Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Hạ Tư Tư yêu An Minh Vũ, yêu đến nguyện ý sinh con cho ông ta, sau đó đặt tên cho đứa bé là Hạ Tư An.

An Minh Vũ không thích Hạ Tư Tư, nếu như không phải Hạ Tư Tư tính kế bỏ thuốc, chắc chắn ông ta sẽ không bằng lòng để bà sinh con cho mình.

Hạ Tư Tư yêu An An, bà xem An An như vật sở hữu riêng của mình.

Hạ Tư Tư là người điên.

An Minh Vũ yêu An An, ông ta mang An An về nhà.

Ông ta còn một người vợ xinh đẹp và một đứa con trai thông minh nghe lời.

An Minh Vũ ôm Cố Niệm Ân, lấy chìa khóa ra mở cửa.

Tề Hân Nghi từ trên lầu hai đi xuống, một bé trai trốn sau lưng bà ta tò mò nhìn.

“Đây chính là An An sao?” Vẻ mặt Tề Hân Nghi mang ý cười nhưng ánh mắt không hề cười, bà ta vươn ngón tay nhéo gương mặt Cố Niệm Ân, nói: “Dáng dấp thật đáng yêu!” Móng tay dài bấm trên khuôn mặt trắng nõn để lại dấu vết màu đỏ, Cố Niệm Ân cúi đầu, giống như năm đó mới tới nhà họ Cố, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

An Minh Vũ nhìn hành động của Tề Hân Nghi, sửng sốt: “Hân Nghi, không phải em đã nói?”

Tề Hân Nghi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước, giọng nói hơi phần nghẹn ngào, để lộ mấy phần đau khổ, nhưng mang theo chút tình cảm: “Em không đồng ý thì thế nào? Dù sao nó cũng là cốt nhục của anh, trong lòng anh chẳng lẽ em thật sự xấu xa như vậy, nhẫn tâm nhìn nó….”

Trong lòng An Minh Vũ khẽ động, nhớ tới thời gian Tề Hân Nghi mới vừa gả cho mình, đêm tân hôn đầu tiên, cô gái cũng mắt đầy lệ nói nhỏ như thế này… Nhất thời trong lòng mềm nhũn, chuyện cãi cọ ngày hôm qua cũng không để trong lòng nữa. Ông ta để Cố Niệm Ân xuống, tiến lên mấy bước ôm vợ mình, “Hân Nghi, em biết từ đầu đến cuối người anh yêu nhất là em.” lequdyon

Cố Niệm Ân thờ ơ lạnh nhạt, tròng mắt thâm sâu hoàn toàn mờ mịt lạnh lùng.

Tề Hân Nghi lau nước mắt, kéo bé trai đằng sau lưng lên trước, dịu dàng cười khẽ, “Dục Nhi, đây là em trai con, sau này nhớ phải chăm sóc em trai Cố.”

Bé trai đảo tròng mắt, lộ ra nụ cười tươi tắn: “Được!”

An Minh Vũ cười cười, cảm thấy có chút vui mừng, cả đời người chẳng qua cũng chỉ mong cầu năm chữ - Gia đình và mọi việc hưng thịnh (Trong tiếng Trung là 5 chữ: 家和万事兴.)

Cố Niệm Ân ở nhà họ An, cuộc sống rất yên ổn, ngoại trừ người làm trong nhà bài xích mình, ngoại trừ Tề Hân Nghi không đếm xỉa tới, ngoại trừ đứa bé An Dục thỉnh thoảng bắt nạt ở bên ngoài, thì đây mới thật là cuộc sống bình yên nhất mà cậu trôi qua. Không ai bắt ép cậu học tập, không ai bắt ép cậu làm việc, mỗi ngày cậu chỉ ngồi dưới gốc cây trong vườn hoa lặng lẽ ngắm bầu trời.

