Tuân Lan cảm thấy Lôi Tuấn dường như định làm gì đó với Trình Mân, “Anh muốn phản kích?”

“Chứ sao!” Lôi Tuấn nói, “Dù sao trong tay chúng ta cũng có quá khứ đen tối của cậu ta, đều là sự thật về cậu ta.”

Tuân Lan ngáp một cái, “Lần này để cậu ta tự ăn quả đắng không tốt à?”

Lôi Tuấn suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay.

Hắn cười hêhê, “Lan Lan, cậu nói đúng, nếu tên Tiểu Vương kia có thể bán cậu, thì sẽ không thể bán Trình Mân sao? Đây chính là tự cậu ta vội vàng tìm ghê tởm, tạm thời anh sẽ giữ lại hắc liêu* trước, về sau lại tung ra.”

* Tin tức và tiết lộ tiêu cực về một số người nổi tiếng/nghệ sĩ.

“Vậy tôi ngủ đây.” Tuân Lan nói.

“Ngủ đi ngủ đi, mấy ngày nay chăm sóc cơ thể cho tốt đấy.”

Kết thúc trò chuyện với Tuân Lan, Lôi Tuấn đang chuẩn bị vào phòng tắm thì nghe tiếng WeChat vang lên, cầm lấy nhìn, Tuân Lan lại gửi cho hắn một tin WeChat ——

Tuân Lan: “Lần sau phát giọng nói nữa, là cắn ch.ết anh đó 【 mỉm cười 】.”

Lôi Tuấn: “…”

Tuân Lan ở nhà “tĩnh dưỡng” mấy ngày, buổi sáng hôm nay, Tuân Lan đội nón đeo khẩu trang ra cửa.

Hôm nay là tam thất* của bà ngoại Tuân, nguyên chủ không ở đây, Tuân Lan chỉ đành đi thay.

* Cúng tam thất hay còn gọi là lễ cúng 21 ngày là truyền thống tín ngưỡng mang tính nhân văn sâu sắc, bày tỏ lòng thành của gia đình với người mới mất.

Nguyên chủ vì kiếm tiền chữa bệnh cho bà ngoại mới vào giới giải trí, nhưng tính cách của cậu ta đã định là không thích hợp ở trong giới này, những công kích từ mọi phía trên mạng với cậu ta sau khi nổi tiếng, làm cậu ta bắt đầu sợ hãi.

Nguyên chủ càng ngày càng chán ghét cái giới này, cậu ta không muốn bị thế giới bên ngoài quấy rầy, tang lễ của bà ngoại Tuân cũng được tổ chức một cách im hơi lặng lẽ. Nếu không phải lần này sự kiện quấy rối nổ ra, lại kéo theo một loạt chuyện, người bên ngoài cũng còn không biết nguyên chủ đang trải qua nỗi đau khổ mất người thân nhất.

Tuân Lan mua một bó hoa, một mình bắt taxi đến nghĩa trang ngoại ô thành phố.

Bảo tài xế đợi bên ngoài nghĩa trang, Tuân Lan theo tuyến đường trong trí nhớ của nguyên chủ, tìm được bia mộ của bà ngoại Tuân, bên cạnh bà ngoại Tuân là ông ngoại Tuân. Ảnh chụp của hai ông bà trên bia mộ vẫn là dáng vẻ nghiêm nghị lại trầm lặng ít khi nói cười như trong trí nhớ của nguyên chủ.

Tuân Lan cũng không có gì muốn nói, đứng trước mộ một lát, chỉ lúc đi mới nói một câu, “Nếu hai ngài trên trời có linh thiêng, thì phù hộ cháu trai nhà hai người sớm trở về đi.”

Như vậy biết đâu chừng cậu cũng có thể sớm ngày trở về.

Rời nghĩa trang, Tuân Lan trở về nhà, nhưng xe chạy được một lát thì đột nhiên xảy ra sự cố rồi dừng lại trên đường.

