Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu rồi? Nhỏ ngước vội lên tờ lịch tường và bắt đầu miên man đôi dòng nghĩ suy. Anh ấy chắc bây giờ đang ôn thi tốt nghiệp rồi... Bao mơ ước về tương lai sắp thành hiện thực. Con đường học vấn và con đường sự nghiệp chắc chắn xung quanh sẽ có khối các cô gái... Những cô gái toàn tài xinh đẹp, không thua gì Hoàng Ngân. Rưng rưng khoé mắt. Rồi anh ấy cũng sẽ quên đi mình. Nở một nụ cười nhạt. Có chăng chỉ là kỉ niệm nhạt nhòa của chúng ta mà thôi...

Hai bàn tay của nhỏ đan vào nhau, những bước chân chậm rãi in rõ trên nền đất. Nơi đây đẹp quá! Không hổ danh là thiên đường của thành phố B. Nhỏ cười mỉm. Mình sẽ cố trân trọng từng khoảnh khắc còn lại của cuộc đời. Vì chẳng bao lâu nữa, đôi mắt này vĩnh viễn sẽ là một màn đen tối tăm. Cố lên tôi ơi, hãy cố mà vui lên vì cuộc sống này...

“Đây là...?” Nhỏ lóe lên bao ánh nhìn vào nơi đang hiện hữu trước mặt của mình.

- ---o----

Bệnh viện

“Chúng tôi rất tiếc, ông Lý Vỹ đã ra đi...” Vị bác sĩ chầm chậm tiến ra phòng cấp cứu thông báo.

“Thôi bốn anh về biệt thự của ngài Vỹ thông báo cho mọi người biết đi và chuẩn bị sẵn lực lượng ứng phó với ngài thứ trưởng... Hai giờ sau, tôi và Liên sẽ có mặt ở đó! Có lẽ giờ cô ấy muốn một mình.” Hắc Động nói.

“Vậy tụi này về trước, anh Động hãy lo cho chị Liên đi. Tụi em sẽ lo hết mọi việc, chờ anh chị về!” Một trong bốn người nói.

Có phải đây là sự thật? Ngày hôm nay mình đã mất đi mẹ, người ba vừa mới nhận cũng ra đi. Bao nỗi đau, bao sự thật chồng chéo lên nhau. Mình không còn có thể rơi nổi giọt nước mắt... Tại sao chứ... tại sao mình lại phải chịu nỗi đau này chứ...? Khung cảnh ma ám của giây phút đó, khiến đầu óc nó ma mị vô cùng. Hình ảnh của mẹ, hình ảnh của ba... Trời ơi... nếu ba không vì cứu mình... có lẽ ba sẽ không phải chết thế này...

Cách đây mấy tiếng đồng hồ trước

Khi mẹ nó đang bị tên Cáo chó sói ghì chặt con dao vào cổ. Gã hét vang muốn nó ra mặt. Không còn con đường nào khác, nó phải bước ra với hai bàn tay giơ lên cao...

Nụ cười nham hiểm hiện rõ trên từng nét mặt, gã Cáo chó sói vừa thấy bóng dáng nó bước ra, phấn khích nói ngược lại lời hứa của gã. Cùng lúc cây súng trên tay của gã chỉa thẳng vào, làn đạn mạnh mẽ dữ dội bay với tốc độ kinh hoàng. Làn đạn bay thẳng trúng vào nơi gã đã ngắm sẵn và lập tức vệt máu tuôn ra dữ dội. Ngay lúc đó, người đang ôm vết thương vào lồng ngực không ai khác chính là Vỹ đầu gấu.

“Ba...” Nó lắp bắp bờ môi, vội rút ra con dao găm thủ sẵn trong ống quần, bay tới gã Cáo chó sói kia, tấn công ngay vào bàn chân.

Ngay tức khắc, Cáo chó sói té bổ xuống nền đất quằn quại vì vết thương kia.

“Con khốn Liên!” Cáo chó sói thất thanh.

Chỉ cần nhiêu đó thôi, nó chạy tới ôm chầm lấy Vỹ đầu gấu.

“Kìa ba có sao không? Vết thương... máu ra nhiều quá, viên đạn này... Tại sao ba lại nhận cho tôi chứ? Ba sẽ chết đó!!!” Nó bối rối không rõ câu chữ.

“Con là con gái của ta... Ta cảm thấy xứng đáng mà!!!” Vỹ đầu gấu cười tươi rói.

