Ngày cuối tuần cũng từ từ trôi qua, ai nấy đều trở về với nhịp sống tấp nập, vội vã. Thành phố vắng vẻ ngày cuối tuần như được hồi sinh sức sống. Ai nấy đều trở về với công việc của mình.

Ấy thế mà ở một căn biệt thự nọ, có 1 anh chàng tóc nâu hạt dẻ, da trắng mũi cao đang đẩy tạ, vẻ mặt bí hiểm cười, thậm chí không hiểu tại sao anh ta lại bật cười lớn. Có chuyện gì thế nhỉ?

Biệt thự Queen, buổi sáng sớm chính là vậy.

Người làm có khoảng 10 người từ quản gia, người giúp việc, tài xế lẫn người giữ cổng. Ai cũng có công việc của chính mình, đi qua đi lại. Vườn hoa, cây cảnh được cắt tỉa cẩn thận với nhiều hình thù đẹp mắt.

Có một người phụ nữ, bước ra từ cánh cửa gặp một người đàn ông trung niên:

- Quản gia, chú có thấy Tom ở đâu không? – người phụ nữ đó chính là Minh Chi.

- Cậu Tom đang đẩy tạ dưới phòng tập thưa tiểu thư! – Quản gia trả lời.

- Vậy chú đi làm việc đi, tôi đi tìm anh ấy!

- Vâng tiểu thư!

Người quản gia cúi đầu chào.

Ông làm việc ở đây từ lúc lão gia cưới phu nhân, chứng kiến rất nhiều chuyện xảy ra trong gia đình này. Ông luôn coi họ là người thân, coi đây là gia đình thứ 2 của mình. Họ đối xử với ông không tệ, thậm chí là rất tốt.

Mặc dù trước đây gia đình này gặp phải tai ương thế nhưng họ cũng vượt qua, điều đó làm ông rất vui mừng. Chứng kiến tình cảm của những người trong gia đình, đặc biệt là Tom và Minh Chi, ông thấy vui mừng thay cho lão gia.

Mải chìm đắm trong hồi tưởng của chính mình, Quản gia thấy có người giúp việc gọi:

- Chú Quản gia, cháu có việc muốn nhờ chú giúp!

- Được rồi tôi tới ngay! – ông cũng bước đi thoăn thoắt.

Minh Chi sau khi biết Tom đang ở phòng tập, cũng men theo hành lang đi tới. Chưa mở cửa, cô thấy tiếng anh cười lớn, cứ nghĩ là anh đang nói chuyện với Tiểu Diệp, nhìn vào thì không thấy ai. Điều này làm cô cảm thấy tò mò:

- Ông xã! Anh mới nhặt được bí kiếp gì sao?

- Haha bà xã! Còn hơn cả bí kiếp nữa kia! – Tom vẫn cười thật lớn.

- Vậy nói cho em nghe đi! – Minh Chi rất tò mò.

- Chính là về em trai em đó! – Tom kích thích.

- Tiểu Diệp thì sao? – vẫn chưa hiểu.

- Bà xã, chính là em biết được cậu ấy thật sự đang yêu nha!

- Thật sao? Ông xã anh biết ai chưa? – Minh Chi hỏi lớn.

- Chính xác 100% luôn!

- Ai vậy? – tò mò bắt đầu trỗi dậy.

- Anh đang điều tra cô gái ấy! Mới nghe tài xế Trương nói là cô gái ấy rất đẹp, chỉ biết Tiểu Diệp gọi là Giản tiểu thư thôi! Còn nữa, hôm trước Tiểu Diệp tới Vũ gia dự tiệc, đích thân tiễn cô ấy về nhà! LẠi nói 2 người dẫn nhau vào nhà, thật lâu mới trở ra! Bà xã em nghĩ xem sẽ có chuyện gì?

- Thật sao ông xã! Đúng là phong cách của Tiểu Diệp! Chính hắn rất ga lăng nha!

- Hừ ông xã em đây mới ga lăng, lịch sự! Chính hiệu 1 quý ông cấp bậc kim cương! – Tom thấy Minh Chi khen ngợi Tiểu Diệp, cơn ghen ập tới.

- Aiz nha ông xã! Anh đừng có đụng tý là nồng nặc thuốc súng có được hay không?

- Không được! – Giận rồi.

- Em thương Tiểu Diệp nha! Ông xã phải nhanh tìm hiểu xem người hắn thương là ai! Nếu hắn có người yêu, có người chăm lo không phải em sẽ chỉ dành thời gian cho ông xã thôi sao? Lại nói biết đâu ba sẽ vui mừng mà tỉnh lại nữa! Ông xã lúc đó chúng ta cùng 2 nhóc đi du lịch! – Minh Chi nịnh hắn. có trời mới biết ông xã của cô bá đạo như thế nào nha!

- Vậy cũng tốt – Tom suy nghĩ – Nhưng nếu ba vợ tỉnh, anh sẽ chỉ dẫn bà xã đi du lịch thôi! Anh không có điên mà dẫn theo 2 thằng nhóc phá đám kia!

