Hội sở của Hiệp Hội Nghiên Cứu Các Hiện Tượng Cận Tâm Lý đặt tại Bắc Kinh, nhưng Lý Anh Kiệt lại đưa Vũ đến một khu trang viên tại ngoại ô thành phố Thành Đô của Tứ Xuyên.
Gọi là trang viên vì quả thực khu kiến trúc này được xây dựng theo phong cách cổ xưa.
Mặt tiền trang viên hướng ra một con sông nhỏ, muốn vào phải đi qua một cây cầu đá.
Cầu không dài lắm nhưng rất rộng rãi, hai bên thành cầu trồng hai hàng dương liễu rủ nghiêng xuống dòng sông trôi lững lờ tạo thành một khung cảnh đẹp đến mê người.
Mặc dù cầu rất rộng, thừa đủ cho 3,4 làn xe đi vào nhưng Lý Anh Kiệt vẫn bảo Cấn dừng xe từ ngoài xa, để mấy người bọn họ tản bộ qua cầu đi vào trang viên.
Vũ vừa bước trên cầu vừa tấm tắc với La Vĩ Thanh:
- Trung Quốc quả là vùng Thiên Châu Hạo Thổ, cảnh đẹp vô số. Tôi xem nhiều phim Trung Quốc thấy cảnh đẹp như tiên giới, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến.
Hèn nào người ta thích đi du lịch. Được ngắm cảnh đẹp như thế này thì tâm hồn cũng được mở mang.
La Vĩ Thanh cũng gật gù:
"- Ông chủ Vũ nhìn xem, Trang viên này lưng dựa vào dãy đồi núi lớn, trước mặt có sông nước lượn quanh gọi là thế " ỷ sơn hướng hải " Là đất lành bậc nhất trong thuật phong thủy.
Trang Viên hướng về phía đông nam, trước mặt lại có con sông ứng với Thanh Long
Dãy đồi đằng sau kéo dài theo hướng Tây Bắc ứng với Huyền Vũ
Phía Tây là thành phố Thành Đô phát triển mạnh mẽ ứng với Bạch Hổ.
Lại nhìn sang Phía nam sẽ thấy con sông uốn quanh một rừng trúc trải ra một vùng rộng lớn. Ứng với Chu Tước thế là đủ bộ tứ phương."
Gã nói đoạn giơ ngón cái khen ngợi
" - Đất này nói là đắc địa cũng không phải, mà phải gọi là đắc đắc đắc đắc địa mới đúng. E rằng mỗi tấc đều giá trị phi thường. Mà nếu có muốn mua, chỉ tiền thôi cũng không mua được.
Ấy thế mà Hiệp Hội này lại chiếm dụng cả một trang viên rộng lớn như thế. Quả thật là thực lực lớn đến bất khả tư nghị a "
La Vĩ Thanh vốn là một lưu manh, hay còn gọi là "cò "chuyên môi giới cổ vật, môi giới nhà đất ở Bằng Tường.
Đồ giả đất dữ mà qua lời gã cũng còn trở thành chí bảo hiếm gặp. Huống chi trang viên này quả thật là nơi thắng địa. Vũ nghe gã nói, luôn miệng đồng ý.
Lý Anh Kiệt dẫn Vũ qua cầu, vượt qua một khoảng đất rộng tới trước một cánh cửa lớn khép hờ, bên trên có một tấm biển lớn khảm hai chữ bằng đá.
La Vĩ Thanh nhanh nhảu chỉ hai chữ ấy nói:
- Thì ra đây vốn là một cái thôn, hèn nào chiếm được vị trí đắc địa đến vậy. Ông chủ Vũ nhìn xem, hai chữ kia là Dịch Thôn.
Cánh cửa lớn không đóng, Lý Anh Kiệt đẩy mạnh mời Vũ và La Vĩ Thanh vào. Vũ theo Lý Anh Kiệt băng qua một khoảng sân rất rộng tới một căn nhà lớn.
Sau khi mời Vũ và La Vĩ Thanh ngồi, Lý Anh Kiệt nói:
- Mời ông Vũ và La tiên sinh đợi ở Tri Khách Đường. Tôi sẽ đi mời thư kí Bạch tới gặp hai vị.
