Theo cảnh trong kịch bản, khi trưởng lão chấp pháp vung roi tới, Nhập Tứ sẽ bắt lấy roi dài và đồng thời rút trường đao ở bên hông ra, khi hắn bước về phía trước, trường đao sẽ trực tiếp cắt qua cổ của trưởng lão chấp pháp, một đao lấy mạng.

Cho nên cảnh diễn này, dù là Dương Huy vung roi hay Tuân Lan kéo roi, đều hoàn toàn làm đúng theo kịch bản. Bất ngờ duy nhất là roi của Dương Huy vung hơi lệch hướng, mà xét theo động tác ngã xuống của Dương Huy, sức mạnh của Tuân Lan dường như lớn hơn trong tưởng tượng của họ, nhưng nhìn vào chuyển động cơ thể lại không hề phóng đại chút nào mà chỉ vừa phải.

Sau đó, mọi người đều cảm thấy, đây là tự Dương Huy không đứng vững nên mới ngã.

Dương Huy ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh, Tuân Lan ngồi xổm trước mặt gã, áp khăn giấy lên mặt gã, xin lỗi một cách chân thành: “Anh Dương, rất xin lỗi anh, em thật sự không ngờ chỉ kéo một cái lại kéo anh ngã xuống luôn, với vóc dáng của anh thì không nên như thế chứ...”

Này mẹ nó ai mà biết được một đứa nhóc trông thư sinh yếu ớt như cậu lại có sức mạnh như vậy đâu!

Dương Huy lau máu mũi, vô cùng buồn bực.

Cũng may mũi của gã không có vấn đề gì, sau khi lau máu mũi rồi bổ trang lại, trông không có gì khác biệt, không ảnh hưởng đến việc quay phim.

Việc quay phim lại bắt đầu.

Lần này, Dương Huy chọn một góc độ không dễ bị Tuân Lan bắt được mà vung roi qua. Nhưng tay của Tuân Lan lại giống như có mắt, rõ là đang nhìn phía bên kia, nhưng bàn tay vẫn có thể bắt lấy thân roi một cách chính xác và vững vàng, sau đó là kéo tới.

Trong lòng Dương Huy thật sự là ngàn lời đậu má, động tác của Tuân Lan nhìn thì vô cùng bình thường, nhưng lực lại mạnh đến không ngờ, cho dù lần này gã đã có chuẩn bị song cũng vẫn bị kéo loạng choạng.

Cảnh quay này đành bỏ, phó đạo diễn ngẩng đầu lên từ dàn máy theo dõi, “Dương Huy chú ý, cậu phải đi theo lực của Tuân Lan.”

“Được, tôi hiểu rồi.” Dương Huy lúng túng gật đầu.

Mặc dù gã đóng vai phụ nhiều năm như thế, nhưng cũng được xem như diễn viên gạo cội, chuyện phối diễn này khi dượt diễn là qua ngay và cũng không có vấn đề gì, nhưng hôm nay lại phạm lỗi hai lần liên tiếp trong quá trình quay chính thức. Nhưng lại không thấy bên Tuân Lan có vấn đề gì, dường như trách nhiệm chỉ thuộc về một mình gã.

Quay thêm hai lần nữa, nhưng đều không qua, sắc mặt phó đạo diễn đã khó xem.

Dương Huy cũng chật vật toát mồ hôi, thật sự không phải gã cố ý diễn không tốt, thằng nhóc Tuân Lan này bề ngoài thì nhẹ nhàng tỉnh bơ, nhưng không biết sau lưng đã lén ăn bao nhiêu rau chân vịt tăng sức mạnh rồi*, thật sự không phải là gã muốn nương theo lực đi tới là được.

* Rau chân vịt hay còn gọi là rau bina, trong phim hoạt hình thuyền trưởng papai ăn rau bina sẽ tăng sức mạnh.

Mà Tuân Lan nhìn hết thảy, cảm thấy cũng đã đủ rồi, khi phó đạo diễn nói thử lại một lần, cuối cùng cũng không tiếp tục chỉnh Dương Huy nữa, trái lại phối hợp với Dương Huy, thành công qua cảnh này.

Trên mặt Dương Huy lập tức lộ ra vẻ cảm ơn trời đất.

Sau khi quay xong, cảnh quay của Tuân Lan bên phía tổ B đã kết thúc.

Trước khi đi, Tuân Lan chủ động hỏi Dương Huy: “Anh Dương, mũi anh vẫn ổn chứ?”

Dương Huy liên tiếp dính NG trên tay Tuân Lan, tâm trạng không tốt mấy, nói một cách chiếu lệ: “Vẫn ổn...”