Tài xế nhìn xe, xác định không chạy được, đành phải vẻ mặt xin lỗi nói với Tuân Lan: “Tiên sinh, chờ xe kéo tới thì ít nhất còn phải nửa tiếng lận. Nếu cậu có việc gấp, đi về trước thêm vài phút sẽ có một trạm xe bus công cộng chạy vào thành phố, ngài có thể qua đó xem.”

Đoạn đường này trước không có thôn, sau không cửa hàng, muốn bắt xe ở đây rất khó, mà kêu xe tới phải đợi lúc lâu.

Tuân Lan bèn cảm ơn tài xế, đi tìm trạm xe bus công cộng.

Sau khi đi chừng năm phút, Tuân Lan gặp được một chiếc xe cũng gặp trục trặc ngừng bên đường.

Tuân Lan khảy khảy tóc mái, trong lòng trào dâng một cảm giác kì quái khó hiểu.

Sau khi đi bộ lên thêm vài phút, rốt cuộc cũng tới cái trạm chờ xe bus công cộng kia. Bên trạm chờ còn có hai người đàn ông đang đợi xe, hai người một cao một thấp, đều rất trẻ.

Tuân Lan lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hai người, chờ sau khi bọn họ nhận ra cậu tới gần thì cùng quay đầu nhìn sang hướng cậu.

Người thấp hơn có hơi mập mạp, mặc vest, ăn mặc như nhân sĩ tinh anh, đang giơ điện thoại tìm tín hiệu loanh quanh; người cao hơn thì mặc thời thượng và giản dị hơn rất nhiều, áo gió đen, áo hoodie xám, kiểu tóc có phần rối che giấu dưới mũ trùm của áo hoodie, đeo một cặp kính gọng mỏng viền vàng, cũng mang khẩu trang như Tuân Lan, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt khá đẹp, lộ ra cảm giác xa cách.

Anh chú ý tới sự đánh giá của Tuân Lan, hờ hững liếc qua Tuân Lan rồi rất thản nhiên thu hồi.

Tuân Lan chậm rãi đi qua, lại nghe nam tinh anh kia bỗng nhiên vẻ mặt nghi ngờ đề phòng hỏi, “Cậu là Tuân Lan?”

Tuân Lan nhướng mày, cậu còn mang khẩu trang và nón đó, vậy cũng nhận ra được luôn? Nghe giọng điệu này, cũng không giống như thân quen, càng không thể là fan, là anti? Cậu nhìn qua người đàn ông cao hơn một cái, càng có khuynh hướng hắn và nguyên chủ có thể là đồng nghiệp cùng kiếm cơm trong giới giải trí.

Đôi mắt cong cong, Tuân Lan cười một cái với hai người, xem như ngầm thừa nhận, cậu không biết hai người này nên cũng không có ý định nói chuyện với nhau. Mà nam tinh anh kia vô cùng đề phòng Tuân Lan, một bên đứng chắn giữa cậu và người đàn ông cao lớn một cách rất rõ ràng, như rất sợ cậu sẽ làm gì đó với người đàn ông cao lớn vậy, một bên nhìn đông ngó tây, mặt mày nghiêm túc cố gắng tìm kiếm thứ gì đó xung quanh.

Tuân Lan như thể không nhìn thấy, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, sắp đến 11 giờ. Ánh mắt cậu liếc qua vạch tín hiệu, không khỏi kinh ngạc, tuy ở ngoại ô thành phố, nhưng nó dù thế nào cũng là đô thị loại 1, tín hiệu không đến mức kém đến không có nổi một vạch luôn chứ, cơ sở hạ tầng đường truyền liên lạc ở thế giới này kém đến vậy sao?

Tuân Lan nghĩ như vậy, chợt cảm thấy trước mặt phủ xuống một bóng đen, đồng thời bên tai truyền đến tiếng quen thuộc của xe bus đến trạm dừng.

“A Niên, mau lên xe.”

Tuân Lan ngẩng đầu, chỉ thấy nam tinh anh đang chắn trước mặt mình, thúc giục người đàn ông cao lớn lên xe.

Mà khi Tuân Lan thấy rõ tình huống của chiếc xe trước mắt, cậu hơi sửng sờ, vội vàng lên tiếng ngăn cản, “Chờ đã!”