La Vĩ Thanh vốn là kẻ môi giới cổ vật. Tuy rằng chỉ lừa bịp là chính, nhưng cũng có con mắt và kiến thức về đồ cổ. Gã đi quanh phòng, liên tục trầm trồ trước những tấm bích họa, bình phong. Thậm chí theo như lời gã thì cả bộ bàn ghế họ đang ngồi cũng là đồ cổ gỗ tốt, giá trị không nhỏ.
Vũ và La Vĩ Thanh ngồi tại Tri Khách Đường chờ tới gần 10 phút vẫn không thấy Lý Anh Kiệt quay lại. La Vĩ Thanh bắt đầu sốt ruột. Gã quay sang thì thào với Vũ:
- Hình như bọn họ đang chơi trò gì đó. Tôi cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Nhưng nãy giờ tôi ngó nghiêng khắp phòng, không thấy có chiếc camera nào, không hiểu là họ định làm gì.
Vũ cười đáp:
- Tôi cũng không thích chờ đợi thế này. Hay là tôi và anh La chơi đánh cuộc nhé.
La Vĩ Thanh tò mò hỏi:
-Ông chủ Vũ định đánh cuộc thế nào?
Vũ nói:
- Đánh cuộc xem lúc nào thì có người đến gặp chúng ta. Cho anh La đoán trước.
La Vĩ Thanh gật đầu, nhìn đồng hồ nói:
- Nãy giờ tuy lâu, cũng chưa tới 10 phút, hơn nữa thôn này rất rộng. Tôi đoán chừng 10 phút nữa mới có người đến.
Vũ cười đáp:
- Tôi thì đoán là chỉ cần 1 phút nữa là có người đến gặp chúng ta.
Vũ vừa dứt lời, Một tiếng nói vang lên:
- Để hai vị phải chờ lâu, Bạch Cổ Văn thật thấy xấu hổ. Mong hai vị lượng thứ.
Một người đàn ông ăn mặc giản dị bước vào, mỉm cười chào Vũ.
Vũ nheo mắt nhìn người đàn ông tên Bạch Cổ Văn này.
Bạch Cổ Văn hình dáng bình thường, ăn mặc dản dị, ánh mắt cũng mờ mịt không có gì khiến người khác phải chú ý. Nhưng Vũ lại đặc biệt lưu ý tới ông ta.
Vũ chú tâm quan sát Bạch Cổ Văn không phải bởi vì ông ta có thể nói tiếng Việt rất trôi chảy. Cũng không phải vì ông ta bất ngờ lên tiếng khiến hắn giật mình.
Mà bởi vì Bạch Cổ Văn biểu hiện hoàn toàn bình thường.
Mỗi bước chân, cử chỉ của ông ta tự nhiên lưu loát, phối hợp với không gian xung quanh như thể ông ta là một cái cây trong vườn, cử chỉ của ông ta là lá cây dao động.
Là người mà như vật thể. Là động mà lại như tĩnh. Khiến người khác nhìn ông ta giống như đang xem tivi. Thấy người mà như không phải người. Thấy cảnh mà không phải cảnh.
Vũ liếc nhìn sang La Vĩ Thanh, thấy gã cũng trở nên lúng túng gượng gạo. Dường như hơi mất thăng bằng.
" Người nào đứng trước Bạch Cổ Văn ắt sinh ra cảm giác chính mình lạc lõng không phù hợp. Đứng trên đất bằng mà như thể đang lạc vào ảo cảnh. Mà cảm giác đó lại không phải do bị ông ta tác động đến giác quan mà là vì ông ta thực sự phối hợp quá hoàn hảo với hoàn cảnh, khiến đối phương tự sinh ra ảo giác.
Người này đã đạt tới cảnh giới Nhân Thiên Hợp Nhất. Là cao thủ. " - Vũ thầm nhủ
Bạch Cổ Văn bước tới trước mặt Vũ, chìa tay nói:
- Ta nghe Lý Anh Kiệt nói ông Vũ không những có được pháp bảo thần kì, mà còn có đạo thuật cao thâm. Hôm nay ông Vũ tới thăm quan bổn hội, Bạch Cổ Văn ta thực lấy làm vui mừng. Mong ông Vũ có thể chỉ giáo nhiều điều.