Tuân Lan vỗ vỗ vai gã, “Vậy là tốt rồi, nhớ đòi Sử Dật Ninh phí tai nạn lao động đó.”

Vẻ mặt chiếu lệ của Dương Huy sượng lại, gã ngẩng phắt đầu nhìn Tuân Lan.

Tuân Lan đã biết giao dịch của gã với Sử Dật Ninh rồi ư?

Biết khi nào chứ?

Tuân Lan vẫn cứ mỉm cười tủm tỉm.

Dương Huy đột nhiên hiểu ra, muốn hỏi có phải vừa rồi gã bị kéo ngã trong lúc quay phim là Tuân Lan cố ý làm vậy hay không.

Nhưng lúc này Tuân Lan đã quay đầu đi rồi.

Nhìn bóng lưng cao gầy của thanh niên, Dương Huy vô thức rùng mình. Gã sờ sờ cái mũi lúc này đang dần sưng lên, đau đến hít hà.

Lúc trước thế mà gã còn cảm thấy Tuân Lan ngây thơ, đây rõ ràng là đứa giả heo ăn thịt hổ, lòng dạ hiểm độc thì có.

Cảnh quay của Tuân Lan thật sự không nhiều, các cảnh còn lại của cậu đều tại tổ A, nhưng cảnh quay của cậu ở nhóm A lại được xếp lịch vào ba ngày sau, cảnh ám sát nam chính cuối cùng phải bay đến nơi khác lấy cảnh.

Tuân Lan tẩy trang, dẫn Tiểu Chu từ tổ B đi sang tổ A, đứng quan sát các diễn viên chính đối diễn, cảm nhận sâu sắc nếu có thể được đạo diễn lớn coi trọng cho đóng vai chính, thì kỹ năng diễn xuất quả nhiên là đỉnh của chóp, trong khung cảnh hơi ồn ào này cũng có thể dễ dàng nhập mình vào vai diễn.

Tuân Lan chợt nhìn Kỳ Niên bên cạnh, không biết khi Kỳ Niên diễn xuất sẽ như thế nào nhỉ? Cậu đã xem phim của Kỳ Niên diễn, rất có sức cuốn hút, nhưng xem qua màn hình và xem trực tiếp lại là một cảm giác khác.

Tuân Lan nhìn một lúc rồi chuẩn bị rời đi, vừa đi được hai bước thì gần đó vọng đến tiếng gọi, Tuân Lan nhìn qua, phó đạo diễn tổ B đang vẫy tay với cậu.

Tuân Lan đi tới: “Đạo diễn Lý, ngài tìm tôi?”

Đứng bên cạnh đạo diễn Lý là một người đàn ông trung niên hơi gầy, khi đối phương nhìn thấy Tuân Lan thì mắt sáng lên.

Đạo diễn Lý giới thiệu với Tuân Lan: “Đây là đạo diễn Vương của bộ phim cổ trang bên cạnh.”

Tuân Lan nói xin chào.

Đạo diễn Lý tiếp tục: “Trong bộ phim của đạo diễn Vương có một nhân vật pháo hôi, là một hoàng tử, diễn viên vốn được chọn xong đột nhiên gặp tai nạn xe và bị gãy xương đùi nên không thể đóng được. Nhưng đã bắt đầu quay phim rồi, anh ấy không có thời gian tìm người, cũng có đề cập qua với tôi, tôi cảm thấy ngoại hình của cậu phù hợp, có muốn đi thử xem không?”

Đạo diễn Vương nói tiếp: “Không nhiều cảnh lắm, chỉ trong hai ngày này thôi, bên tôi thật sự không tìm được người thích hợp trong thời gian ngắn được, kinh phí có hạn, cũng không thể chậm trễ được.”

Đây không phải là vấn đề đối với Tuân Lan, cậu chỉ lo bên phía đạo diễn Dư, dù sao đây cũng tính là cậu yết hí*.

* Yết hí (轧戏): Là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.

Đạo diễn Lý cười nói: “Tôi đã nói với đạo diễn Dư một tiếng rồi, cảnh của cậu quay ở ba ngày sau, bên đạo diễn Vương quay hai ngày là xong, không chậm trễ đâu.”

Thế thì Tuân Lan yên tâm rồi.

Đạo diễn Vương nói: “Vậy bây giờ cậu đi qua với tôi, chúng ta chụp ảnh tạo hình, ngày mai sẽ quay cảnh của cậu.”

