhìn, chàng đang đứng dưới ánh đèn, nhẹ nhàng cười nhìn ta, vào khắc đó, ta liền cảm thấy như trái tim mình bỗng dừng lại trong chốc lát.”

“Ồ.” Trần Thiến Thiến không thể không thay đổi vẻ mặt thành ghét bỏ, “Ngươi đúng là buồn nôn.”

Ta nghe đến nhập thần.

“Đại khái, đây chính là trong mắt tình nhân hóa Tây Thi đi.” Tần Nhược cũng hơi ngại ngùng, “Chàng đoán được câu đố, giúp ta thắng giải thưởng. Lúc đó ta liền cảm thấy, có lẽ ấn tượng trước đây về chàng đã sai rồi.”

Tần Nhược vẫn tiếp tục kể chuyện giữa nàng ấy và Huỳnh Triệu Trung, ta lại không chú ý, một chữ cũng không nghe vào đầu.

Ta đang nghĩ, “trái tim bỗng dừng lại trong chốc lát”, loại cảm giác này hình như ta đã từng có rồi nhỉ.

Là vào lúc nào đây?

Là lúc mà Cố Lẫm Chi cầm ô đứng trước mặt ta sao?

Là lúc mà Cố Lẫm Chi bị ta vạch trần rồi để ta tự đi về nhà sao?

Đột nhiên, ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, chốc lát liền xuất hiện một ý nghĩ:

Không phải là ta đã thật sự thích tên cao to rồi đấy chứ?

  

·

Trải qua một ngày một đêm, cuối cùng thì con thuyền cũng đã cập bờ. Những người qua lại ở bến lúc tảng sáng, hầu hết là những người bán hàng rong, đã bắt đầu rao hàng, rất quý trọng cơ hội lúc khách xuống thuyền để bán được nhiều đồ hơn một chút.

Chúng ta tay nắm tay, run rẩy lẩy bẩy đi lên bến, Trần Thiến Thiến đã phái Đại Tráng đi thuê xe, mấy người chúng ta đứng nguyên tại chỗ đợi hắn.

Đúng vào lúc này, ta bỗng nghe thấy tiếng “Gu ru, gu ru”.

Ơ?

Ta quay đầu lại, trêи con phố đối diện với bến thuyền, có một ông lão mặc áo khoác ngắn, đang xách một cái lồng chim, miệng hô: “Tây thành thần cáp (bồ câu), Tây thành thần cáp đây, tới xem một chút đi, bán rẻ đây!”

Từ xa nhìn lại, con bồ câu ở trong lồng chim đang mở to đôi mắt đen lấp lánh nhìn ta, sao mà lại giống cái con chim trắng béo ú của Cố Lẫm Chi thế nhỉ?

“Sao thế?” Tần Nhược thấy ta ngó ra xa, không thể không hỏi.

Ta chỉ nàng nhìn: “Con bồ câu kia hơi giống con của Cố Lẫm Chi.”

Trần Thiến Thiến còn chẳng buồn nhìn nó, khuôn mặt tràn đầy vẻ không biết làm sao, nói: “Niệm muội muội à, không phải bồ câu đều giống hệt nhau hay sao? Hơn nữa, bồ câu của hắn sao lại có thể chạy đến đây được cơ chứ?”

Nói cũng đúng.

Đại Tráng đã dắt một cỗ xe ngựa đi đến, ta liền quay người, chuẩn bị cùng họ lên xe.

“Gu ru, gu ru”

Ta quay đầu lại, con bồ câu trắng kia vẫn đang nhìn chằm chằm ta một cách quật cường, còn vỗ cánh nữa chứ, dường như là sợ ta không để ý đến nó, cứ thế mà đi mất.

Ta cắn môi, ngẩng đầu nhìn họ, nói: “Hai người đợi một chút, muội đi mua con chim kia.”

   ·

Khi đến quán trọ thì chúng ta đã mệt không chịu nổi rồi, quyết định trước tiên ai về phòng nấy ngủ một giấc đã, tỉnh dậy lại tính toán, bàn bạc sau.