Ba ơi... con là đứa con gái bất hiếu với ba... Con phải là người lãnh vết đạn đó cho ba, nếu con lãnh có lẽ người nằm lặng yên kia là con. Con là đứa con gái tồi tệ nhất trên đời này... Nếu con lãnh, có lẽ mẹ sẽ không chết... con phải làm sao để ba với mẹ quay về với con đây? Ông trời ơi?! Ông nếu có tồn tại hãy cho con biết, con nên làm gì bây giờ... Con sẽ phải làm sao với cuộc sống này đây? Con đã trở thành một đứa không ba không mẹ chỉ trong một ngày... Tại sao khi con còn ba mẹ, con đã không biết quý trọng. Đáng lý ra con sẽ có quãng thời gian ấm êm... Vậy mà con đã không biết... Con mong được quay trở lại tháng ngày kia quá... huhu...

Hỡi những ai đang còn có ba mẹ. Hãy biết quý trọng và yêu thương. Đừng để chữ hối tiếc đã quá muộn màng...

- ---o----

Khẽ nhoẻn nụ cười tươi tắn của mình, nhỏ bắt đầu dáo dát bao ánh nhìn vào khung cảnh này... Một nơi thật đẹp làm sao, khuôn viên trải dài toàn cây xanh ngắt, đâu đó là con suối nhân tạo của hình ảnh đức mẹ đang ôm con, thật là càng ngắm và càng nhìn lại càng ấm lòng vô cùng. Những bước chân càng tiến vào, bước chân hối thúc nhỏ hãy khám phá cho hết bao điều đẹp đẽ này, nếu không sẽ hối tiếc mất.

Bất thình lình...

“Xin hỏi cô là ai?” Một giọng nói tiến lại gần.

Nhỏ vội quay sang cùng ánh mắt ngơ ngác.

“Dạ thưa, con thấy nơi đây đẹp quá! Cho nên con muốn vào xem thôi, con không có ý nào khác đâu...” Nhỏ lắp bắp nói.

Nở một nụ cười, người sơ trong trang phục áo trắng tinh khôi của nhà thờ cất tiếng nói.

“À không sao đâu, con cứ tham quan nhưng nhớ giữ yên tĩnh nha con!”

“Dạ!” Nhỏ cúi người xuống lễ phép.

Chà còn bao nhiêu nơi cần tham quan nữa, nhỏ nhoẻn nụ cười và bắt đầu dán ánh mắt vào khuôn viên nhà thờ...

“ Một dòng xanh xanh. Một dòng tràn mông mênh. Một dòng nồng ý biếc. Một dòng sầu mấy kiếp... ” Tiếng dàn đồng thanh hát vang từ nhà thờ.

“Có tiếng hát ở đâu đó...” Cơn tò mò nổi lên vây kín tâm trí của nhỏ, đôi chân miên man từng bước chân theo âm thanh của gió.

- ---o----

Biệt thự Vỹ đầu gấu

Tin dữ như sét đánh ngang tai. Lý Vỹ (Vỹ đầu gấu) đã bỏ mạng chết ngay tại trận chiến đẫm máu ở kho hàng. Bao câu nói râm rang và những nuối tiếc cùng suy tư. Cuối cùng là người lên thay thế chức danh của đại ca Vỹ đầu gấu đang nắm trùm kia sẽ là ai? Một cuộc tổng tuyển cử chợt diễn ra sôi nổi. Ai ai cũng muốn lên cái chức danh ấy, một chức danh oai dũng mà ai cũng muốn. Xem ra cuộc chiến diễn ra đẫm máu sẽ xuất hiện...

Buổi họp bàn diễn ra sôi nổi, mọi người rầm rì với nhau và cuộc nói chuyện râm rang ấy bỗng im lặng. Thay vào đó, câu nói hùng hồn của bốn con người là vệ sĩ thân cận của Vỹ đầu gấu, nói chính xác hơn là năm người. Trong đó một người đã bỏ mạng cho cuộc chiến tàn khốc này, lẽ dĩ nhiên câu nói của bốn người thân tín ấy có sức trọng lượng và hùng hồn nhất ngay lúc này.

“Mọi người trật tự! Đại ca Lý Vỹ đã chết lúc 4 giờ 20 phút chiều nay tại bệnh viện. Kẻ làm đại ca ra nông nỗi này không ai khác chính là thứ trưởng Bách Tùng. Con người đó muốn thay đổi ngành nghề giang hồ của chúng ta, phủi sạch hoàn toàn bao năm qua trong các phi vụ. Lần này là một mũi tên trúng hai phát, thứ trưởng Bách Tùng đã bắt cóc mẹ của Liên nắm đấm. Và còn điều này nữa, có lẽ mọi người đã biết Liên nắm đấm chính là con gái của ngài Lý Vỹ...” Đại diện một anh trong đó cất cao giọng nói giữa gian phòng khách tên Cao Dĩnh Sang.

