Mấy lời giống như tiểu thuyết cổ trang này nếu là bình thường nói ra, chỉ có thể dùng một từ "điên " để hình dung.

Nhưng trên Điếu Ngư Đài này có ai không phải là người tu đạo. Có ai không đạt được thành tựu kinh người.

Người tu đạo truy cầu cao nhất là cái gì? Chẳng phải chính là phi thăng sao?

Mặc dù việc phi thăng chỉ là truyền thuyết, là bóng trăng đáy nước, nhưng nếu không có niềm tin bất diệt vào điều đó, còn có người chịu khổ hạnh trăm năm tu đạo hay sao?

Một lời này nói ra không ai thấy có chút nào hài hước, chỉ thấy ngông cuồng.

Nhưng chẳng ai dám nói hắn ngông.

Bởi vì hắn có quyền ngông như thế.

Cảnh giới Nguyên Anh Hóa Hình đã là cảnh giới tối cao ở chốn nhân gian, mặc dù còn cách phi thăng xa lắm, nhưng hắn cũng là kẻ duy nhất có cơ hội hoàn thành ước nguyện.

Chỉ tiếc là...

" Chỉ tiếc là sư huynh tu luyện còn nông, công pháp bổn môn cũng không biết có giúp được gì cho sư đệ. Nhưng sư đệ thiên tư trác tuyệt, thành tựu hơn người. Ta tin rằng đệ sẽ Bạch Nhật Thành Tiên, Phi Thăng Thiên Giới "

Vũ nghe lời Bất Giới có chút mất mát vội nói:

" Sư huynh chớ hiểu lầm ý đệ. Tiểu đệ làm một người bình thường hợp cách đã không đủ tiêu chuẩn, nói gì đến chuyện thành tiên. Trọng trách của đệ cũng không phải là bản thân tu luyện thành tiên. Mà là tìm cách để tất cả chúng ta có thể phi thăng lên thiên giới thôi mà "

Hòa Thượng chạm tự ái kêu lên:

" Tiểu đệ ngươi có biết khiêm tốn thì tốt, nhưng khiêm tốn quá đáng sẽ khiến cho người khác cảm thấy mất mặt hay không?

Ngươi thiên tư trác tuyệt, lại có kì ngộ vô song mới có thể tu luyện đạt tới Nguyên Anh. Ngày sau nếu có cơ duyên mà tu luyện thành tiên đã là điều phi thường ngàn năm mới có. Mấy lão già bọn ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi hết mình, coi như góp một nắm đất dựng nên dãy Côn Luân, nhìn ngươi thành công mà cảm thấy có chút tự hào.

Nhưng ngươi cứ một câu khiêm tốn, hai câu khiêm tốn. Chẳng hóa ra chửi bọn ta toàn là lũ đầu heo cả hay sao ?

Vẫn biết có câu " Nhất nhân đăng tiên, kê khuyển phi thăng " Nhưng bọn ta cũng đã già rồi, không mong sống để đợi lâu như vậy.

Ta không biết ngươi làm sao đạt thành Nguyên Anh cảnh giới, nhưng mỗi một lần đề thăng cảnh giới, đều phải giải trừ hết tâm kết mới có thể vượt qua.

Hôm nay ngươi nói sẽ giúp bọn ta phi thăng, một lời này nếu là nói thật, vậy về sau sẽ thành tâm ma cản trở ngươi đạt đến đại đạo. Chuyện tổn phúc đó bọn ta không cần. Còn như chỉ là nói suông cho có, thì chớ nói làm gì "

Vũ cười khổ đáp:

"Bất Giới sư huynh hiểu lầm ý đệ, Hòa Thượng đại sư huynh cũng hiểu nhầm ý đệ mà còn tự ái như vậy. Thật không biết nếu tiểu đệ nói rõ trọng trách của mình ra, hai người có lập tức đánh đệ hay không nữa "

Hòa Thượng làu bàu nói :

" Ngươi đừng có ngông hơn ta thì ta sẽ không đánh "

Vũ lắc đầu nói:

" Đại sư huynh nghe rồi cứ đánh. Chính đệ cũng nhiều lần thấy mình điên rồi "

Đoạn hắn nhìn khắp một lượt, từ tốn nói:

" Trọng trách của đệ không phải là bản thân tu luyện thành tiên, cũng không phải là giúp các vị tu luyện thành tiên. Mà là tìm hiểu công pháp toàn thiên hạ, tìm ra phương pháp phi thăng. Đưa toàn bộ nhân loại tiến vào tiên giới. "

Vũ nói đã xong, nhưng chẳng bị ăn đòn, cũng không thấy ai nói hắn điên rồ cả. Bởi tất cả đều đang trợn mắt bàng hoàng.

