Lo Tô Tư Ninh chưa từng cưỡi ngựa, thân thể bất hảo, Thương Mặc cho ngựa chạy chậm, vốn lộ trình chỉ cần hai ngày tới đích đã kéo dài thành ba, bốn ngày. Nhưng dù vậy, càng về sau sắc mặt Tô Tư Ninh càng xấu, tay bưng miệng, hô hấp có nhiều trắc trở. Rốt cục một ngày sau nhiễm phong hàn, sốt nhẹ. Thương Mặc muốn tìm một nhà trọ dừng chân, nhưng hai thuộc hạ Mộc Tu và Công Tôn Tề kiến nghị, nơi đây cách Ngân Tùng Bảo không xa, chi bằng sớm trở về sẽ chẩn bệnh cho Tô công tử, dù sao Ngân Tùng Bảo điều kiện và y thuật đại phu đều tốt hơn bên ngoài.

Thương Mặc hỏi ý kiến Tô Tư Ninh, cậu nói:”Ta không có vấn đề gì.”

Thương Mặc hạ lệnh đi tiếp, rốt cục ngày thứ tư trước khi trời tối đã giục ngựa về tới Ngân Tùng Bảo.

Tô Tư Ninh bị ôm đến trước đại môn Ngân Tùng Bảo, hạ nhân ra nghênh tiếp ai cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc. Thương Mặc thẳng một mạch đưa người đến Tiểu Trúc ở phía tây. Hai ngày trước hắn đã phái người về căn dặn hạ nhân dọn dẹp, sửa sang lại. Tổng quản đi theo sau, còn có Mộc Tu và Công Tôn Tề. Ba người giữ một khoảng cách nhất định, lùi dần, tổng quản quay đầu lại hỏi hai tâm phúc thân cận nhất của Thương Mặc. Mộc Tu nhún vai, Côn Tôn Tề tặng cho ông nhãn thần “Đại khái cũng giống như suy nghĩ của ông.”

Tổng quản nhíu mày.

“Tô Tư Ninh là ân nhân cứu mạng của bảo chủ.” Mộc Tu nói “Chuyện này chúng ta đều biết.”

Tổng quản liếc mắt nhìn họ không nói.

Thương Mặc ôm thiếu niên đi thẳng vào ngọa phòng (phòng ngủ), đặt lên giường. Sắc mặt thiếu niên ửng đỏ, vẫn sốt nhẹ, ho khan. Mới nãy hắn đã phái người đi gọi đại phu trong bảo, hiện tại ông ta đang đứng chờ ngoài cửa.

“Vào đi.” Thương Mặc nói.

Đại phu lúc này mới dám bước vào. Ông là một người trung niên, râu tóc muối tiêu, họ Lưu, y thuật rất giỏi.

Lưu đại phu nhìn sắc mặt thiếu niên một chút, sau đó bắt mạch, hỏi nhiều vấn đề. Tô Tư Ninh lễ phép đáp lại giản đơn. Lưu đại phu liền đứng dậy, nói với Thương Mặc:”Tô công tử vốn sinh ra đã có bệnh, tuy rằng không đủ lấy mạng nhưng vẫn không thể khinh thường, chỉ có thể dùng dược liệu điều trị từ từ, là chuyện về lâu về dài.”

Thương Mặc gật đầu, nói với Tô Tư Ninh:”Ngươi cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh.”

Tô Tư Ninh cười cười, dáng vẻ có chút mệt mỏi:”Đa tạ bảo chủ.”

Thương Mặc nghe vậy phiêu mắt nhìn y, không đáp lời. Tô Tư Ninh bị hắn nhìn, có chút ngượng ngùng. Lưu đại nhân thấy bầu không khí khác lạ, phi thường thức thời liền nói với Thương Mặc:” Lão phu có thể đi bốc dược cho Tô công tử?”

Thương Mặc gật đầu với ông, sau đó xoay người đối mặt với Tô Tư Ninh, duy trì tư thế và biểu tình vừa nãy.

