Cây nắp ấm phát triển cao lớn, phần túi cũng rất dày.

Lục Du lấy cây dao quân sự từ chỗ Cao Hán, dùng sức rạch mở túi nắp ấm, sau đó liền thấy có người từ bên trong lăn ra. Đại khái là do thời gian bị nuốt không lâu lắm nên người này vẫn còn sống.

Thế nhưng bị cây nắp ấm nuốt vào bụng, bị dịch tiêu hoá của nó ăn mòn nên phần da thịt bị lộ bên ngoài toàn bộ đã bị đốt bỏng. Ngay cả quần áo cũng bị ăn mòn không ít. Người đàn ông thống khổ lăn lộn trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết khàn khàn.

Lục Du nhìn không ra diện mạo của người này, nhưng mà không cần Cao Hán nói, nhìn quần áo thôi Lục Du cũng biết là ai rồi. Tới bây giờ, rốt cuộc Lục Du cũng hiểu Giang Phàm nói “anh của em bị hoa ăn” là có ý gì rồi.

Bị một cây nắp ấm lớn như vậy nuốt vào cũng, lại không phải là bị hoa ăn sao.

Thấy trong tay gã còn cầm súng, Lục Du lập tức dùng chân đá ra xa sau đó nói với Cao Hán: “Nơi này rất cổ quái, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Cao Hán sớm đã bị nơi nay doạ muốn bệnh tim luôn rồi, nghe vậy đương nhiên là đồng ý.

“Người kia…”

Cao Hán chỉ là buổi tối đi vệ sinh thôi, không ngờ tới sẽ bị hai người kia chỉa súng uy hiếp bắt hắn lên núi. Lúc nãy ở trong mộ, người này rõ ràng đã động sát tâm, nếu không phải đụng trúng gốc nắp ấm ăn thịt người này, Cao Hán bây giờ không biết sẽ ra sao nữa.

“Cứu tôi…” Tên Giang Đào đã hoàn toàn không nhận ra nổi vươn tay muốn kéo chân Lục Du, Lục Du lập tức lùi về phía sau. Lúc Giang Đào nói chuyện luôn ho khan, hơn nữa càng ho càng dữ.

Con người luôn phải trả giá cho những hành động của mình.

Lục Du không muốn nói lời vô nghĩa với Giang Đào. Súng đã bị ăn mòn không ra hình dạng, Lục Du dùng xẻng quân sự gạt khẩu súng ra xa xa sau đó chuẩn bị chôn nó. Ngay tại thời điểm Lục Du chuẩn bị đào hố chôn khẩu súng, cách đó không xa bỗng có tiếng người kêu gào thảm thiết cùng với tiếng súng truyền đến.

“Ở đây còn còn người khác…” Trên đùi Cao Hán vẫn đang chảy máu, thế nhưng hiện tại hình như hắn đã quên đi đau đớn trên cơ thể, chỉ cảm thấy nơi này vô cùng nguy hiểm.

“Ừ, chúng ta đi.” Lục Du không chút do dự quyết định.

Thế nhưng bỗng nhiên có một tiếng động rất lớn, mặt đất bỗng dưng rung động, phập phồng, vật đổi sao dời.

“Các người đứng lại!” Một tiếng súng vang lên, tiếp theo đó liền xuất hiện một tên mặt sẹo. (Ôhôhô, người qua đường Giáp mà t nói xuất hiện rồi đây này)

Người này nhìn qua chỉ khoảng ba mươi tuổi, thân hình tinh tráng, vóc người rất cao, ngũ quan lại đẹp, thế nhưng bị vết sẹo uốn lượn trên mặt kia phá huỷ hết cả mỹ quan.

Tên mặt sẹo nã một phát súng tại mặt đất cạnh chân Lục Du, Lục Du đương nhiên không dám động đậy. Theo sau tên mặt sẹo là một đám người, có người bị đứt mất cánh tay đang kêu gào thảm thiết, có người thì vẻ mặt bi thống mà khiêng huynh đệ của mình, còn có người thì trực tiếp chết trên lưng người anh em.