Vì vậy, Tuân Lan đi theo đạo diễn Vương rời đi, ở ngay bên cạnh, cũng không xa, vài phút là đến.

là một bộ phim quyền mưu được chuyển thể từ tiểu thuyết.

Hoàng tử Tuân Lan phải thủ vai chết ở phần đầu cốt truyện, cái chết của y kéo ra một loạt âm mưu. Ban đầu Tuân Lan còn thấy lạ, một hoàng tử thôi mà, giới giải trí có nhiều diễn viên như vậy, chỉ cần tìm đại thì cũng có thể tìm được một đống lớn người giống cậu.

Đợi sau khi hiểu rõ cảnh diễn, cậu mới biết thiết lập của nhân vật hoàng tử này là người rất tao nhã thâm trí, tướng mạo phi phàm, ngoại hình suất sắc hiếm có, khí chất tốt. Hoàng tử bản tính thiện lương nhưng lại bị sát hại, cái chết của y khiến triều đình chấn động, làm người thương tiếc, là tiếc nuối trong lòng vô số người, vẫn sống mãi trong hồi ức của các nhân vật cho đến hết phim.

Nói tóm lại, chính là một nhân vật thuộc kiểu ánh trăng sáng.

Trong , Tuân Lan buộc tóc đuôi ngựa cao, áo màu đen bó sát, ngoại hình lạnh lùng, để sát với hình tượng, cậu còn cố ý làm tối da vài tone. Mà trong bộ phim quyền mưu này, để phù hợp với thân phận hoàng tử và khí chất của y, tự nhiên là phải tạo hình cho đẹp.

Khi chuyên gia trang điểm make up cho Tuân Lan, cô ngạc nhiên cảm thán trước làn da tốt khỏi chê, vừa mịn màng vừa trắng trẻo của cậu, cũng không cần tốn sức nhiều.

Tuân Lan thầm nghĩ, tuổi trẻ mà, đầy đủ collagen nên trạng thái tự nhiên sẽ tốt thôi.

Tóc giả do đoàn làm phim chuẩn bị vừa nhìn là biết chất lượng tốt, mái tóc dài đen lại mượt mà, chuyên viên trang điểm để lại hai lọn tóc đen bên má Tuân Lan, mang phát quan và trâm cài màu xanh ngọc lên cho cậu, sau phát quan còn buộc một dải lụa màu trắng, buông xuống trên mái tóc dài sau lưng.

Sau khi làm xong, chuyên viên trang điểm nhìn Tuân Lan trong gương, không khỏi ôm tim.

Cha mạ ơi, đẹp trai quá đi mất, này vẫn chưa thay quần áo đâu đó. Cùng là người mà tại sao người khác sinh ra lại có thể đẹp như vậy!

Người phụ trách đạo cụ và trang phục vừa đi lấy quần áo, lúc trở về nhìn thấy Tuân Lan thì cũng bị vẻ đẹp ấy chinh phục. Rõ ràng hắn cũng là đàn ông, nhưng đối mặt với Tuân Lan, giọng nói cũng không khỏi dịu hơn hai phần, “Vóc người của cậu với diễn viên trước cũng xêm xêm nhau, thử trước xem, chỗ nào không vừa thì sửa lại.”

Quần áo là màu trắng với những hoạ tiết bạc chìm sáng, trông rất đẹp đẽ sang trọng. Kiểu dáng không phức tạp, tự Tuân Lan có thể mặc được, khi cậu thay xong quần áo rồi đi ra, một vị công tử cao quý nho nhã lễ độ đã đứng trước mặt mọi người.

Kỳ Niên đứng ngay ở cửa phòng thay đồ, lúc Tuân Lan đi ra anh là người đầu tiên nhìn thấy. Anh vẫn luôn biết Tuân Lan rất đẹp, nhưng trước đó anh cũng không có nhận thức đặc biệt nào về điều này, cho đến khi nhìn thấy Tuân Lan trong trang phục cổ trang vào lúc này, anh đột nhiên hiểu tại sao chuyên viên trang điểm và người phụ trách đạo cụ lại biểu hiện như vậy.

Chung quanh dường như tĩnh lặng giây lát, sau đó, trong phòng hóa trang vang lên tiếng hít khí rất nhỏ.

Tuân Lan không rõ nguyên do, khẽ nhướng mày, mặt mày nhuốm ý cười, “Thế nào?”

Cậu không cười thì thôi, vừa cười một cái chuyên viên trang điểm cảm thấy mình suýt nữa thì chớt vì chiếc nhan sắc này. Chuyên viên trang điểm bịt mũi một cách cường điệu, “Đừng cười đừng cười, để tôi làm quen trước chút đã!”

