Mọi người đều ngạc nhiên vì người bị đâm ko phải là Tử Tuyết mà là...Hạo Đông,cô vô cùng ngạc nhiên và rất đỗi lạc,Hạo Đông ngã xuống máu tràn đầy ra Sương Nhi,Bắc Minh và Nguyệt chạy ra ôm Hạo Đông,bỗng một làn gió mát thổi qua nâng Hạo Đông lên Tử Tuyết hết sức đỗi lạc và định thần lại nhìn về hướng anh hai của mình,đó là người đàn ông bên cạnh mình đang dùng sức mạnh nâng anh hai lên,hắn nói:

- Để tôi chữa thương cho anh cô.

- Ư...Ùm...!

Mọi thứ xung quanh cô đều im lặng cô ko chịu được,ko chịu được ah,nhớ lại cảnh bị đâm cô chạy nước mắt,sờ lên mặt lau nước mắt đi,trừng Thấp Mỹ đang cầm dao đứng kia,cô ta đang cười,nụ cười đó,nụ cười đó làm cô nhớ lại một chuyện,cô ta huyênh hoang nói.

- Kết quả của những kẻ dám động đến ta phải như thế đó.

Tình hình quá nghiêm trọng đã đến lúc thầy,cô vào can thiệp. Tất cả học sinh đều bàn tán,và tránh xa ra.

- Aiya,cái áo đẹp được thiết kế trăm triệu của ta,cái váy mẹ may tìm suốt bảy năm ah,bị dính máu của Anh Ngươi Rồi,ha há!-nở nụ cười ác quỷ nhìn cô.