Hai ngày trôi qua, Minh Diệp không hề nhận được tin tức gì của Thanh Ngọc. Cô như biến mất khỏi thành phố.

Anh cứ nghĩ cô về nhà mẹ đẻ liền lái xe hơn 5h đồng hồ về tìm cô. Nhưng mẹ cô không tiếp anh, cậu cô thì đánh anh một cái rồi đuổi anh ra khỏi nhà còn tuyên bố rằng đừng mong gặp lại cô. 

Chỉ nghe đến đó, cả người anh lạnh giá.

Tất cả là lỗi tại anh!

Cô mang thai đôi đã vất vả. Bây giờ lại gây cho cô nỗi đau này, anh làm sao có thể không trách bản thân mình.

Anh thẫn thờ trở về thành phố, đắm chìm trong căn phòng của hai người. Đúng lúc này, ba anh tỉnh lại, anh cũng không thể vui mừng nổi. Ông không nói gì, chỉ nói anh hãy chờ.

Anh đương nhiên sẽ chờ nhưng anh lo lắng cho mẹ con cô. Nếu xảy ra chuyện gì, làm sao anh chịu được.

Ba anh và Tom thay anh tiếp quản mọi chuyện, Minh Chi đau lòng em trai nhưng cũng không thể nói gì!

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, trôi qua.

Hôm nay là vừa đúng ngày dự sinh của Thanh Ngọc, là hơn 1 tháng cô rời khỏi biệt thự và mất tích. Minh Diệp chỉ như cái xác không hồn. Nhưng ngày hôm này, anh lại tỉnh táo lạ thường.

Buổi sáng, Minh Chi bước vào phòng. Cô đau lòng nhìn em trai không buồn ăn uống, râu ria xồm xoàm  nằm trên chiếc giường, ôm lấy những đồ chơi trẻ em. Cô lay người Minh Diệp:

-     Tiểu Diệp! Dậy đi!

-     Tránh ra! – Minh Diệp gạt tay Minh Chi.

-     Em có biết hôm nay là ngày dự sinh của Thanh Ngọc không?

-     ……………….- Minh Diệp mở mắt ngồi dậy, nhìn Minh Chi như mong chờ tin tức.

-     Chị không có thông tin gì cả? – Minh Chi lắc đầu – Nhưng mà chị muốn nói chuyện về Thanh NGọc.

-     Có gì chị nói đi! – Anh thất vọng.

-     Em có tin Thanh Ngọc sẽ trở về hay không?

-     Em không có lòng tin, chị à! Cô ấy chắc hẳn rất giận em!

-     Chị biết! Nhưng em phải có lòng tin! – Minh Chi ngồi xuống giường, nắm lấy tay Minh Diệp – Hai người yêu nhau nhưng xa nhau vì hiểu lầm. Nếu làm rõ thì sẽ trở về bên nhau thôi.

-     Nhưng Ngọc không cho em cơ hội giải thích mà đã biến mất. Em phải làm sao để giải thích bây giờ? – Minh Diệp cười khổ.

-     Em tự tạo cơ hội! – Minh Chi nói – Nếu em cứ như thế này, chuyện thân phận sẽ bị lộ, lúc đó chúng ta sẽ gặp phải chuyện rắc rối, dù Thanh Ngọc có trở về thì em cũng không còn cơ hội giải thích.

-     ……………..- anh lâm vào trầm tư.

-     Em thử nghĩ xem? Bây giờ ba tỉnh lại, đã cùng Tom gánh vác từ chuyện bang phái đến công ty. Bây giờ Trần Chí Trung đã trở lại, Hắc ưng lại hợp tác với ông ta, nếu chúng ta bị bại lộ thân phận, lúc đó chúng ta sẽ bị lật đổ. Lúc đó Thanh Ngọc trở về, thì liệu em còn đủ sức lo cho cô ấy và con của em không?

-     Em chưa……

-     Em phải tỉnh lại – Minh Chi lớn tiếng – Nếu chúng ta thất bại, thì ba, chị, Tom và Tiểu Bình Tiểu Dũng sẽ gặp nguy hiểm. Mọi người trong nhà cũng sẽ gặp nguy hiểm, những cận vệ trung thành cũng gặp nguy hiểm, và cả em cũng vậy. Trước mắt Thanh Ngọc bỏ đi nhưng là do cô ấy nhất thời chưa hết giận. Đợi cô ấy hết giận sẽ trở về, lúc đó em sẽ có cơ hội giải thích.

-     Cảm ơn chị, chị 2! 

-     Em là em trai chị, chị không muốn thấy em sa sút như thế này. Ba tỉnh dậy, người đầu tiên muốn gặp là em. Em nên chỉnh trang lại, đến gặp ba đi. 

-     Vâng!

Rồi Minh Chi đi ra ngoài, để Minh Diệp vệ sinh cá nhân. Anh bước ra khỏi phòng, mặt mày không còn vẻ u buồn như trước, chỉ thấp thoáng chút mong manh hi vọng.