Người đàn ông cao lớn đã lên xe, nam tinh anh vừa nghe Tuân Lan lên tiếng, sợ bị quấn lấy, trong nháy mắt phát huy vượt xa người thường, đôi chân ngắn ngủn bước ra bước thật dài, một chân đã vượt hai bậc thang, nhanh nhẹn chui vào trong xe như con thỏ.

Chỗ cửa xe, người bán vé với cơ thể bị cháy một nửa người đầy quỷ khí nhìn Tuân Lan, âm u hỏi: “Lên xe không?”

Tuân Lan siết chặt điện thoại trong tay, trong mắt cậu, cả chiếc xe bus trước mắt này đều bị bao phủ bởi sương mù màu đen dày đặc, người đàn ông cao lớn và nam tinh anh vừa lên xe liền giống như bị sương đen nuốt chửng, Tuân Lan nhìn mà lạnh sống lưng.

Xuyên qua cửa sổ xe, mơ hồ có thể thấy những hành khách bên trong hoặc ngồi hoặc đứng, nhưng đều là các hành khách với dáng vẻ thê thảm đã không phải người sống. Ánh mắt bọn họ đều đồng loạt dừng trên người hai người xông vào trong xe nọ, trong mắt lộ rõ ác ý.

Đây là một chiếc xe bus quỷ.

Nam tinh anh còn đang không biết sống chết thúc giục tài xế mất một cánh tay, toàn thân cháy đen nhanh lái xe đi, sợ xe đến đường Hoàng Tuyền trễ một giây.

Nói thật, Tuân Lan rất không muốn lên chiếc xe này, những con quỷ này khác rõ rệt với những con cậu nhìn thấy ở bệnh viện, vẻ mặt bọn họ hung ác, vẫn còn giữ trạng thái thê thảm khi chết, tản ra ác ý nồng đậm, vừa nhìn đã biết không phải người thiện lương.

Nhưng nếu muốn Tuân Lan coi như chưa hề nhìn thấy gì, cậu lại cảm thấy làm như vậy không vượt qua được ranh giới trong lòng mình. Cậu nhớ khi ở bệnh viện những con quỷ đó đều rất sợ cậu, nên quyết tâm đánh cược một lần.

Ở trong ánh mắt thất vọng của nam tinh anh, Tuân Lan lên xe.

Tuân Lan chú ý tới, khi cậu đi ngang qua bên người người bán vé kia, đối phương bước sang bên cạnh một bước nhường đường, những con quỷ khác cũng giống vậy, ánh mắt bọn họ nhìn Tuân Lan mang sự đề phòng.

Tuân Lan hơi buông lòng, một thân hắc khí này của cậu quả nhiên vẫn có ích.

Tuân Lan nhìn thoáng qua bản đồ lộ trình dán bên trong xe, sau đó trong ánh nhìn lom lom của chúng quỷ một xe mà đứng bên cạnh hai người sống khác trong xe.

Tuân Lan phớt lờ nam tinh anh vẫn luôn phòng bị cậu, nói khẽ với người nam cao lớn gọi là A Niên kia: “Lát nữa cửa xe mở thì lập tức xuống xe.”

A Niên nắm vòng treo, cơ thể hơi lắc lư theo tốc độ xe chạy, phản ứng đối với yêu cầu nghe vô lý của Tuân Lan rất bình đạm, “Vì sao?”

Tuân Lan hơi hơi nghiêng đầu về hướng A Niên, “Bởi vì trên xe chỉ ba chúng ta là người sống.”

A Niên quay đầu nhìn cậu một cái.

“Gì mà người sống người chết, ban ngày ban mặt cậu đang nói chuyện tào lao gì thế!”

Nam tinh anh cường thế chen vào giữa Tuân Lan và A Niên, ngăn Tuân Lan, “A Niên, cậu đừng để ý tới cậu ta, tên nhóc này xuất hiện quá trùng hợp, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị mà đến, không chừng lại muốn kéo cậu tạo scandal gì đó. Tuân Lan, paparazzi đâu, paparazzi cậu tìm ở đâu?”