“Đại ca, hình như không có đuổi theo.”

Mặt thẹo vẫn cau đôi mày không buông lỏng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn Giang Đào đang không ngừng ho khan, lại nhìn tiếp qua hai người còn lại. Hắn chớp mắt một cái, ánh mắt âm trầm dừng lại trên mặt nạ phòng độc của Lục Du.

“Gỡ xuống, cho tao thấy mặt mày.”

Trong lòng Lục Du thầm mắng cả họ nhà hắn, tâm không cam tình không nguyện mà gỡ mặt nạ xuống. Bị người ta chỉ súng vô người, không muốn tháo cũng không được. Cậu nhìn Thẩm Kỳ Niên bên kia đang bay tới bên cạnh tên mặt sẹo, sau đó chậm rãi đưa tay lên làm bộ như muốn tháo mặt nạ xuống.

“Nhanh lên, còn ở đó meo meo chít chít gì nữa!” Mặt sẹo rõ ràng có chút không kiên nhẫn, tên lâu la phía sau lập tức xông lên muốn động thủ.

“Đệt.” Lục Du thầm mắng một tiếng, tay đặt lên mặt nạ. Lục Du nhìn những tên hung thần ác sát này một cái, trong đầu rất nhanh nghĩ kế.

Trong mộ này cổ quái, nếu tháo mặt nạ xuống không chừng bị cái gì thì sao. Chờ người khác đánh mình còn không bằng chính mình tiên hạ thủ vi cường. (đánh trước giành được lợi thế)

Khoảng cách hai bên chỉ khoảng mười mét, vấn đề bây giờ là làm sao để dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết một đám người sau đó thì chạy trốn.

Thẩm Kỳ Niên bay loanh quanh đám người kia một vòng, cuối cùng quyết đoán. Chỉ mình Lục Du cùng hắn thì không thể nào đối phó được đám người kia. Tự mình mạo hiểm động thủ chi bằng để cho bọn họ chó cắn chó. (lục đục nội bộ)

Thẩm Kỳ Niên vừa nghĩ vậy liền tuỳ tiện tìm một tiểu đệ sau đó kéo tay gã hướng về phía mặt sẹo. Không chờ tên tiểu đệ kịp phản ứng, một tiếng súng bỗng dưng vang lên.

“Đệt, đứa nào nổ súng?”

Mặt sẹo không phòng bị, thình lình bị người ta nổ súng bắn dưới chân một phát đương nhiên bình tĩnh không nổi.

Tên tiểu đệ cầm súng trong tay, miệng mếu máo muốn khóc luôn rồi: “Đại ca, không phải em cố ý đâu! Không phải em nổ súng, là người khác cầm tay em bắn á…”

Tên tiểu đệ vừa nói chuyện lại vừa hướng về phía mặt đất gần chân mặt sẹo nả thêm một phát súng. Mặt sẹo chỉ súng bắn một phát vào tay tên tiểu đệ, tiếng kêu rên lập tức vang lên. Tay tên tiểu đệ rũ xuống, đương nhiên không thể nào nả súng tiếp.

Nòng súng của mặt sẹo chỉ vào đầu tên tiểu đệ hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ mà buông xuống. Ngay lúc hắn mới xoay người bỗng nhiên lại vang lên một tiếng súng. Lần này đổi lại là tay sai đắc lực của hắn bắn, tên kia cũng lắc đầu nói không phải mình làm, đồng thời lại bắn về phía chân hắn lần nữa.

Ngôi mộ này có quỷ quái.

Từ lúc mới bước vào mộ trong lòng mặt sẹo đã có chuẩn bị. Chỉ là trăm triệu lần cũng không ngờ tới, với bản lĩnh tổ truyền cùng với trang bị hoàn mỹ như vậy, dẫn theo nhiều anh em xuống như vậy, cuối cùng lại tổn hao hết phân nửa. Nhưng mà mẹ nó tức nhất chính là, thương vong tổn thất lớn như vậy mà mộ ở nơi nào còn không tìm được.