" Tên này điên thật rồi. Tu luyện đến Nguyên Anh Hóa Hình mà lại bị điên, quả là uổng hoài một đóa kì hoa." - Trong đầu những người ở đây đều là những lời cảm thán.

" Mọi người chớ nghĩ lầm là tiểu đệ muốn biến cả nhân loại thành tiên. Chỉ là phi thăng thôi chứ không chân chính thành tiên. Hai việc đó khác nhau đấy nhé " - Vũ cố gắng giải thích càng khiến người nghe thêm phần chán nản. Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta một hồi, tất cả đều dồn ánh mắt về phía Thái Minh.

Mấy người ở đây có ai cũng đã từng bị những kẻ hoang tưởng tới cửa bái sư mong học được phép tiên, trở thành thần phật. Những kẻ đó nhiều như cát sông Hằng đá đi không hết. Hôm nay hội tụ về đây, tưởng là đại sự, ai dè lại gặp một kẻ điên.

Có khác chăng là kẻ điên này không hiểu vì sao lại có được cảnh giới cao siêu. Mà ngoài việc có thể sử dụng Chân Ngôn, cũng chưa ai chứng thực lời Thái cô là hắn đã đạt tới Nguyên Anh Hóa Hình.

Phải biết Chân Ngôn là thần thông tuyệt thế, toàn tri toàn năng. Có thể thực sự vận dụng Chân Ngôn chính là tiêu chí để nhận định một người đạt tới Đại Năng kì cảnh.

Nhưng ở đây mọi người đều dùng Chân Ngôn để nói chuyện với nhau, tất nhiên không phải vì bọn họ đều là Đại Năng. Mà đây chỉ là một hình thái đơn sơ nhất của Chân Ngôn. Không cần phải tu luyện đạt tới Kết Đan mà chỉ cần một chút dị năng ngoại cảm là có thể vận dụng được hình thái này của Chân Ngôn.

Bọn họ đêm nay hội ngộ ở đây đều là do nhận được thiếp mời của Thái Cô, nói hắn đã đạt tới Nguyên Anh.

Thái Minh bề ngoài tươi trẻ như thiếu nữ đôi mươi nhưng tuổi đời thì không kém gì những lão quái vật như Hòa Thượng hay Bạch Phong Hành. Ở trong giới tu chân cũng là người đức cao vọng trọng, một lời nói ra không ai có ý nghi ngờ.

Thái Minh lúc này cũng đã đứng lên. Giọng nói vẫn lạnh như băng tuyết:

" Ông Vũ phát nguyện thật lớn. Nếu có thể thành công thì đúng là khoáng thế cổ kim, công đức vô lượng. Nhưng hẳn ông cũng biết, từ trước đến nay chưa từng có vị thần tiên nào làm được điều này. Dù là các bậc thánh hiền cũng chỉ có thể ước vọng mà thôi. Ông gánh nhận trọng trách như vậy lên người, liệu có thể làm được hay không? "

Vũ đáp:

" Trước khi tới đây, tôi không có lòng tin có thể làm được điều đó. Nhưng bây giờ thì đã có rồi "

" Vậy là ông đã có điều sở cậy. Liệu có thể cho chúng tôi biết được không? Nếu là điều khả dĩ, chúng tôi sẽ xuất toàn lực giúp ông đạt thành đại nguyện "

Vũ thành thật nói :

" Sở cậy của tôi chính là các vị. Thực sự là trước khi tới đây tôi vẫn lo rằng chuyện tu chân chỉ là truyền thuyết. Tu chân công pháp thực sự đã thất truyền thì lúc đó truyền ngôn gì đó cũng lập tức xếp xó mà thôi. Nhưng với sự giúp đỡ của các vị thì mọi chuyện đã có hi vọng rồi "

Bạch Phong Hàn cười lạnh :

" Bằng vào cái gì mà bọn ta lại phải giúp ngươi? "

" Bằng vào một câu Vũ tới Dịch Thôn, Tiên môn khai hội. Chẳng phải các vị có mặt ở đây cũng vì bức hoành phi đó hay sao? " - Vũ thủng thẳng đáp

Lời này nói ra như ném đá xuống giếng, lúc lâu mới thấy hồi âm.