Có một ngày An Dục cầm món đồ chơi là chiếc tàu hỏa khoe khoang trước mặt Cố Niệm Ân, “Muốn chơi không?”

Cố Niệm Ân yên lặng nhìn chằm chằm cậu ta, con ngươi đen như mực dường như có thể nhìn thấu rõ lòng người.

An Dục nhất thời cứng đờ, dưới ánh mắt trong veo như vậy nhưng lại cảm giác như mình không có chỗ nào lẩn trốn, chỉ có đứa bé mười mấy tuổi chẳng hề biết, đó hiển nhiên là ánh mắt của người từng trải, người trưởng thành đặc biệt thành thục và tỉnh táo. Cậu ta chỉ biết thằng con trai trước mắt là kẻ đầu sỏ phá hư gia đình mình, khiến người mẹ xinh đẹp của mình khóc thút thít, khiến ba không hề chú ý tới mình.

Cậu ta giận dữ đập vỡ chiếc xe lửa nhỏ, nhựa văng ra giống như đóa hoa ngũ sắc.

“Dục Nhi, An An?”

Giọng An Minh Vũ đột nhiên truyền đến, mặt An Dục đỏ lên vung tay, ngay tại thời khắc xoay người thì khóc một tiếng, vừa khóc vừa chạy.

Khi Cố Niệm Ân đi ra thì nhìn thấy cậu ta nhào vào trong ngực An Minh Vũ, khóc lóc nói: “Con lấy cho em trai…. Xe đồ chơi… Em trai không muốn…. Ném… Xe lửa…..”

An Minh Vũ lấy tay vỗ lưng cậu ta, cúi đầu không hề quay đầu lại.

Cố Niệm Ân mím chặt môi không nói một lời, lông mi dài như lông chim khẽ run rẩy, ánh mắt sáng ngời.

An Minh Vũ khẽ nhăn mặt khó mà phát hiện ra, sau đó kiềm chế mở miệng: “An An, sau này không nên như vậy, thế là không tốt đâu.”

Trong nháy mắt sắc mặt Cố Niệm Ân tái nhợt không còn chút máu, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay….

Đây là người hai nói muốn chăm sóc cậu, cậu nghĩ.

Tình cảm con người luôn tới đột ngột như vậy, ấm áp lại tốt đẹp, nhưng sẽ nhanh chóng biến mất như thế, cho nên mỗi lần muốn tin tưởng, muốn vươn tay nắm lấy đều có cảm giác thất vọng.

“An An, con phải học cách chung sống với mọi người, không thể lúc nào cũng là một mình cô độc như vậy.” An Minh Vũ cau mày, kiên nhẫn nói: “Dù sao một mình cũng sẽ cô đơn, chỉ có ở cùng với mọi người mới có thể học được nhiều thứ hơn.”

An Dục nói: “Các người ai dám chơi cùng Hạ Tư An, tôi sẽ bảo mẹ sa thải người đó.”

Sau đó An Minh Vũ lắc đầu nói: “An An, con quá ngang bướng!”

Ánh mặt trời sau giữa trưa chủ nhật rất ấm ấp, Tề Hân Nghi đang chuẩn bị trà chiều và bánh ngọt, An Minh Vũ chơi cùng An Dục trong phòng ngủ.

Cố Niệm Ân từ trong thư phòng đi ra, bụng hơi đói, từ đầu tới cuối người làm trong nhà không đếm xỉa gì tới cậu, cậu chỉ có thể đi tới phòng bếp tìm ít thức ăn, cậu nhìn thấy Tề Hân Nghi ở bên trong, không chút do dự xoay người rời đi.

“An An, giúp dì chuyện này đi!” Tề Hân Nghi chợt gọi cậu lại, trên mặt là nụ cười dịu dàng.

Cố Niệm Ân đứng ở cửa phòng bếp, vẫn không nhúc nhích.