Kỳ Niên như thể bị chọc một cái, chợt dời mắt đi, sau một lúc mới chậm rãi dịch về phía.

Tuân Lan được chuyên gia trang điểm và đạo cụ kéo đi chụp ảnh chung, sau khi kết thúc, Tuân Lan bước ra khỏi phòng hóa trang để đi chụp ảnh tạo hình.

Dọc đường đi này hiển nhiên đã thu hút rất nhiều sự kinh ngạc cảm thán.

Khi đạo diễn Vương nhìn thấy Tuân Lan thì càng thêm hài lòng.

Khi đạo diễn Lý tiến cử người cho ông, ban đầu ông không ôm hy vọng gì, kết quả chỉ ngay ánh mắt đầu tiên, ông đã rất ngạc nhiên trước khí chất và ngoại hình của Tuân Lan, bây giờ khi hóa trang xong, quả thực hoàn toàn phù hợp với hình tượng hoàng tử trong lòng ông.

Khi Tuân Lan chụp xong ảnh tạo hình, đạo diễn Vương nói buổi tối sẽ post ảnh tạo hình lên, bảo lúc đó cậu cũng lên Weibo share bài.

Tuân Lan đồng ý.

Sau đó Tuân Lan trở lại phòng hóa trang tẩy trang, lúc này thời gian cũng đã muộn, khi tẩy trang xong thì cậu có thể trở về khách sạn.

Xe của Tuân Lan vẫn đậu bên đoàn phim , cậu rời khỏi đoàn phim rồi đi bộ qua.

Khi đi ngang qua một nơi, Tuân Lan nhìn thấy một cặp nam nữ trung niên đang kéo một cô bé mười một, mười hai tuổi đến gần đó để nói chuyện, bên cạnh bọn họ là một nữ quỷ khoảng ba mươi tuổi.

Nữ quỷ chặn trước mặt cô bé, không ngừng nói với đôi nam nữ kia: “Hai người đừng để con bé đi đóng phim, tên Thẩm Hoành kia luôn động tay động chân với con bé, con nó là học sinh, điều quan trọng nhất bây giờ là học tập! Sở Văn Đức, ông không thể bất công như vậy, Hinh Hinh cũng là con của ông đấy, chẳng lẽ ông không hề nhìn ra con bé không ổn chút nào sao hả!”

Đáng tiếc chính là, ba người không có một ai có thể nghe thấy cô nói chuyện.

Tuân Lan vừa lúc đi ngang qua bọn họ, nghe rõ lời nữ quỷ nói xong, trong mắt lập tức hiện lên vẻ kì lạ.

Cậu không khỏi quay đầu lại, cô bé tên Hinh Hinh kia đang cúi đầu, lo âu vặn xoắn ngón tay trước mặt, người phụ nữ trung niên trước mặt em vẫn luôn nhỏ giọng nói gì đó, thấy Hinh Hinh mãi không đáp lại thì tức giận đẩy cô bé một cái, âm lượng cũng cao hơn một chút, tức giận nói: “Đã ký hợp đồng rồi, bây giờ mày làm ầm ĩ không diễn thì sẽ phải bồi thường tiền đấy, mày có biết bao nhiêu không hả? Có bán mày cũng không đền nổi đâu biết không!”

Hinh Hinh bị đẩy lùi về sau một bước, vẫn không ngẩng đầu, chỉ nâng tay lên lau mắt một chút.

Tuân Lan đứng yên tại chỗ, luôn nhìn sang bên kia. Cậu cao như thế đứng thù lù ở đó, người khác tự nhiên không phớt lờ được.

Người phụ nữ trung niên ngoái đầu nhìn cậu một cái, thấy Tiểu Chu đi theo bên cạnh cậu, dáng vẻ cậu xuất chúng, hiển nhiên không tầm thường. Người phụ nữ trung niên có chút cố kị, không quát cô bé nữa, chỉ kéo tay em, vừa đi về phía trước vừa tiếp tục thấp giọng nói gì đó với cô bé.

Nhưng Tuân Lan không cần đoán cũng biết có lẽ vẫn là mấy lời trách mắng thôi.

Phương hướng bọn họ đi chính là đoàn phim , Tuân Lan nói với Tiểu Chu: “Ngày mai sau khi đến đây, cậu hỏi thăm về Hinh... chuyện của cô bé kia một chút, lại ngầm để ý xem có người tên Thẩm Hoành không.”

“Tôi nhớ rõ rồi...” Tiểu Chu đáp.