Những người ở đây trong lòng đều phủ một tầng sợ hãi. Tên huynh đệ kia tay vẫn cầm súng, không có cử động gì khác nhưng nòng súng vẫn nhắm ngay mặt sẹo, không biết lúc nào sẽ cướp cò.

“Lão Đại, anh bắn chết em đi! Kiếp sau chúng ta lại làm anh em!” Tên kia nói một câu, lại bắn về phía chân mặt sẹo một phát.

Mặt sẹo vừa tức vừa vội. Anh em của mình hắn biết rõ, khẳng định sẽ không nả súng về phía mình. Nếu không phải người mình làm, vậy thì chỉ có thể là quỷ.

“Tiền bối, lần này đã đắc tội! Chúng tôi cũng đã tổn hại nhiều người như vậy rồi, hy vọng tiền bối tha cho chúng tôi một mạng, chúng tôi lập tức rời đi.” Mặt sẹo ngửa đầu nhìn lên không trung rống to một câu.

Lúc Cao Hán còn đang há hốc miệng nhìn, Lục Du đã lặng lẽ kéo hắn lui về phía sau. Lục Du nhìn về phía Thẩm Kỳ Niên bên kia đang biểu diễn, lần đầu tiên cảm thấy tên quỷ này cuối cùng cũng có chút hữu dụng.

Sau khi mặt sẹo rống xong, trong mộ thất nhất thời lâm vào tình trạng im lặng quỷ dị. Bởi vậy tiếng ho khan của Giang Đào cũng trở nên đặc biệt rõ ràng. Người khác không để ý nhưng không biết sao Lục Du lại liếc nhìn về phía gã một cái. Chỉ một cái liếc này, Lục Du liền nhìn thấy cổ quái.

Lúc này, Giang Đào cả người đều đã hoàn toàn thay đổi, nằm cuộn mình lại như con tôm luộc. Gã ho khan kịch liệt, hoàn toàn không thể nào khống chế nổi.

Mặt sẹo tâm phiền ý loạn liền nổ súng bắn Giang Đào hai phát. Giang Đào run rẩy hai cái sau đó thì bất động.

Hai mắt Lục Du có chút nóng lên, không thể nói rõ là phẫn nộ hay là bi ai. Đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt cậu giết người, cho dù người đó xấu xa cỡ nào thì đó cũng là một mạng người.

“Lão Đại, bọn họ muốn chạy!”  Lúc này, có người bỗng chú ý tới Lục Du và Cao Hán. Lập tức hơn mười khẩu súng chỉ về phía Lục Du bên đây.

Lần này Thẩm Kỳ Niên chạy tới bên người một tên anh em đứng gần mặt sẹo, cầm tay gã chỉ xuống đất nổ một loạt súng.

“Đi!” Thấy Cao Hán còn đang ngẩn người, Lục Du lập tức rống lên một tiếng sau đó lôi người chạy ra ngoài.

Ngay lúc đang hỗn loạn như vậy, Giang Đào đang nằm trên đất bỗng nhiên co rúm, oặt ẹo đứng lên. Thân thể gã như một con rối đã bị rút sạch xương, chậm rãi đứng lên từ chút từ chút một.

“Quỷ a!” Có người nhát gan, chịu không nổi, bắt đầu bắn điên cuồng về phía Giang Đào.

Bị bắn liên tục, lực lớn như vậy đụng vào chỉ làm Giang Đào ngửa ra sau, kỳ quái chính là gã không ngã xuống. Đương nhiên đây không phải là do thắt lưng gã tốt mới vậy mà dường như trong thân thể gã có gì đó chống lại tác dụng của lực.