Những người ở đây đều biết cuộc hội ngộ lần này đều là do sự xuất hiện của Vũ mà ra. Sự tồn tại của hắn không chỉ là một cái Nguyên Anh vô cùng hi hữu, mà quan trọng là sự xuất hiện của hắn liệu có ứng với câu nói kia không.

Dịch Thôn nhìn từ một khía cạnh là tổng hội của " Hiệp Hội " - một cơ quan quyền lực của quốc gia. Đây là nơi điều hành, khống chế thậm chí là cưỡng ép đối với những người tu luyện dị năng, hay đặc thù công pháp. Sử dụng năng lực của họ để phục vụ lợi ích của quốc gia. Và đôi khi là tiêu diệt các thế lực chống lại chính quyền. Trong mắt những dị năng giả thì " Hiệp hội " là một con chó săn đáng ghét. Thậm chí trong lòng một bộ phận những người đang làm việc cho " Hiệp hội " thì việc làm này chỉ có tính chất nghĩa vụ, bị cưỡng ép bởi nhiều nguyên do.

Nhưng nếu nhìn từ một khía cạnh khác. Dịch Thôn cũng chính là mái nhà chung cho tất cả các dị năng giả toàn Trung Hoa. Một khi được đăng kí vào danh sách thành viên của hiệp hội, các dị năng giả này sẽ được bảo vệ khỏi những thế lực muốn chèo kéo lợi dụng hoặc tiêu diệt họ.

Hơn nữa, Thái Minh cũng là một tu giả. Nàng hiểu hết những rắc rối mà họ thường mắc phải. Và Dịch Thôn là nơi giúp họ tránh xa khỏi chúng.

Các Tu giả đều là những người có năng lực phi thường. Người phi thường thì không thích bị quản chế. Hơn nữa do đặc thù công pháp, tính khí của họ thường rất cực đoan. Tỉ như Hồng Phu Nhân, như Ly Muội là những người tu luyện Hỏa hệ dị năng, tính nóng như lửa. Chỉ cần một chút giận dữ là có thể gây chuyện tày đình.

Hoặc như có người tu luyện phép khống hồn, chỉ một chút sai lầm của họ là có thể khiến những người xung quanh trực tiếp bị giết chết.

Dị năng có thiên hình vạn trạng, rắc rối do chúng tạo ra đối với cuộc sống bình thường cũng có trăm ngàn trường hợp. Không được quản lý, cũng không được hướng dẫn thì những rắc rối này sẽ ảnh hưởng khủng khiếp tới thường nhân và tới chính bọn họ.

Là một người sống qua rất nhiều đoạn thời gian của Trung Quốc. Thái Minh đã tận mắt chứng kiến những tu giả công lực thâm hậu vẫn lạc trong thế chiến. Nàng hiểu dị năng tuy kì lạ và mạnh mẽ nhưng cũng không thể thắng được quân đội với súng ống tiên tiến, vũ khí hủy diệt thời nay.

Nàng càng đau lòng hơn khi tận mắt chứng kiến những dị năng giả, những người tu chân bị sát hại trong thời kì cách mạng văn hóa vì cho rằng bọn họ mê tín dị đoan, tà ma ngoại đạo.

Dịch Thôn từ đó trở thành cây cầu nối giữa chính quyền và thế giới dị năng tu chân. Định hướng họ hành động phục vụ chính quyền và cũng để bảo vệ họ khỏi sự bài xích của xu hướng khoa học vô thần.

Những điều này thì ai cũng biết. Nhưng ý nghĩa chân chính của sự ra đời Dịch Thôn lại không phải là như vậy.

Dịch Thôn ra đời chính bởi vì một bức hoành phi. Là bức hoành phi tám chữ " Vũ tới Dịch Thôn, Tiên môn khai hội "

Bởi vì câu nói ấy mới có thôn này, bởi vì trên ấy ghi Dịch Thôn, nên thôn này mới gọi là Thôn Dịch.

Cũng bởi vì câu nói ấy mà những nhân vật phong vân lánh đời như Bất Giới, Hòa Thượng hay Bạch Phong Hành hôm nay mới tề tựu về đây. Vũ hỏi câu này không ai dám nói không.

Nhưng trong lòng mọi người vẫn còn ngổn ngang trăm mối, chưa hiểu đầu đuôi.