Trong ba người sống, chỉ có Tuân Lan có thể nhìn thấy bộ dáng chân chính trong chiếc xe quỷ này, Tuân Lan nhìn nam tinh anh đang kêu quát, còn đưa tay kéo ba lô của một hành khách quỷ bị thiêu cháy cả người bên cạnh hắn nọ, như muốn xem bên trong có phải đang giấu camera hay không.

Tuân Lan có phần đồng tình nhìn nam tinh anh một cái, cậu nói với A Niên: “Lương tâm của tôi không nhiều lắm, đã nhắc nhở các anh rồi, lát nữa cửa xe mở thì tôi sẽ xuống xe, về phần các anh, thì sao cũng được.”

Xe chạy được chốc lát, trong xe vang lên thông báo đến trạm, Tuân Lan lập tức ấn nút đến trạm trên tay vịn, cũng cao giọng nói: “Tài xế, đến trạm tôi muốn xuống rồi.”

Nam tinh anh vừa nghe Tuân Lan sắp xuống xe, đang chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm, thì thấy xe nhanh chóng lái qua trạm dừng xe mà Tuân Lan muốn, tốc độ xe không giảm đã đành, ấy mà nó còn tăng tốc.

Tinh anh nam: “?”

A Niên: “…”

Tinh anh nam khó hiểu nói, “Xe hư rồi à?”

Tuân Lan lạnh lùng liếc hắn một cái, “Là tài xế thì có.”

Tuân Lan ra hiệu cho A Niên và nam tinh anh đều tránh sang một chút, cậu đứng trước cửa xe, quay đầu nói với hai người: “Động tác sau đây nguy hiểm, trẻ ngoan không có việc gì thì đừng học theo.”

Sau đó Tuân Lan lấy sức, đạp một cước lên cửa xe.

Rầm một tiếng, nam tinh anh bị dọa mắt chớp chớp. Người và quỷ bên trong xe đều nhìn về phía Tuân Lan, Tuân Lan mặt không đổi sắc, đạp thêm mấy cước.

“Cậu điên à!”

Nam tinh anh hoàn hồn mắng, kéo A Niên sang bên cạnh một chút, sợ Tuân Lan nổi khùng ảnh hưởng đến bọn họ, cũng vô cùng có ý thức muốn sống la lên: “Nhân viên an ninh đâu, nơi này có người đạp cửa xe, cản trở an toàn công cộng này!”

Nhưng nam tinh anh rất nhanh phát hiện, mình liên tục gọi vài tiếng mà bên trong xe cũng chẳng hề có chút phản hồi nào. Hắn nhìn những hành khách bên cạnh, lúc này mới phát hiện hơi sai sai, vì sao những người này, bất kể là đứng hay là ngồi, hoặc là già trẻ, mỗi người mặt đều vô cảm, chỉ có hai mắt nhìn bọn họ lom lom.

Tựa như… tựa như những con rối không có cảm giác với thế giới bên ngoài.

Một luồng khí âm u ập vào mặt, nam tinh anh bị trí tưởng tượng của mình dọa cho rùng mình một cái, nhưng càng làm cho hắn sợ hãi hơn nữa là, xe lại đi qua một trạm, Tuân Lan đạp cửa xe vẫn mở miệng nói muốn xuống xe, ấn nút đến trạm, nhưng khi xe đi qua trạm dừng lại liều mạng bắt đầu tăng tốc.

Câu Tuân Lan nói với A Niên rằng “Bởi vì trên xe chỉ có ba chúng ta là người sống” kia, hắn nghe thấy, nhưng nam tinh anh vẫn không nghĩ tới phương diện có quỷ, chỉ tưởng là mình không chú ý, kéo A Niên lên một chiếc xe bus đen. Hắn nhìn một bà cụ đang ôm đứa nhỏ trong xe, nghĩ thầm đã có tuổi rồi không dưỡng già đi mà còn dẫn cháu trai ra ngoài cướp bóc, cũng quá liều mạng rồi đó!

Lời tác giả:

A Niên: Chào mọi người, tôi là chồng của Lan Lan.