“Lẽ dĩ nhiên, người lên nắm trùm không ai khác chính là Liên nắm đấm, mời Phương Liên!” Người con trai nhấn giọng và cười tươi, chìa bàn tay ra giới thiệu người con gái sắp bước lên ngay chính diện trung tâm căn phòng.

Mọi người ai nấy đều đổ dồn bao ánh mắt vào nó tức Liên nắm đấm.

“Hả? Cô gái này là con của Vỹ đại ca ư?!” Giọng nói khác vang lên.

“Thật là bất ngờ, đúng là gan góc quá!!!” Một giọng khác lại chen vào.

“Tôi nghe nói cô ta cũng từng là chị cả khu quận tư đó!” Giọng kia lại nhấn giọng thêm vào.

Vẻ mặt hằn dài những vết sẹo, toàn thân thì băng bó khắp mảnh khăn trắng. Có vẻ như chỉ cần nhìn trực diện, đám thuộc hạ của Vỹ đầu gấu có phần nào nể nang người con gái yếu đuối kia.

“Ba tôi đã chết vô cùng oan uổng và người đáng bị trừng trị chính là thứ trưởng Bách Tùng nhưng tôi không muốn một cuộc đấu đá oan uổng nào nữa. Nay tôi hẹn mọi người ra, tôi muốn nói cho mọi người biết. Dù có giết chết ngài thứ trưởng Bách Tùng trả xong món nợ nhưng nay mai thì sao? Không ai có thể biết được nhà nước sẽ cho bao nhiêu Bách Tùng thứ hai xuất hiện. Vì sớm muộn gì thế giới ngầm này sẽ chẳng thể nào tồn tại mãi được. Toàn bộ cá thể chúng ta đều dần bị thâu tóm, minh chứng cho điều này là ba tôi. Tôi không muốn hi sinh ai nữa...” Hít lên làn hơi dài, nó hạ giọng nói.

“Tôi muốn giải thể tất cả!!!” Nhấn giọng thông báo quyết định cùng ánh mắt kiên quyết nhìn mọi người.

“Cái gì? Giải thể tất cả?! Có lầm hay không? Ỷ là con của đại ca muốn nói gì thì nói hả?” Tiếng nói phát ra to lớn giữa nhà.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào gương mặt vênh váo ngang tàng kia. Ai nấy đều trông ngóng một cuộc đấu đá diễn ra.

“Con người kia anh tên gì? Muốn làm người nổi trội giữa đám đông à?” Nó nhíu hàng mi.

Cái miệng mỏng dính cong cong hé mở, tiến lại gần trung tâm.

“Tên tôi là Mã Siêu. Tôi không đồng ý giải tán đoàn thể này, bọn tôi sẽ làm gì để sống đây?”

Đáp lại nụ cười nham hiểm kia, nó chợt thất thanh một nụ cười và đưa ánh mắt vào con người nổi trội ấy.

“Để tôi nói cho anh biết, anh nghĩ với cái nghề nghiệp đấm đá này, anh sẽ sống được bao lâu? Khi anh về già, anh có thể kiếm được một dinh thự nguy nga như ba của tôi không?” Nó vênh mặt nhìn tên con trai Mã Siêu kia.

“Sẽ không bao giờ anh có thể. Tôi không muốn ai phải chết vì cuộc chiến này nữa, còn nếu muốn thì những người trong đây cứ nhảy vào cuộc chiến với nhà nước. Nhưng có một điều các người nên nhớ, đã là nhà nước thì luôn có trong tay binh đoàn tinh binh hùng mạnh. Các anh nghĩ mình có thể lội ngược dòng hay không?” Nó cười nhẹ tiếp lời.

“Nếu các anh nghe lời tôi, tôi sẽ cho các anh một cuộc sống đàng hoàng tử tế. Vì đối với tôi, các anh cũng như anh em máu mủ trong nhà.” Giọng nói nó lúc này hạ xuống.

“Tôi cũng xuất thân nghèo khó nên tôi hiểu rõ... Bây giờ ai theo tôi thì cứ im lặng, còn ai muốn làm anh hùng thì cứ tự bơi một mình!” Nó nhấn giọng nói.

Gương mặt lúc này biến đổi nhanh chóng, gã con trai với gương mặt bơ sữa ấy đay nghiến hàm răng. Bởi gã biết mình đã thất thế, không thể nói chuyện xen ngang được nữa rồi.

Và kết quả đã làm nó mỉm cười sung sướng. Ai nấy đều đồng ý với lời lẽ của con gái đại ca Liên nắm đấm.