- Sao anh lại nói con chúng ta như vậy? Chúng rất dễ thương và nghe lời!

- Hừ có con nào mà suốt ngày giành bà xã của anh không? Anh không có 2 đứa con như chúng – Lại thêm mùi thuốc súng.

- Ông xã! Vậy chúng ta kết hợp cho Tiểu Diệp xong, trốn đi du lịch có được không? Lúc đó anh với em đi tới những nơi lãng mạn nhất! Để công ty lại cho Tiểu Diệp và em dâu lo!- Minh Chi đề nghị nhằm dập lửa.

- Ý kiến của bà xã quá tuyệt! Um..moah! Yêu bà xã quá đi! – Tom vui mừng ôm lấy Minh Chi hôn lên má cô.

- Vậy ông xã mau mau tìm hiểu xem cô gái đó là ai, tình cảm của 2 người phát triển tới đâu rồi. Hơn nữa phải cận thận, nếu không…. – Minh Chi nói tới đó, tay đưa lên cổ, động tác bị chặt đứt.

- Anh biết rồi! Thám tử của anh không phải không biết phong cách của Tiểu Diệp. Với lại anh còn muốn sống với bà xã lâu dài nữa nha!

- Ông xã..! – Minh Chi cười tươi - chúng ta đi ăn sáng! Chắc Tiểu Diệp thể dục xong rồi!

- Ừ! Đi ăn sáng thôi!

Hai vợ chồng son cứ thế kẻ ghẹo người cười bước tới phòng ăn. Mặc dù người làm ở đây thấy họ đã quen thế nhưng không kìm nổi hâm mộ tình cảm của họ không những không giảm mà còn ngày 1 ngọt ngào hơn.

Hôm nay Minh Diệp quyết định tới thăm ba anh 1 chuyến. Anh muốn nói cho ba nghe sự phát triển vượt bậc của anh với Thanh Ngọc cho ba nghe. Mặc dù anh từng kể với ông anh thích 1 người con gái nhưng cho tới bây giờ mới có bước tiến triển thêm anh muốn chia sẻ ngay với ba.

Chiếc xe BMW đen bóng dừng lại ở cổng bệnh viện trung tâm lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Người đàn ông ấy bước ra, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, thế nhưng nếu ai tinh mắt 1 chút, sẽ thấy được trên môi anh ngự trị 1 nụ cười nửa miệng.

Bước vào thang máy, bấm tầng 10 anh nhanh chóng đi vào trong. Ba anh vẫn vậy, vẫn là dây chằng chịt trên người. Da ông hôm nay có vẻ có sức sống hơn không còn xanh tái. Thế nhưng anh vẫn thấy dường như tóc ba lại bạc đi rất nhiều. Máy điện tim vẫn tít tít chạy, anh thả lỏng bước lại gần ba, nắm lấy tay ông thì thào:

- Ba ơi! Tiểu Diệp đến thăm ba đây!

- …………Tít……tít….

- Hôm nay ba thấy trong người thế nào? Con thấy ba rất có khí sắc!

- …….Tít…..tít…..

- Con muốn kể chuyện cho ba nghe! Về cô gái nhỏ con từng kể cho ba!

- ……tít…….tít……

- Con và cô ấy bắt đầu liên lạc rồi! Chỉ là con không biết mở lời với cô ấy như thế nào hết! Mấy ngày này con có liên lạc với cô ấy! Chúng con nói chuyện rất hợp, còn chia sẻ 1 số chuyện xảy ra! Con càng thấy cô ấy đáng yêu, càng không thể khống chế được mà nhớ đến cô ấy! Mặc dù vậy nhưng con vẫn sợ nếu nói rằng con thích cô ấy, sẽ dọa cô ấy chạy mất! Có phải con nên chờ thêm 1 thời gian nữa mới thích hợp hay không, ba?

- …..tít………….tít…..

- Ba cũng biết con để ý cô ấy từ mấy năm trước mà! Cũng may có cơ hội để chính thức nói chuyện! Cô ấy đang dần chia sẻ mọi thứ với con! Ba thấy con từ từ như vậy đã ổn chưa?

- …….Tít…….Tít…….Tít…..

- Con muốn được nói chuyện cùng ba quá! Ba nằm đây gần 10 năm rồi, cũng đến lúc phải tình thôi! Nếu không thì ai chỉ con cách nắm bắt lấy cô gái ấy bây giờ! – Minh Diệp thở dài, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.

Có ai tin rằng lúc này đây anh chỉ là 1 đứa con, mong chờ sự khuyên bảo của ba! Có ai tin rằng một người lạnh lùng, cứng cáp như anh cũng có lúc trở nên mềm yếu! Đã từng một mình đối diện với rất nhiều khó khăn thế nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy mình trở nên yếu đuối như vậy! Anh lúc này thật sự chỉ là một tâm hồn yếu đuối tạo một lớp vỏ bọc cứng rắn ngụy trang, anh cuối cùng vẫn chỉ là một đứa con cần được sự che chở của cha! Ba anh đã nằm đó 10 năm rồi, đã 10 năm rồi anh không được nghe giọng của ba.