Ta là bị âm thanh “Gu ru, gu ru” gọi dậy, rời giường nhìn xung quanh, bên ngoài đã là buổi trưa rồi, bụng cũng hơi đói.

Ta đi đến bên bàn, nhìn bồ câu trắng trong lồng, không nhịn được sự bối rối: “ngươi đúng là bồ câu của Cố Lẫm Chi hả?”

“Gu ru, gu ru”

Nó nhảy lên, lại kêu hai tiếng.

“Ôi, tiếc là ngươi không thể nói chuyện.” Ta chống cằm, nhìn nó, “Nếu đúng thế, thì tại sao ngươi lại ở Lan Châu vậy? Lẽ nào ngươi cũng có công vụ cần làm sao?”

Nó lại vỗ cánh, hình như muốn ra khỏi lồng.

Ta liền nói: “Nếu mà ta mở lồng ra, ngươi không được phép bay loạn đấy, nhỡ lại bị người xấu bắt đi mất, thì ta không cứu nổi ngươi được đâu.”

“Gu ru, gu ru”

Hình như là nó đang trả lời ta.

Ta không nhịn được mà vui vẻ, giơ tay mở cửa lồng.

Nó nhảy ra, giẫm trêи bàn hai cái, rồi lại lấy cánh cọ vào tay ta, dường như đang nói: Cảm ơn Lâm Niệm nữ hiệp, người là đại ân nhân của ta.

Haha.

Ta nhẹ nhàng vuốt cánh nó, không thể không nói: “Thế mấy ngày này, ngươi liền đi theo ta đi, đợi ta về kinh sẽ đưa ngươi về nhà.”

  

·

“Tiểu thư ơi, người nói xem, loại người này ở Lan Châu có cả trăm, làm sao mà ta có thể rõ ràng là ai được chứ?” Lan Châu đúng là có người săn tin trong truyền thuyết, người này có khuôn mặt gian xảo, lông mày thì sắp rũ đến tận mũi rồi, nhìn rất kỳ quái.

Tần Nhược nghĩ ngợi, rồi lấy ra một thỏi bạc, đặt xuống bàn.

Ngay lập tức, ánh mắt của người săn tin liền thẳng tắp (nhìn thỏi bạc).

Nàng chậm rãi nói: “Ta tin tưởng năng lực của tiên sinh, nếu ngươi có thể tìm hiểu được thân thế của Hạ Nguyệt Nhi, hiện tại đang ở nơi nào, thì trừ thỏi bạc này ra, ta còn trọng thưởng thêm nữa.”

Hắn nuốt nước bọt, lại ngẩng đầu nhìn ba cái cột đình Đại Tráng, Nhị Tráng, Tam Tráng phía sau chúng ta, con ngươi đảo quanh, sau đó cười nói: “Vậy tiểu nhân liền đi nghe ngóng giúp người, bảo đảm sẽ đưa tình báo kỹ càng tỉ mỉ cho tiểu thư!”

Nói xong liền quay người chạy mất, cứ như là nếu chậm trễ thì thỏi bạc sẽ bay mất vậy.

Ta thấy tướng mạo của người này, không nhịn được mà hơi lo lắng: “Lời của người này có tin được không thế?”

Trần Thiến Thiến nằm bò ra bàn, nghịch cái chén trong tay: “Ôi, nếu có thể quang minh chính đại đi điều tra thì tốt rồi, phụ thân tỷ có bộ hạ (cấp dưới trong quân đội) ở Lan Châu đấy.”

Vẻ mặt Tần Nhược lại vẫn bình tĩnh, nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Không sao, người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hắn vì bạc nhất định sẽ dốc hết sức lực thôi.”

~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc “Hung hữu thành trúc”: định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc (hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu). (Theo vtudien)

(2) Bản gốc “Nhân cao mã đại”

(3) Bản gốc “Tham đồ lợi ích”, trích từ “Bão Phác Tử” Cát Hồng (nhà Tấn)