“Giúp dì bưng những thứ này đặt lên bàn bên ngoài đi.” Tề Hân Nghi bưng bánh ngọt từ trong lò nướng ra, sau đó đặt bánh ngọt vào đĩa, mỉm cười đưa tới.

Cố Niệm Ân xoay người, do dự một chút vẫn đưa tay đón lấy chiếc đĩa, Tề Hân Nghi mỉm cười nhìn cậu, bỗng nhiên buông tay, đĩa sứ trắng rơi xuống nền nhà phát ra tiếng vang lanh lảnh, mùi thơm bơ ngọt ngấy tràn ngập trong không khí, bánh ngọt béo mềm bị rơi xuống không còn hình dạng gì, bà ta lùi về sau mấy bước, hơi lảo đảo….

Cố Niệm Ân cúi đầu, con ngươi dưới lông mi tĩnh mịch như nước biển.

“Hân Nghi, sao vậy?”

An Minh Vũ từ trong phòng chạy ra ngoài, vẻ mặt An Dục bướng bỉnh cười tươi ngồi trên bả vai, tóc có chút rối loạn, trên mặt là nụ cười chưa tan hết.

Sắc mặt Tề Hân Nghi hơi trắng bợt, xoay người lộ ra nụ cười gượng gạo, khuôn mặt xinh đẹp để lộ vẻ mệt mỏi và tiều tụy, bà ta giơ tay lên gạt mấy sợi tóc rơi xuống trước trán, tay vịn chặt chiếc bàn bên cạnh: “Không có gì, Minh Vũ, An An muốn ăn bánh ngọt…. Em vốn tính mọi người cùng ăn… Cho nên đưa cho nó….” Bà ta dừng lại, giống như tủi thân mà lại ngấm ngầm chịu đựng: “Là lỗi của em, nếu là em cắt một miếng trước cho An An, hoặc là nói rõ ràng An An cũng sẽ không đẩy em… Sau đó… Không cẩn thận làm làm đổ mâm.”

Người phụ nữ chưa bao giờ ‘mặc áo giáp cầm binh khí’ ra chiến trường chiến đấu, chỉ cần bà ta điềm đạm đáng yêu nói khe khẽ, thì có thể biến dịu dàng thành vũ khí sắc bén không gì không phá được.

Sắc mặt An Minh Vũ tái xanh.

An Dục đột nhiên từ trên người An Minh Vũ nhảy xuống xông tới, một tay đẩy Cố Niệm Ân ngã xuống đất: “Đồ tồi, mày trả bánh ngọt lại cho tao! Mày trả bánh ngọt lại cho tao! Mày trả bánh ngọt lại cho tao!”

“Dục Nhi, đừng càn quấy!” Tề Hân Nghi vội vàng hô lên, đưa tay kéo con trai mình rồi nghiêng đầu gọi, “Minh Vũ?”

An Minh Vũ đứng tại chỗ, sắc mặt trắng xanh lần lượt thay đổi, đứng ngây ngốc hồi lâu đột nhiên la lên, “Hân Nghi, em mang Dục Nhi ra ngoài trước đi.”

“Minh Vũ, An An chỉ là đứa bé.” Tề Hân Nghi tha thiết nói.

“Anh biết, em ra ngoài trước đi!” An Minh Vũ quay đầu nhìn bà ta, trong mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng và cảm động.

Cố Niệm Ân từ dưới đất đứng dậy, cậu phủi bụ trên người, từ trước giờ thân thể này không đầy đủ dinh dưỡng, hiển nhiên có vẻ nhỏ thấp hơn so với người bình thường, sức lực cũng kém hơn người ta, cho nên mới bị An Dục dễ dàng đẩy ngã xuống đất như vậy, cậu cúi thấp đầu nghĩ.

An Minh Vũ nhìn vợ và con trai đi ra ngoài, giọng nói dịu xuống: “An An, con không có gì muốn nói với ba sao?”

