Liên Quyết mới vừa vào cửa, đèn của phòng khách đã sáng lên.

Dì choàng chiếc khăn len ngắn ngủn đi ra từ trong phòng: "Tiên sinh về rồi?"

Hắn cúi đầu thay giày ở huyền quan: "Còn chưa ngủ?"

"Tuổi cao rồi ngủ nông, nghe thấy tiếng xe liền đi ra xem." DÌ đi tới, giúp Liên Quyết cởϊ áσ khoác ra, "a" một tiếng: "Tiên sinh uống rượu à, tự lái xe về?"

"Không có." Liên Quyết cởi cúc tay áo ra, gấp ống tay áo lên: "Đồng Đồng ngủ rồi?"

Dì bán tín bán nghi nhìn hắn một chút, nghe không hiểu câu Không có này của hắn là không uống rượu hay là không lái xe.

Liên Quyết không muốn nhiều lời, bà cũng không dông dài, chỉ nói: "Ngủ rồi, nói điện thoại với ngài xong thì đi ngủ.

Tiên sinh có muốn uống trà không, tôi đi nấu cho ngài ly trà giải rượu......"

"Không cần." Liên Quyết đi đến sofa rồi ngồi xuống, có hai bài thi được đặt ngay ngắn ở trên bàn trà, hắn cầm lên rồi nhìn sơ qua một chút, đứa trẻ viết chữ cũng không được đẹp mắt, ghép chúng vào cùng một chỗ cũng xem như là ngay ngắn, cẩn thận từng nét.

"Ban đêm Đồng Đồng để ở chỗ này, nói là lỡ như ngài quay về thì có thể nhìn thấy." Dì rót một ly nước ấm rồi đặt lên bàn, có chút bất đắc dĩ: "Ban đêm có nói gì nó cũng không chịu để cho tôi ký tên, tôi nói vậy thì không ký, nếu như ngài không trở về, sáng sớm ngày mai tôi sẽ ký cho nó, lúc này mới đồng ý."

Liên Quyết rút ra một cây bút máy từ trong hộp bút đặt ở trên bàn, bên cạnh con điểm 100 màu đỏ ở góc trên phía bên trái, tìm một chỗ trống để ký tên của mình.

Ánh mắt liếc đến cột ghi tên, ngòi bút dừng lại, sau đó bổ sung một chữ "Liên" ở trước hai chữ "Khang Đồng".

Dì nhìn thấy, trong mắt mang theo ý cười: "Thủ tục xong rồi?"

Liên Quyết để bút máy vào trong hộp bút, kéo khóa kéo lại: "Ừm, trong tuần này sẽ đưa nó vào hộ khẩu."

Khang Đồng sống cùng hắn đã hơn hai năm, hai năm trước bởi vì tuổi của hắn không phù hợp với điều kiện nhận nuôi, thủ tục nhận nuôi từ đầu đến cuối đều không làm được, bởi vậy nên đứa trẻ đi học hay đi ra ngoài đều không tiện.

Thẳng đến khi Liên Quyết tròn 30 tuổi, cuối cùng mới có thể xử lý xong thủ tục nhận nuôi Khang Đồng, xem như là giảm bớt một nỗi băn khoăn, ít nhất thì hắn cũng không cần hao tâm tốn sức về việc vào học trường công trong tương lai.

Dì không biết rõ công việc của Liên Quyết là gì, chỉ biết đứa trẻ đã có danh phânn thực sự, có một cái hộ khẩu đàng hoàn, đây quả là chuyện ưu tiên nhất ở trong nhà.

Bà lập tức tươi cười rạng rỡ, dọn hộp bút và bài thi trên bàn trà đặt vào trong cái cặp màu vàng ở trên sofa, cười nói: "Vậy thì cảm tình tốt, chủ nhật phải thêm hai món ăn! Ôi, phải thêm từ ngày mai!

Liên Quyết nở nụ cười nhàn nhạt.

Hắn tựa lên ghế sofa rồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, mùi rượu hơi ngọt quanh quẩn trong khoang mũi, làm hắn không khỏi nghĩ đến trận làʍ ŧìиɦ vào ban đêm có thể gọi là hoang đường kia, cùng với đôi mắt khóc lã chã kia của người đàn ông.

Liên Quyết chống khuỷu tay lên tay vịn của ghế sofa, nghiêng đầu mệt mỏi vuốt vuốt ấn đường*.

*Điểm giữa hai lông mày.