Cô gái này quả thật là không đơn giản, xứng danh con gái của đại ca Lý Vỹ. Minh phi trảo nhủ thầm trong bụng nghĩ.

Mẹ ơi... con sẽ cố gắng giữ đúng lời hứa với mẹ, con sẽ thay đổi toàn bộ hệ thống làm ăn phi pháp bao lâu này. Ba mẹ hãy vững tin ở con, con gái của ba mẹ sẽ đổi mới. Nó nắm chặt sợi dây chuyền pha lên đen trong tay. Giờ này sao nó nhớ đến người ấy quá! Ngước vội vào chiếc đồng hồ, nó lẩm bẩm. Cũng sắp tới giờ hẹn với anh ấy rồi...

Biệt thự Tuấn Minh

Hành lý được mang ra chất đầy cốp xe. Mọi người ồ ạt chạy ra chạy vào, ai nấy đều nhanh nhẹn cho chuyến đi dài hạn sắp bắt đầu.

Gương mặt nhạt dần vì lớp phấn son chưa dậm vào. Bậm chặt đôi môi thắm đỏ của mình, người chị gái của hắn vội nhấn giọng.

“Giờ tôi sẽ về nước M, toàn bộ người ở đây ông cho nghỉ hết đi, chừa khoảng hai người dọn dẹp mỗi tuần thôi. Có lẽ chuyến đi này sẽ lâu lắm tôi mới về thành phố A, ông quản gia ở lại mạnh khỏe!” Chị gái hắn nở nụ cười nhạt.

Viên quản gia già lâu năm vội cúi người xuống, lắng tai nghe hết những lời cô chủ. Ông nhẹ nhàng đáp lời.

“Tôi sẽ làm theo đúng lời của cô chủ. Khi nào cô chủ về thành phố A, chúng tôi sẽ đón tiếp nồng hậu, cô chủ đi mạnh khoẻ.”

“Ông cũng ở nhà giữ gìn sức khỏe!” Người chị gái của hắn cười, quay sang nhìn cảnh vật căn biệt thự lần cuối cùng.

Hơi thở nặng nề cùng vẻ tiếc nuối hiện rõ, chậm rãi từng bước chân nối tiếp ra khỏi căn biệt thự...

- ---o----

“Anh ăn cháo đi!” Cô bé nhạt giọng xuống nói.

Nụ cười tươi tắn, Nhật Khang vội nhỏm người dậy cầm bát cháo với vẻ sung sướng.

“Cám ơn em đã đến thăm anh!”

“Không có gì, chúng ta là bạn mà. Sao anh không mở cửa sổ ra cho thoáng mát?” Trả lời câu nói gọn lỏn, cô bé đứng dậy cùng cái nhìn ra cửa sổ.

“Anh rất vui khi em đến đây... cám ơn em nhiều lắm!” Nhật Khang cười tươi, cố bắt vào câu chuyện cách vui vẻ nhất nhưng có vẻ như cô bé chỉ đáp lại cái nhìn một vẻ thờ ơ, cùng lắm là cái gật đầu vài ba câu chuyện cho qua.

Có vẻ như để làm cho nụ cười kia xuất hiện, bản thân của anh cần phải nổ lực thật là nhiều hơn nữa...

Trút hơi thở dài, cô bé nói.

“Chắc anh đã mệt rồi, em về đây!” Vớ lấy chiếc túi xách bên tay thì...

“Thủy Tiên à... anh muốn... ừm em ở lại dùng cơm với nhà anh không?!” Nhật Khang nhanh nhảu câu nói nhìn cô bé.

Chớp nhè nhẹ hàng mi, cô bé dựng lại vài giây và rồi cái nhìn thân thiện của Nhật Khang cũng đủ để cô bé gật đầu miễn cưỡng.

“Ừ cũng được...”

“Cám ơn em!” Nhật Khang hân hoan giọng nói của mình vang cả gian phòng.

- ---o----

20:00 Tại nhà hàng

“Có cần dọn món khai vị lên cho cô không ạ?” Giọng nói của anh chàng phục vụ hỏi nó.

Nó ngước nhìn vào chiếc đồng hồ vẻ buồn buồn đáp lời anh phục vụ.

“Chưa đâu, anh chờ thêm một lát nữa đi!”

- ---o----

Mấy món ăn hấp dẫn được bày ra la liệt. Rất nhiều món ăn ngon mà mẹ của Nhật Khan đã chuẩn bị sẵn. Nhìn nụ cười của đứa con trai, có lẽ bà đã biết sợi dây tình cảm, mối thân tình thông gia đã được nối lại.