Cố Niệm Ân ngẩng đầu nhìn ông ta, dường như đôi con ngươi đen như mực thoáng hiện sóng gợn, miệng khẽ nhúc nhích, do dự một lát cuối cùng lại không nói gì.

An Minh Vũ chán nản ngồi xuống ghế bên cạnh, lấy tay chống lên trán, dáng vẻ có chút cơ đơn, “An An, bác sĩ nói cổ họng con không có vấn đề, nhưng con vẫn không muốn nói chuyện với ba, là đang trách ba sao?”

Cố Niệm Ân hạ mí mắt, vẫn không lên tiếng.

“An An, ba vẫn biết là ba có lỗi với con, không làm hết trách nhiệm của người làm ba, từ lần đầu tiên nhìn thấy con thì tự nói với mình, muốn bù đắp cho con. Nhưng An An, tại sao lúc nào con cũng như thế này vậy?”

Cố Niệm Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, nhưng lại khiến người ta có chút mơ hồ bất an.

“….. Nếu như người làm sai chuyện là ba! Vậy có gì không vừa lòng sao không nói với ba? Hân Nghi và Dục Nhi cũng đang cố gắng tiếp nhận con, Dục Nhi mang món đồ chơi mình thích nhất cho con, Hân Nghi một lòng muốn con dung nhập vào gia đình này, An An, con có tâm địa sắt đá sao? Có thể đừng bướng bỉnh như vậy được không!”

“An An, con có tâm địa sắt đá sao?”

Cố Niệm Ân đột nhiên ngẩng đầu, tia máu cuối cùng trên gò má cũng biến mất, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, làn da trắng nõn gần như trong suốt, có thứ gì đó không ngừng vang vọng trong đầu, một tiếng lại một tiếng như sấm sét.

An An, con có tâm địa sắt đá sao? Có thể đừng bướng bỉnh như vậy được không!

Niệm Ân, cậu quá bướng bỉnh, quá hay thay đổi.

An Minh Vũ nói tiếp, nhưng Cố Niệm Ân cảm giác mình chẳng nghe được gì cả.

“Xin lỗi, An An, ba phải đưa con đi, ngày mai ba sẽ đưa con ra nước ngoài, học trong trường nội trú, ba không thể để con tiếp tục ở lại trong nhà này, ba sẽ cố gắng bù đắp cho con, ba cảm thấy có lẽ con cũng không cần…. Trước kia ba đã làm sai chuyện, cho nên không thể tiếp tục phạm lỗi được nữa, ba còn có Hân Nghi và Dục Nhi. An An con quá bướng bỉnh, quá tính toán, quá ganh tỵ, con vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là tha thứ, cái gì gọi là khoan dung, con sẽ làm Hân Nghi và Dục Nhi bị thương, ba đã… Mệt mỏi!”

“Niệm Ân, chúng ta chia tay đi! Cậu quá bướng bỉnh, quá hay thay đổi, ở cùng với cậu tôi cảm giác như đang nói chuyện yêu đương với đứa trẻ….. Tôi mệt mỏi.”

Hai giọng nói lần lượt đen xen vào nhau vọng về trong đầu, “An An, con quá bướng bỉnh, quá tính toán… Niệm Ân, cậu quá bướng bỉnh, quá hay thay đổi….. Tôi mệt mỏi… Tôi mệt mỏi!”

Tại sao bọn họ nói, đều nghe mà không hiểu chứ?

Cố Niệm Ân thở hổn hển dồn dập, gần như cơ thể không đứng vững, trong thoáng chốc lòng đau như cắt, hồi lâu sau mới thấp giọng nói: “Được, tôi đi.”

“An An, ba đã liên lạc với một ngôi trường nội trú ở nước A xong xuôi hết rồi, chất lượng trường học rất tốt. Ba nhờ người chăm sóc con, không cần phải sợ, tấm thẻ này con giữ lấy, mỗi tháng ba sẽ gửi tiền vào đó….”

“…..”

Hết chương 2