Dì quay đầu lại thì nhìn thấy động tác của hắn, hỏi: "Không thoải mái sao?"

Liên Quyết thu hồi suy nghĩ, lắc đầu.

Hắn mở to mắt rồi ngồi dậy, cầm ly nước ở trên bàn trà lên rồi uống một ngụm, cũng coi như không có khiến dì làm việc vô ích, để ly nước xuống rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, vươn tay cởi cúc áo ở trên cổ áo sơ mi ra, đi về phía cầu thang: "Tôi ngủ trước, dì cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

Dì ở sau lưng "Ừ" một tiếng.

Khi Thẩm Đình Vị tỉnh lại trước mặt vẫn là một màu đen, trong căn phòng tràn ngập mùi rượu ngọt ngào nồng đậm, trong không khí pha trộn với mùi đặc thù sau khi làʍ ŧìиɦ, một mùi tanh.

Phòng của khách sạn cách âm rất tốt, an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, rèm cửa kéo lại kín kẽ, con số trên đồng hồ điện tử đặt ở đầu giường lóe lên ánh sáng trắng êm dịu.

Cậu trợn tròn mắt nhìn vào khoảng không ở trước mặt, thất thần một lát, chậm rãi chống cơ thể lên rồi ngồi dậy.

Gương mặt vẫn nóng, toàn thân đau nhức giống như muốn tan ra thành từng mảnh, vị đắng ở trong cổ họng dần dần trào lên theo sự khôi phục của vị giác, cảm giác khó chịu mãnh liệt kéo đến.

Bên trong cơ thể giống như là có một bàn tay vô hình nắm lấy lục phủ ngũ tạng của cậu, xoắn chặt một cái, cậu vén chăn lên vội vàng bước xuống giường, khi chân giẫm lên thảm, trước mắt bỗng tối sầm, cũng may cậu kịp thời chống vào mép giường mới không ngã xuống.

Chờ cơn chóng mặt ngắn ngủn qua đi, cậu mới phát hiện hai chân của mình đã nhũn ra không làm gì được, đành phải cố gắng nén cảm giác buồn nôn bốc lên trong dạ dày, vịn vào tường chậm rãi đi đến toilet.

Đèn sợi đốt sáng lên, cậu vô thức nheo mắt lại, lảo đảo đi tới trước bồn rửa mặt, hai tay chống lên mặt đá cẩm thạch lạnh buốt, cúi người nôn một trận.

Hôm qua không ăn gì, dạ dày trống không, cậu nôn một hồi lâu, ngoại trừ một ít nước trong ra thì cũng không có nôn ra được gì, chỉ cảm thấy trong dạ dày vẫn cồn cào và đau như kim châm.

Cậu không cần ngẩng đầu, cũng biết bộ dạng bây giờ của mình sẽ chật vật biết bao nhiêu, mở vòi nước, hứng nước lên rồi súc miệng nhiều lần.

Đồ vật ở khoé miệng và trên cằm đã khô lại, kéo căng làn da, cậu hứng nước lên rồi rửa đi rửa lại nhiều lần, từ cằm đến cổ, ngực.

Ngẩng đầu lên một lần nữa, Thẩm Đình Vị lặng yên nhìn mình ở trong gương.

Gương mặt dính nước của người ở trong gương tái nhợt yếu ớt, bờ môi lại sưng đỏ, sợi tóc ướt nhẹp bị cậu tiện tay vuốt ra sau đầu, lộ ra cái trán đầy đặn xinh đẹp, một giọt nước treo trên lông mi ướt sũng, mấy vết đỏ lấm ta lấm tấm lan dọc theo cổ đi đến lồng ngực, có cái là cắn ra, có lẽ còn có cái là véo ra.

Mùi rượu ở trên người đã phai nhạt đi vì một đêm hoang đường vào buổi tối ngày hôm qua, cậu đưa tay chậm rãi chạm vào tuyến thể ở gáy, lại giống như bị bỏng mà thu đầu ngón tay về.

Tuyến thể sau gáy cậu còn đang ẩn ẩn đau, cảm giác đau đớn và sợ hãi khi bị người kia kéo mạnh phần thịt ở sau gáy vào đêm qua vẫn còn khắc sâu ở trong đầu cậu.

Kỳ phát tình mất khống chế, cơn động dục khó chịu......!Beta lạ lẫm.

Sau khi thấy hoang đường lại cảm thấy may mắn, may mắn thay người mà mình gặp gỡ là một Beta .