Vũ cười nhe, khiêm tốn bắt tay Bạch Cổ Văn, luôn miệng nói:
- Không dám, không dám. Vũ tôi chỉ mới chập chững bước đầu nhập đạo. Kiến giải còn nông cạn, đạo thuật lại chưa được tinh tường. Thường nghe Trung Hoa đạo thuật mấy ngàn năm phát triển rực rỡ. Tông phái vô số, cao thủ như mây nên dốc lòng lặn lội đường xa tới học đạo.
May sao được anh Lý quý mến giới thiệu tới đây.Mong ông Bạch và quý hội giúp đỡ.
Vũ và Bạch Cổ Văn cười cười nói nói nhưng trên mặt liên tục hiện ra thần sắc kì lạ.
Nguyên khi hai người vừa bắt tay, Vũ bỗng cảm thấy một luồng trường lực kì lạ từ tay Bạch Cổ Văn truyền qua tay mình.
Luồng trường lực này như điện mà lại chậm rãi, như gió mà không lay động quần áo, từ bàn tay truyền ngược lên trên.
Vũ khẽ đảo mắt, nhưng lại mặc kệ cho luồng trường lực ấy lan khắp toàn thân.
Luồng trường lực nọ giống như xúc tu của một con bạch tuộc, mềm mại mà nhạy cảm. Từng đầu xương, múi cơ, mạch máu của Vũ đều bị chạm qua.
Chỉ chốc lát, Bạch Cổ Văn đã dò xét toàn bộ cơ thể Vũ. Cả cơ thể của Vũ đều bị Bạch Cổ Văn thấy hết. Thậm chí lục phủ ngũ tạng, kinh mạch máu huyết của Vũ cũng bị họ Bạch nắm rõ như lòng bàn tay.
Lúc này, nếu Bạch Cổ Văn chỉ cần khẽ vận chuyển ý nghĩ, liền có thể thông qua trường lực kia mà tác động đến huyết tạng của Vũ. Muốn hắn chết là chết, muốn hắn bệnh là bệnh. Đồng thời cũng có thể dễ dàng chữa khỏi mọi bệnh tật cho hắn.
Bạch Cổ Văn cũng không có ác tâm, dùng luồng trường lực thăm dò cơ thể Vũ một vòng rồi triệt tiêu hoàn thủ.
Nhưng lúc này bỗng nhiên Bạch Cổ Văn cảm thấy vô cùng kinh dị.
Luồng trường lực mà ông ta phát ra không những không bị triệt tiêu, mà lại còn mạnh mẽ hướng về phía Bạch Cổ Văn mà dò xét ngược lại.
Bạch Cổ Văn sắc mặt kinh hoảng, thân hình khẽ lay động. Một luồng kình lực mới thoát ra chấn tan luồng trường lực cổ quái kia. Cùng lúc đó cả hai cùng rút tay về.
Vũ và Bạch Cổ Văn nhìn thẳng vào mắt nhau, cả hai cười xã giao rồi ngồi xuống ghế.
Bạch Cổ Văn mở lời trước:
- Thật không ngờ ông Vũ lại là người đồng đạo. Chẳng hay ông Vũ học được Thuật Thám Hồn này từ vị tiền bối nào vậy?
Vũ giơ ngón tay cái khen:
- Thì ra môn công pháp này gọi là Thuật Thám Hồn. Quả là một môn đạo thuật cao thâm. Không những có thể thăm dò tới từng kinh mạch huyệt đạo của đối phương, mà còn có thể dò thám được cả những phản ứng tâm linh nhỏ nhất, nắm được cả ý niệm trong đầu, khống chế tâm linh. Quả nhiên có thể gọi là Thám Hồn.
Tôi trước giờ chỉ nghe đến thuật này ở trong truyền thuyết, những tưởng chỉ là người ta tưởng tượng ra. Không ngờ mới đến Dịch Thôn đã gặp được ông Bạch nắm vững thuật này. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Bạch Cổ Văn vội đáp:
-Thám Hồn Thuật này Bạch Cổ Văn tôi luyện mười mấy năm nay, mới nắm được chút thành tựu nho nhỏ. Chỉ là chút công phu bắt mạch chữa bệnh, còn xa mới có thể gọi là Thám Hồn. Thám Hồn Thuật luyện tập mười phần khó khăn, không những cần có thiên phú, cảm giác linh mẫn mà còn phải ngày đêm luyện tập. Gia sư năm xưa cũng chưa luyện thành đến mức Thám Hồn.