Lúc này Lục Du đã vọt được tới tường đá lúc trước, ngay lúc muốn đi ra ngoài, Lục Du nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Lúc này tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Giang Đào. Mà Giang Đào thì như một con búp bê vải rách nát, trên người vỡ nát lỗ chỗ trông thập phần khủng bố.

Thế nhưng thân thể khủng bố thế nào cũng không khủng bố bằng hình ảnh kế tiếp.

Lục Du thấy Giang Đào càng lúc càng ngửa người ra sau, ưỡn bụng lên như thể có gì đó muốn phá kén mà ra. Cuối cùng, trong bụng Giang Đào thật sự nứt ra bay ra một đám bươm bướm. (đậu má, t sợ lỗ, tưởng tượng hoy là muốn chớt rồi nè) (t cũng nổi da gà nè)

Tiếp sau đó chúng nó liên tiếp từ trong bụng Giang Đào, trong mắt, trong miệng, thậm chí là từ những miệng vết thương mà bay ra. Đó là một đám bướm xinh đẹp, đôi cánh màu lam sáng, trông như một đám linh hồn sinh vật tinh thuần. Chúng nó xoay quanh trên không trung, tạo nên một bức tranh vòng xoáy kỳ diệu loé sáng.

Mặt sẹo lấy lại tinh thần, không để ý đám bướm nữa, ngược lại chỉa súng về phía Lục Du bên này. Bất kể như thế nào cũng không thể để hai kẻ đã nhìn thấy gương mặt thật của mình sống sót ra ngoài.

Cao Hán trừng lớn hai mắt, miệng hô cẩn thận sau đó nhào về phía Lục Du. Đạn găm vào trên cánh tay Cao Hán phát ra một âm thanh trầm đục.

“Anh Cao!” Lục Du lấy lại tinh thần, lập tức đỡ Cao Hán. Nếu không phải Cao Hán đẩy mình ra, như vậy hiện tại viên đạn kia nhất định đang an vị trên người Lục Du.

Cao Hán đau đến đổ mồ hôi lạnh, chỉ có thể cắn môi lắc lắc đầu với Lục Du.

Mặt sẹo đang còn muốn nổ súng tiếp thì bỗng nhiên thấy đám bươm bướm kia bắt đầu bay tứ tán ra mọi phía.

Bề ngoài càng xinh đẹp, bên trong càng âm độc.

Lục Du vĩnh viễn không quên được hình ảnh lúc đó, cả một bầy bướm ùa lên một người. Một người đang êm đẹp như vậy, bị cả bầy bướm bao vây, trong thời gian nháy mắt, chỉ còn dư lại nội tạng và xương khô.

Tiếng súng cùng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp mộ địa, Lục Du cố nén cảm giác buồn nôn, đỡ Cao Hán xông ra ngoài.

Ở bên ngoài Giang Phàm còn đang líu lo ca hát cái gì đó, thấy Lục Du liền cười ngây ngô: “Hoa ăn anh trai… Hoa ăn anh trai…”

Thấy Giang Phàm muốn đi vào trong tường đá, Lục Du lập tức kéo cổ áo gã lại rống: “Đây là anh trai của anh nè, lại cõng hắn mau lên!”

Giang Phàm liếc nhìn Cao Hán một cái sau đó ngây ngốc gật đầu ngồi xổm xuống: “Anh ơi lên đi!”

Lúc Thẩm Kỳ Niên đi ra sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Lục Du không cần hỏi cũng biết bên trong là thảm trạng ra sao. Cậu không nói lời nào, chỉ lôi kéo tay Thẩm Kỳ Niên đi ra ngoài.

Mọi người theo đường cũ chạy trở về. Thời điểm nhìn thấy Tiểu Tả, Lục Du cuối cùng cũng yên tâm ngất đi…

(Chính là không phải gặp quỷ dựng tường, không phải dây thừng bị cắt đứt, không phải bị lạc sao? Rốt cuộc thì mọi người theo đường cũ kiểu gì mà ra được khỏi mộ vậy nha?)(…)