Cậu nghĩ đến việc người kia ép lên tuyến thể của mình, có vài lần suýt chút nữa đã làm cậu đau đến ngất đi, nếu như tối hôm qua người kia là một Alpha, sợ rằng sẽ còn phiền toái hơn......

Rõ ràng là không nên như thế này.

Thẩm Đình Vị nhắm hai mắt lại, môi càng mím càng chặt.

......!Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

-

Thời gian phân hóa của Thẩm Đình Vị muộn hơn so với người bình thường, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, các đặc điểm của giới tính thứ hai mới dần dần được bộc lộ, nghe nói là di truyền từ mẹ của cậu.

Mẹ cậu là một người phụ nữ Omega dịu dàng hiền lành, cha là gia sư của mẹ trong suốt thời gian học thạc sĩ - tiến sĩ, hai người vì học thuật mà quen biết nhau, cũng bởi vì học thuật mà tới với nhau một cách tự nhiên.

Khi xác định cậu sẽ phân hóa thành Omega, mẹ sờ lên tóc mai của cậu, cười: "Trước 24 tuổi mẹ cũng vẫn luôn cho rằng mẹ là một Beta, nếu mẹ biết mẹ sẽ phân hoá thành một Omega từ sớm, có lẽ không cần phải tiếp tục học, cũng sẽ không gặp gỡ cha con."

Cậu nhớ kỹ cậu đã hỏi, vì sao.

Người cha cười rồi giải thích, bởi vì Omega bắt đầu từ ngày phân hoá, thì cần phải đi tìm một Alpha thuộc về mình.

"Không phải tình yêu là chờ đợi hay sao?" Thẩm Đình Vị hỏi.

Cha chậm rãi lắc đầu: "Chỉ có chỉ số phù hợp cao mới có thể nuôi dưỡng tình yêu, con ạ."

Lúc cha nói lời này, sắc mặt của người mẹ ngồi bên cạnh không quá tốt, Thẩm Đình Vị giống như là đã mơ hồ nhìn ra được một thứ gì đó, rủ mắt xuống, nhanh chóng thản nhiên chuyển chủ đề: "Omega nhất định phải cần một Alpha sao? Có rất nhiều Beta cho đến tận bây giờ vẫn kiên trì với chủ nghĩa không kết hôn......"

"Bởi vì bọn họ là Beta."

Thẩm Đình Vị hiểu lơ mơ, cha cậu lại chỉ cười rồi nói về sau con sẽ biết.

-

Sau đó cũng không để cho Thẩm Đình Vị chờ quá lâu.

Hương thơm của hoa hồng phù hợp với khí chất của Alpha.

"Lúc mẹ em mang thai em nhất định là đã lén uống rượu." Alpha do bạn bè của cha giới thiệu trêu chọc tin tức tố của cậu.

Alpha nói rất nhiều, cũng có một vẻ ngoài không tệ, nhìn vào điều kiện ở bên ngoài, đúng thật là giống như cha nói, là một đối tượng phù hợp để kết hôn.

Lúc tạm biệt, Alpha lịch sự ôm cậu ở cổng nhà hàng, đè thấp âm lượng ghé vào lỗ tai của cậu rồi nói: "Mùi của em, thật sự là rất đặc biệt."

Thẩm Đình Vị hơi nhíu mày, không thích ứng được mà lùi lại một bước, cứng nhắc nói tiếng "cảm ơn".

Alpha cưỡng chế lưu số điện thoại của mình vào điện thoại di động của cậu, cười nói: "Có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào, Vị Vị."

Tin tức tố mà đối phương phóng ra quá mức nồng đậm, đã từng khiến cho Thẩm Đình Vị cảm thấy khó chịu.

Cậu quay lại xe, thuận miệng nói chuyện này cho người bạn hỏi thăm kết quả đi xem mắt, người bạn khịt khịt mũi coi thường, nói người này không có lòng tốt, giống một con công xòe đuôi.

Thẩm Đình Vị đã làm Beta 23 năm, không quá nhạy cảm với tin tức tố, càng khó đánh giá được hành vi của đối phương có vượt qua mức cho phép hay không.

Người bạn tràn ngập phẫn nộ ở trong lòng, muốn thức tỉnh cậu, nói, nếu như cậu cảm thấy không thoải mái, thì hành vi của anh ta đã thuộc về quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ.