Khi nãy ông Vũ hiển lộ thủ đoạn, tôi thấy mười phần quen thuộc. Không rõ là học tập từ vị tiền bối nào?
Vũ cười xòa, lắc đầu đáp:
- Ông Bạch chớ khiêm tốn. Thám Hồn Thuật này luyện tập cực kì khó khăn, lại yêu cầu tố chất thân thể rất cao. Hơn nữa phải là người có kiến thức quảng bác, tâm tư nhạy bén như ông Bạch đây thì mới có thể học được. Đừng nói là Vũ tôi không có duyên được cao nhân chỉ dạy mà dù tôi có muốn học cũng chẳng học nổi.
Vừa rồi được tận tay thể ngộ ông Bạch thi triển bí thuật, tôi không kìm được có ý định bắt chước. Thật là xấu hổ, mong ông Bạch thứ lỗi.
Bạch Cổ Văn nghe Vũ nói mà kinh dị không thôi.
Thám Hồn Thuật quan trọng nhất là thể ngộ. Nhưng một người thì không thể đủ kinh nghiệm lý giải hết thảy những thể ngộ ấy. Cần nhất là phải có một vị tiền bối luyện tập nhiều năm luôn luôn ở bên chỉ dẫn, giảng giải mới có thể giúp người luyện tập thông hiểu được thuật này. Nếu không có sư phụ truyền dạy những kinh nghiệm đi trước thì dù có được công pháp, tự mình luyện tập 10 năm cũng chưa chắc đã có tiến bộ nổi.
Thám Hồn Thuật luyện tập khó khăn như vậy, nên Bạch Cổ Văn không thể tin được là có người nào lại chỉ trong vài giây có thể bắt chước được.
Nhưng Bạch Cổ Văn là người luyện tập Thám Hồn Thuật, ông ta hiểu rõ thuật này chú trọng thể ngộ, dựa vào cảm giác của bản thân mà hình thành nên thủ pháp riêng.
Một thày dạy nghìn trò cũng không có người nào có thủ pháp giống nhau. Ấy vậy mà nhớ lại khi đó luồng trường lực mà Vũ sử dụng lại giống của Bạch Cổ Văn đến kì lạ.
Điều này khiến Bạch Cổ Văn không thể phản biện, trong lòng thầm nhủ " Nếu quả thật người này có thể học tập rồi bắt chước được bí thuật của người khác chỉ trong chớp mắt như vậy thì hắn là cái loại người gì đây? ".
Vũ thấy Bạch Cổ Văn nhìn mình trân trân, ánh mắt lộ rõ vẻ bất khả tư nghị thì mỉm cười :
" - Ông Bạch cũng chớ lấy làm kinh dị.Tôi đã nói từ trước, Thám Hồn Thuật là một bí thuật phi thường khó học. Vũ tôi cũng không có tài năng và tư chất để học.
Nếu thuật này ví như một bộ kinh thư ý nghĩa thâm ảo, thì Vũ tôi là kẻ một chữ bẻ đôi không biết. Dù có đưa cả quyển đến tay, chú thích rõ ràng thì vẫn như cũ không sao hiểu nổi. Nói gì đến vận dụng thuần thục, học theo sách ấy.
Chẳng qua tôi có chút tiểu thuật, có thể nhìn chữ mà vẽ, dù không hiểu ý nghĩa thế nào nhưng cũng có thể chép lại một đoạn.
Khi nãy tôi dùng cách sao chép lại thủ pháp của ông Bạch khiến ông kinh ngạc một phen. Thực ra tôi dùng thủ pháp của ông mà không có được thể ngộ của ông, nên chỉ là giống nhau cái vỏ bề ngoài, bên trong thực chất là một chút cũng không nắm được. "
Bạch Cổ Văn nghe Vũ nói lập tức hiểu được, khẽ A lên một tiếng đoạn khẳng khái nói:
- Khi nãy nghe Lý Anh Kiệt khen ông Vũ đạo thuật tinh thâm, kiến giải độc đáo, tôi quả thật có ý muốn thử tài.
Không ngờ ông Vũ so với lời của Lý Anh Kiệt càng khiến người ta phải bội phục. Bạch Cổ Văn ta phục rồi.