“Thủy Tiên à, con ăn nhiều vào nha!” Mẹ Nhật Khang cười nhẹ nhìn cô bé.

“Em ăn nhiều nha, mẹ anh nấu ăn ngon lắm đó!” Nhật Khang nhanh miệng chỉ vào nhiều món ăn, cố tình gắp những món mà cô bé vốn dĩ từng rất thích.

Đưa ánh nhìn vào từng món ăn, món nào món nấy đều có tôm cua còn có cả bào ngư vi cá. Những thứ thượng hạng cho một bữa cơm tối bình thường mà lại hấp dẫn thế này... Và không biết tại sao, cô bé nhẹ buông chiếc đũa xuống cùng câu nói nhạt.

“Cháu xin phép đi vệ sinh một chút nha hai bác.”

Vội vội vàng vàng bước chân vào nhà vệ sinh, để có thể xối nguồn nước mát lạnh vào tận gương mặt... Hít làn hơi dài, cô bé sụt sịt cái mũi. Tại sao đến ăn một bữa cơm mà mình cũng nhớ đến anh ấy quá vậy... Ghì chặt bàn tay cùng các ngón tay vào thành bồn rửa mặt, cơn tức giận rung lên bừng bừng. Bao nhiêu là kí ức, bao nhiêu điều mộng mơ mà giờ đây đã tan biến thật ư? Mình phải cố quên đi một bóng hình đã từng làm mình hạnh phúc, mình phải cố quên thật sao? Bang Hắc Động... anh ác với tôi lắm!!! Khoé mắt lúc này rưng rưng. Giờ anh đang làm gì? Anh có biết, anh bỏ lại tôi với cơn đau đớn quằn quại cả thân xác hay không... Đến bao giờ, đến bao giờ tôi mới có thể quên được anh chứ???

- ---o----

22:30 Tại nhà hàng

“Thưa quý khách, 20 phút nữa nhà hàng của chúng tôi sẽ đóng cửa!” Nhân viên phục vụ bước ra cùng câu nói lần thứ ba thông báo cho nó biết.

“Tôi biết rồi, tôi về đây...” Nó hạ giọng cùng bao ý nghĩ ở trong đầu.

Tại sao anh ấy không đến chứ? Mình đã chờ anh ấy mòn mỏi rất lâu, ấy thế mà một cú điện thoại hay chí ít một tin nhắn cũng không có, là ý gì đây? Nó suy tư hàng mi cong cong của mình và rồi nó hốt hoảng. Anh ấy... đã xảy ra chuyện gì chăng? Chỉ có khi anh ấy có chuyện gì thì anh ấy mới làm vậy thôi! Không kịp suy nghĩ nhiều điều nữa, nó tức tốc với bao ý nghĩ, chạy thẳng một mạch đến căn biệt thự của Tuấn Minh ngay lập tức.

Trước cổng biệt thự Tuấn Minh

“Xin hỏi có anh Tuấn Minh ở đây không?” Nó ngập ngừng câu nói.

“Toàn bộ người ở căn biệt thự này dọn đi hết rồi. Tôi cũng phải dọn đi nữa... cô muốn kiếm người e là hơi khó. Vì họ đã qua nước M cách đây hai giờ đồng hồ trước rồi!” Giọng nói của cô giúp việc đang xách gói đồ trên tay liến láu nói không ngớt.

“Họ đi nước M hết là sao? Chị có thể cho em biết được không?” Nó dồn dập câu hỏi tới tấp nhìn cô giúp việc.

“À thì người ta muốn dọn nhà qua đó vì người ta có dòng họ bên nước M mà...” Cô giúp việc vội trả lời một cách qua loa.

Chiếc túi xách trên tay của nó rơi xuống nền đất nghe rõ binh. Tròng mắt giãn ra căng tròn, tay chân thì rã rời... Đây lại là một sự thật gì nữa? Anh ấy? Tuấn Minh đã dọn nhà ra đi mà không cho mình một lời giải thích? Là ý gì đây hả anh? Anh hẹn tôi rồi bắt tôi ngồi chờ suốt mấy tiếng mòn mỏi. Nó cười nhạt đi. Tôi còn lo là anh sẽ bị ai làm gì nữa chứ, những suy nghĩ vớ vẩn trong tôi cứ xuất hiện để rồi tôi đến đây và nhận ra là gì... Nó há hốc mồm miệng cùng ánh nhìn trân trân vào căn biệt thự xa hoa lộng lẫy kia, giờ chỉ còn là một màu đen tăm tối. Tại sao anh lại lừa dối tôi hả Triệu Tuấn Minh???