Anh đi đến cửa phòng nọ, gõ gõ vài cái:

-     Vào đi – tiếng người đàn ông trầm thấp vang lên.

-     Ba – anh mở cửa, giọng nghẹn ngào gọi.

-     Tiểu Diệp à? Con vào đi – Trần Chí Minh cười hiền hòa.

-     Ba à! Con xin lỗi.

-     Đừng tự trách! Ba hiểu mà, ngày mẹ con đi, ba cũng rất suy sụp. Bây giờ con ngộ ra là tốt rồi, may mắn con còn có hi vọng, ba thì hết hi vọng rồi.

-     Cảm ơn ba!

-     Ừ! – nói đến đó, Trần Chí Minh nhìn ra bên ngoài, rồi bàn tay lại lướt qua tấm hình ở trên bàn.

-     Mọi chuyện thế nào rồi ba?

-     Hiện tại A Thành đã lộ diện. Ba không ngờ nó là anh em kết nghĩa với Lão Đại Mafia của Pháp. Tuy A Lạc có đứng ra giàn xếp nhưng con biết rồi, nhiều năm qua hai thế lực này luôn ngầm công kích nhau, giành lấy ghế Lão Đại Châu Âu. Bây giờ chúng ta chỉ còn có thể dựa vào thực lực của mình thôi.

-     Đợt huấn luyện đến đâu rồi hả ba?

-     Cũng đã tiến hành được một nửa rồi. Có hơn 30 người qua cửa 4, có vẻ khả quan hơn. Hiện tại đã bắt đầu vào cửa 6, tổng cộng thách thức là 15 người.

-     Vậy tốt rồi. Mọi chuyện tiếp theo con sẽ đứng ra thu xếp, ba mới tỉnh nên nghỉ ngơi.

-     Ừ! Ba già rồi, nên ở sau nhìn lớp trẻ các con đứng lên.

-     Ba yên tâm, con sẽ làm tốt!

-     Ừ nhưng con nên cẩn thận. Trần Chí Trung bây giờ vẫn chưa xuất hiện, có khả năng ông ta ở Pháp. Coi chừng lộ thân phận.

-     Con đã rõ, con ra ngoài thu xếp mọi việc trước.

-     Ừ con đi đi.

Minh Diệp bước ra ngoài, đi làm việc thay ba mình.

Ở tại một bệnh viện nhỏ của thủ phủ Noumea, có một cô gái tóc đen đang đấu tranh với cơn đau của thời kì sinh nở, đó chính là Thanh Ngọc. 

Vì là thai kép nên quá trình hơi lâu, cô như muốn ngất đi sống lại. Hơn 5 tiếng đồng hồ từ lúc vỡ ối cho tới khi sinh xong, Thanh Ngọc không còn sức để chống đỡ liền lâm vào hôn mê.

Ngay sau đó các y bác sỹ cũng thở phào, không ngờ là sinh 3, rồi đưa 3 đứa bé xinh xắn đến phòng ICU! Một cô gái người Pháp cũng đi theo, chờ các bác sĩ sắp xếp xong cho 3 đứa trẻ liền trở về phòng.

Cô liền gọi cho Lâm Bình anh, thông báo chút tin tức rồi sau đó chuẩn bị đồ ăn, chờ Thanh Ngọc trở lại.

-     Ưm…ưm..- Thanh Ngọc cựa mình.

-     Cô tỉnh rồi? – Lisa vui mừng lên tiếng.

-     Lisa! Con tôi đâu? Chúng khỏe không? – Thanh Ngọc  lo lắng hỏi.

-     Không sao! Cô yên tâm, cả ba đứa đều ổn, không sao.

-     Ba đứa? Cô nói tôi sinh 3 đứa? – Thanh Ngọc giật mình.

-     Ừ cô không biết sao? Ban đầu các bác sĩ cầm hồ sơ của cô, cũng biết cô sinh đôi nên chuẩn bị mọi thứ. Nhưng ai ngờ sau khi sinh xong hai đứa 2 bé trai thì còn đưa nữa. Chắc do cô đau quá nên không biết. Ai cũng bất ngờ đấy.

-     Vậy bây giờ tôi có thể đi thăm chúng được không?

-     Không được. Do sinh 3 nên có hơi yếu, sức khỏe cô không tốt suýt làm đứa thứ 3 bị ngạt, đưa đến ICU chăm sóc rồi. Cô chỉ cần tĩnh dưỡng, hết 1 tuần, cô sẽ được thăm chúng. Khi nào cô khỏe một chút, tôi sẽ dẫn cô đi nhìn, chúng rất dẽ thương.

-     Ừ vậy làm phiền cô rồi. – Thanh Ngọc gật đầu.

-     Đừng khách sáo. Lâm đã nhờ tôi chăm sóc cô, tôi sẽ không làm anh ấy thất vọng. Cô ăn chút cháo rồi nghỉ đi.

-     Ừ!

Đợi Thanh Ngọc ăn xong, Lisa nói về nhà một lát rồi đi luôn. Thanh Ngọc cũng chỉ cười nhìn cô ấy. Cô ấy là người lai, là bạn của Tiểu Bình.

