Tôi bật dậy, khi trên trần nhà, đám thằn lằn đã bu kín. Có tiếng nhạc nho nhỏ. Một bản nhạc khác. Thứ âm thanh tôi đã nghe thấy trong văn phòng của Madame J. Tới bây giờ, tôi có thể nhận ra giai điệu của nó. Chính khúc hát êm đềm ấy, đã gọi tôi quay trở lại.

Tôi ngồi trên giường, trần truồng, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Taurus. Khuôn mặt của anh ta vô cảm. Khóe môi bên phải khẽ nhếch lên khinh khỉnh. Anh ta từ từ đứng dậy, cởi bỏ quần lót và gần như dí sát thứ đang cứng đơ của mình vào mặt tôi. Tôi chạm nhẹ vài ngón tay vào nó, rồi dùng cả hai cánh tay xô ngã anh ta xuống sàn - một cú ẩn chẳng kém gì của anh ta khi nãy, chui vội vàng vào cái váy ren và lao ra cửa. Bỏ mặc Taurus với ánh mắt ngạc nhiên và bộ đồ lót ren nằm bẽ bàng dưới đất.

Tôi đẩy mạnh cánh cửa, chạy dọc hành lang màu xám trên đôi chân trần. Leo lên một cái taxi đỗ chờ khách ngoài cửa. Tôi bấm móng tay vào lòng bàn tay của mình. Cố gắng không bật khóc khi phải đối mặt với sự tan hoang trong lòng mình. Mình cần về đến nhà. Phải về nhà đã.

- Cô dũng cảm hơn tôi tưởng.

Giọng nói của gã lái taxi. Đương nhiên là gã lái taxi. Tôi bật cười khùng khục, lau nốt vài giọt nước mắt trên khuôn mặt. Bây giờ càng không phải lúc để đau đớn.

- Lẽ ra tôi không cần ngạc nhiên khi anh xuất hiện ở đây. Cô ta lại muốn đem tôi đi đâu.

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa xe, gằn giọng.

- Đừng nghĩ có thể bắt tôi đi đâu. Anh dừng xe lại ngay. Nếu không tôi mở cửa nhảy xuống.

- Cửa khóa rồi cô bé. Có vẻ gã nén cười bởi giọng gã nghe khá buồn cười.

- Anh ít khi bộc lộ nhiều cảm xúc như thời gian gần đây đấy.

Tôi buông tay khỏi tay nắm, châm biếm, hy vọng có thể kiểm soát tình hình.

- Nếu cô tiếp tục trong căn phòng ấy. Thì tôi đã không có việc để làm. Nhưng vì cô lao ra trong bộ dạng thế này.

Gã liếc mắt qua kính chiếu hậu. Nếu tôi không nhầm thì dường như không còn cái vẻ soi mói hay miệt thị trong cái nhìn của gã.

- Nên tôi sẽ phải đưa cô về biệt thự trắng, theo lệnh của Madame J.

Tôi nhìn xuống. Chí ít cái váy cũng khá dày và khá dài nên việc tôi không mặc đồ lót cũng không dễ nhận thấy.

- Có vẻ anh có ý định khác.

Tôi dò hỏi. Hành động kể lể này không giống với tác phong của gã. Chỉ trả lời khi được hỏi. Gã sẽ không nói ra điều đó nếu không có mục đích.

- Cô thông minh đấy chứ. Gã lại cười sằng sặc. Không đến nỗi như tôi tưởng. Tôi nói rồi. Vì cô khá dũng cảm. Tôi đã nghĩ đến hai tình huống, nhưng cô không lọt vào tình huống nào cả. Cô giống hệt cô bạn của mình.Vì thế, tôi nghĩ chúng ta không cần trở về khu biệt thự trắng nữa.

- Hai tình huống nào?

- Một, với cảm nhận ban đầu của tôi. Cô là kẻ quá yếu đuối, cô sẽ chẳng dám chủ động làm điều gì. Sẽ chỉ có ai đó quyết định hộ cô, và cô xuôi theo.

Tôi mím môi.

- Nên?

Tôi hỏi lại.

- Nên tôi đã hy vọng, cô sẽ nằm im với những lo lắng của mình. Cho tới khi Madame J quên cô. Và anh chàng của cô cũng biến mất. Tôi sẽ không cần phải băn khoăn gì về sự tồn tại của cô nữa.

- Và tình huống thứ hai?

Tôi tì tay lên mặt kính xe, lấy tay cào cào lại đám tóc.

- Trường hợp thứ hai, có thể cô không chịu đựng được cô đơn. Cô sẽ tìm tới Madame J, hoặc anh chàng của cô.Nhưng tôi không nghĩ khi nghi lễ bắt đầu, cô lại cong đuôi bỏ chạy như thế.

Gã kết luận rồi lại cười sằng sặc.

Tôi liếc nhìn cánh tay của gã và tưởng tượng đến những cái gai màu nâu xỉn được giấu sau lớp áo.

- Nếu tôi không nhầm thì anh cũng đã từng bỏ chạy như thế.

Gã yên lặng không nói gì. Tôi cũng không hỏi gì thêm. Tôi để hai bàn tay mình nắm chặt vào nhau, cố gắng không để cái đám tan hoang phía trong mình gào thét.

Khi xe rẽ về mấy khu phố quen thuộc. Tôi biết, gã đang đem tôi về nhà.

Trước khi xuống xe, tôi chạm tay vào vai gã, vẻ biết ơn, và thì thầm:

- Xin lỗi anh, nếu tôi nói gì quá lời. Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.

- Không có gì. Gã trả lời, không quay lại. Thay vào đó, gã giơ tay phải lên trước mặt tôi.

- Có thể cô không để ý. Nhưng...

Gã bỏ dở câu nói. Tôi nhìn chết lặng vào cổ tay gã. Cái còng mầu nâu nhạt chạy vòng quanh cổ tay gã. Lấp lánh yếu ớt.

Tôi nắm lấy cổ tay gã.

- Anh có muốn lên nhà tôi uống trà không?

_________________