Mùi rượu Mạn Việt Quốc ngọt ngào hơn tràn ngập trong chiếc xe chật chội, Thẩm Đình Vị xoa xoa thái dương có hơi u ám, lái ô tô đậu ở ven đường, đánh gãy lời đối phương nói: "Vậy sao? Nhưng trông anh ta có vẻ cũng không tệ lắm."

Rõ ràng đầu bên kia điện thoại đã nghẹn một tiếng, rất nhanh đã tức giận quát: "Tôi thấy cậu không những thời gian phân hóa trì trệ, sự phát triển của não cũng trì trệ!"

Thẩm Đình Vị bị hắn làm cho chóng mặt hơn, đang muốn nói tôi đang lái xe, sau khi về sẽ nói tiếp, cậu chưa kịp mở miệng, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn xuyên thủng màng nhĩ.

Lưng của cậu ngã về phía tựa lưng của ghế lái trước tác động dữ dội của đuôi xe, túi khí an toàn bung ra đập vào cơ thể đang nghiêng về phía trước do lực quán tính của cậu, vô cùng chóng mặt, trong tai lại vang lên một tiếng ù ù, giọng nói sốt ruột ở trong điện thoại đột nhiên giống như là ở rất xa, không thể nào nghe được .

Cửa xe bị người ta kéo ra, mùi rượu nồng đậm ở trong không gian chật hẹp bị không khí tràn vào pha loãng, Thẩm Đình Vị thở hổn hển, lồng ngực lại càng ngày càng ngột ngạt, giống như là có thứ gì đó mắc kẹt ở trong lồng ngực, khiến hô hấp của cậu càng ngày càng khó khăn.

Có người nắm lấy cánh tay của cậu rồi kéo cậu ra ngoài, trong tầm nhìn mơ hồ có rất nhiều bóng người lắc lư, có một người đàn ông trung niên gầy yếu ngã xuống mặt đất, đầu gối mềm nhũn, giọng nói run rẩy, ngây ngốc lặp lại lời nói thật xin lỗi, bên tai rất ồn ào, có rất nhiều người, một tiếng chuông báo động vang lên ở nơi xa......

Mí mắt của cậu dần dần rũ xuống, tiếng nói ở xung quanh bị rút đi từng chút một, rốt cuộc cũng đã yên tĩnh trở lại.

Nước mưa ướt lạnh đánh vào mặt, đánh thức ý thức đang ngủ say của cậu.

Mở mắt ra, Thẩm Đình Vị phát hiện mình vẫn mang quần áo chỉnh tề và ngã vào một con hẻm.

Thẩm Đình Vị đã mờ mịt trong khoảnh khắc đó.

Cậu không rõ phía trước mặt là nơi nào, càng không rõ tại sao mình lại ngã vào nơi này, nhưng cảm giác quái dị trên cơ thể càng lúc càng khiến cậu không còn thời gian để nghĩ tới.

Hoàng hôn cùng màn mưa nặng nề, nhiệt độ có hơi thấp, cơ thể của cậu lại càng ngày càng nóng, ngay sau đó mùi rượu nồng đậm quen thuộc mà lại khác lạ phát ra từ tuyến thể.

Kỳ phát tình đầu tiên sau khi phân hóa đang hoành hành, cậu vô cùng chóng mặt, trong cổ họng giống như là có ngọn lửa đang đốt, khiến cậu miệng đắng lưỡi khô, rùng mình một cách khó hiểu.

Cậu cần thuốc ức chế.

Nhưng nơi này quá xa lạ, như một vùng trống ở trong ký ức, Thẩm Đình Vị chỉ có thể cố gắng chống lại giai đoạn đầu của kỳ phát tình như một con ruồi không đầu, tìm kiếm tiệm thuốc ở khắp nơi, sau đó lại bế tắc mà đối mặt với nhiều lần bị từ chối cùng những ánh nhìn kỳ lạ, rồi lại bế tắc đi đến tiệm thuốc tiếp theo để tìm kiếm thuốc ức chế......

Cuối cùng cũng không có kết quả.

Rơi vào đường cùng, cậu chỉ có thể tìm một chỗ dừng chân để tạm thời chống lại kỳ phát tình, không ngờ lại quẫn bách giống như lúc mua thuốc.

Thẳng đến khi lại bị khách sạn từ chối một lần nữa, ý thức mơ hồ của Thẩm Đình Vị cũng dần dần trở nên hốt hoảng.

Rốt cuộc thì nơi này là nơi nào?.