Khi cô bay đến đây, người duy nhất cô biết chính là cô ấy và mẹ cô ấy. Họ đối xử với cô rất tốt, mẹ cô ấy cũng là người xa xứ nên tình cảm cũng gắn kết hơn. Biết cô ấy có tình cảm với Tiểu Bình, thỉnh thoảng cô cũng kể những chuyện ngày nhỏ củaTiểu Bình, thúc đẩy tình cảm của hai người, chỉ là Tiểu Bình chưa nghĩ tới.

Rồi cô lại nhớ đến anh. Tuy giận anh nhưng xa rồi cô rất nhớ.

Thời gian qua, cô cố gắng kìm chế không liên lạc với mọi người trừ gia đình cô và Tiểu Bình. Ngày ngày cô xoa lên bụng, an ủi các con. Chúng nghe cô kể chuyện về ba chúng, chúng đạp cô như an ủi, các con của cô và anh rất ngoan.

Cô không biết mình đi rồi anh có nhớ đến cô không? Trong đầu cô chỉ toàn là hình ảnh ngày đó anh dây dưa cùng người yêu cũ. Anh cười rực rỡ, người đó mê ly nằm dưới thân anh…mọi thứ làm cô đau xiết trái tim.

Cô từng nói cô sẽ không ghen, chỉ cần anh nói rõ. Nhưng lúc nhìn anh như vậy, cô rất đau, đến mức cô không muốn ở lại thêm một giây phút nào đối diện với sự thật đó.

Cô chỉ để lại một tờ giấy ly hôn đã ký sẵn tên cô, nhờ Tiểu Bình gửi chuyển phát nhanh đến cho anh, cô không muốn vì ràng buộc mà anh không thể ở bên người đó.

Ai biết rằng lúc đó, tim cô đau đớn như mất hết tất cả ý nghĩa của cuộc sống.

Cô lắc đầu, không muốn nghĩ đến nữa. Mắt nhắm lại nghỉ ngơi.

Ở trong Tổng Dinh, Minh Diệp bỗng nhiên ôm lấy tim mình. Anh cảm nhận tim mình tự nhiên đau đớn. 

Có phải là cô nhớ đến anh không? Anh lo lắng không biết mẹ con cô bây giờ thế nào, có khỏe không? Anh rất nhớ cô, muốn điên lên rồi! Chỉ mong được gặp cô giải thích chuyện hôm đó.

Nghĩ đến chuyện đó, anh hận không thể trả thù Dương Linh. Anh chỉ đạo xuống, bảo Lôi cho hơn 10 người đàn ông khỏe mạnh phục vụ cô ta. Cô ta nói muốn anh, anh sẽ cho cô ta dây dưa cùng 10 người cho cô ta thỏa mãn dục vọng.

Đáng tiếc lúc đó Phi Ưng đã ra tay, cướp lấy cô ta. Nếu không anh sẽ cho cô ta sống không bằng chết. Lần này anh lật đổ Hắc Ưng, cô ta sẽ không thể yên lành mà sống.

Môi anh nhếch lên, nụ cười đầy lạnh lẽo.

Còn Lâm Bình Anh nhận được cuộc gọi của Lisa thông báo Thanh Ngọc bình an, mẹ tròn con vuông.

Anh rất muốn bay ngay đến thăm cô nhưng hiện tại người của Trần Minh Diệp theo dõi gắt gao, chỉ sợ anh ta đã nghi ngờ anh biết tung tích của Tiểu Ngọc. Hơn nữa Louis cũng đã về nước chỉ đạo kế hoạch lần này, anh không muốn anh ta phát hiện, sẽ nguy hiểm đến mẹ con Tiểu Ngọc nên đành nín xuống.

Anh cũng không nói thân phận kia của Trần Minh Diệp vì trước khi Tiểu Ngọc ra nước ngoài, anh có tham dự tiệc rượu, mới phát hiện anh ta là Tổng Giám Đốc củaMCD. Anh chỉ từng hỏi Tiểu Ngọc, nếu anh ta có gì nguy hiểm thì cô sẽ thế nào. 

Nghe đến đó cô sốt sắng muốn về nước ngay. Anh chỉ thở dài nói rằng anh chỉ nói nếu để cô yên tâm. Mặc dù đó là người đàn ông cướp lấy trái tim người con gái anh yêu, cũng là người có lỗi với cô ấy nhưng anh cũng biết nguyên nhân tại sao hai người rạn nứt.

Anh không nói với Tiểu Ngọc vì sợ cô biết được thì mọi công sức anh giúp cô giấu diếm tung tích sẽ tan thành bọt biển. Hơn nữa đây là thời điểm nhạy cảm, anh không muốn cô trở về mà thành mục tiêu công kích của sư phụ. Ít ra anh với anh ta cũng không có thù oán gì, anh cũng không thông báo cho Louis chuyện đó.

Mỗi người một suy nghĩ, trầm tư khác nhau.

Cuộc chiến từ từ kéo đến gần.