Thiếu niên hiểu ra, cười nói:””Đa tạ Thương Mặc.”

Thương Mặc lúc này mới chịu cười, đến gần, nâng cằm Tô Tư Ninh lên, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, nói:” Nhớ kỹ, mệnh ta là do ngươi cứu.”

——————–

Hạ nhân trong bảo hai ngày liền đều nghị luận về lai lịch của thiếu niên mới đến.

Ngân Tùng Bảo đứng độc tôn tại phương bắc từ lâu, có đất, có lương thực, có y dược, quân đội, thương nghiệp, có thứ bậc, nghiễm nhiên tự phân thành một nước, hoàng tộc cũng phải kiêng kỵ ba phần. Các Đại bảo chủ đều được tuyển lựa từ trong những người tài ba, không theo huyết mạch kế thừa, sợ rằng làm vậy sẽ truyền cho người thiếu tư chất. Thương Mặc là họ hàng xa của bảo chủ đời trước. Hắn thiên tư thông minh, bẩm sinh ngạo khí. Các đời bảo chủ trước đây truyền nối cho nhau, ngạo khí cuối cùng đã được tôi luyện thành khí phách có thể thu phục nhân, vật.

Tất nhiên cũng có rất nhiều phần hồng lam nhan (nữ tử trẻ tuổi, xinh đẹp) bị cuốn hút. Họ tự thuật lại rằng Thương Mặc có cá tính đặc biệt, không mấy khi cự tuyệt, nếu ngẫu nhiên tâm tư hài lòng, vừa mắt một ai đó, sẽ đưa vào bảo. Thế nên hậu viện Ngân Tùng Bảo tuy chưa thể nói là cơ thiếp thành đàn, nhưng số lượng cũng chẳng ít. Hạ nhân Ngân Tùng Bảo nói, dựa vào thế lực và mị lực của bảo chủ, dù có sửa thành hậu cung cũng không quá lời.

Tuy nhiên Thương Mặc không thú thê, cũng không nạp thiếp, những người ở hậu viện đều vô danh vô phận, nguyện đi nguyện lưu đều có thể (chắc anh có sở thích sưu tầm người về ngắm chơi). Không danh phận, cũng sẽ không phân ra lớn bé, người lương thiện, kẻ ác nhân đều có, tranh sủng cũng hảo, lục đục với nhau cũng được. Thương Mặc chẳng để ý tới, vì tâm tư hắn vốn không cố định ở chỗ cho họ. Bọn hạ nhân cũng chẳng nhiều chuyện, chỉ bàng quan thờ ơ lạnh nhạt. Dù sao có thể lưu lại hậu viện tới nay đều không có khả năng là người lương thiện chất phác.

Vậy nên Tô Tư Ninh vừa đến bảo — được bảo chủ ôm vào, những người ở hậu viện tất nhiên biến sắc. Họ đều là người thông minh, Thương Mặc bình thường ở cùng bọn họ, kể cả lúc cao hứng nhất ôm họ trong lòng thì cũng cảm thụ không ra tình ý người nọ. Thế nhưng biểu tình hắn đối với thiếu niên ẵm trong lòng kia, tuy nói là vẫn lãnh đạm nhưng người mẫn cảm lập tức bắt được một tia khác thường.

Bọn hạ nhân hiểu biết đều nói thiếu niên sắp lâm vào nguy hiểm lớn.

Về phần Thương Mặc có biết hay không, chẳng ai nhìn ra được, đương nhiên cũng chả có ai dám hỏi.

Còn về phần thiếu niên kia có biết hay không —— tổng quản lắc đầu, nhìn thân thể và khí tức cậu ta thì biết ngay đó là người bẩm sinh đáng thương. Có điều với người ở hậu viện, tâm tư đồng tình là quá thừa thãi. Quả nhiên hạ nhân trong bảo suy đoán rất chuẩn.