Khi Tuân Lan còn chưa tới thế giới này, cậu cũng có hay xem tin tức, nhìn thấy vài chuyện có một số bậc cha mẹ vô dụng nhưng lại cố ép con mình kiếm tiền. Trước khi hiểu rõ chi tiết mọi chuyện, cậu không dám kết luận Hinh Hinh cũng gặp phải chuyện như vậy, nhưng xét từ việc nữ quỷ nói Thẩm Hoành đã động tay động chân mà xem, ít nhất Hinh Hinh hiện tại đang trải qua chuyện không tốt khác.

Khi trở về khách sạn, Lôi Tuấn cũng đến.

Bây giờ họ đang ở một thành phố khác, Lôi Tuấn ngồi máy bay đến muộn nửa ngày, hắn nói với Tuân Lan rằng quảng cáo nước hoa sẽ được ra mắt trong một tuần nữa, sau đó cậu sẽ phải bay trở về để tham gia hoạt động offline của sản phẩm nước hoa.

Đến lúc đó, Tuân Lan tham gia xong hoạt động offline thì bay thẳng đến địa điểm để quay cảnh ám sát cuối cùng.

Sau đó, Tuân Lan nói cho Lôi Tuấn chuyện mình nhận một vai pháo hôi tuyệt đẹp, qua đoàn phim khác làm vai người qua đường.

Đổi lại trước đây, Tuân Lan nhận bộ phim nào, chắc chắn Lôi Tuấn sẽ xem xét trước, nhưng bây giờ hắn đã rất tin tưởng mắt nhìn của Tuân Lan, tin cậu sẽ không nhận vai diễn bậy bạ nào. Hỏi qua tên kịch bản và đạo diễn, sau khi nói một câu không tệ rồi bỏ qua.

Tám giờ tối, Weibo chính thức của đã post ảnh tạo hình của các diễn viên trong những nhân vật chủ yếu lên. Tuân Lan là ánh trăng sáng của các nhân vật, ảnh tạo hình được xếp ở ô thứ 9.

Theo yêu cầu của đạo diễn Vương, Tuân Lan share Weibo này, sau đó nhanh nhẹn chuyển qua acc clone, vuốt mèo nhỏ như mọi ngày.

Bên cậu bình tĩnh như vậy, nhưng fan Lan nhìn thấy ảnh tạo hình thì không thể bình tĩnh được chút nào.

[ Aaaaa, đẹp đến mức khiến người ta không nói nên lời luôn! ]

[ Thật hận bản thân mình không giỏi ngôn ngữ, lúc này chỉ nói đù má thôi! ]

[ Sao lại là , không phải Na Na đang quay vai sát thủ bên phía đạo diễn Dư sao? ]

[ nói là diễn viên chọn ra ban đầu bị tai nạn xe nên không thể diễn được, vì vậy mới đổi Lan Lan của chúng ta á. ]

[ Không hổ là pháo hôi nổi tiếng tuyệt đẹp, lại có hình nền mới để dùng rùi. ]

[ Nói đến hình nền, thiệt buồn quá đi, khi nào Lan bé con mới ngoan ngoãn up thật nhiều ảnh selfie đây, anh phải biết tận dụng gương mặt của mình chớ! ]

Fan Lan khen Tuân Lan đủ kiểu dưới Weibo, đó là điều bình thường. Nhưng một số fan nguyên tác của cũng không kìm được ngoi đầu lên, nói chọn diễn viên cho vai hoàng tử thật sự rất phù hợp với ý của họ, chỉ xem thử thôi mà mê luôn.

Ban đầu, khi được cho là sẽ được chuyển thể thành phim, rất nhiều fan nguyên tác đều rất không hài lòng.

Luôn có sự khác biệt giữa tác phẩm gốc và phim, rất khó tìm được một bộ phim được chuyển thể mà phù hợp với sở thích, nhưng rất nhiều fan nguyên tác thường ngoài miệng nói phản đối, không thích, nhưng khi phim có chút tin tức gì thì vẫn sẽ không nhịn được mà chú ý đến.

Hôm nay xem, tuyển dàn diễn viên cũng ổn áp, tạo hình đều khá phù hợp, đặc biệt là vị hoàng tử này, thực sự có cảm giác tao nhã thanh quý được mô tả trong sách. Cũng không biết cốt truyện sẽ được cải biên thành gì, nếu phục-trang* ok, ngược lại cũng có chút mong đợi nho nhỏ.

* Đây là từ rút ngắn, ý chỉ ba mảng trang phục, makeup, đạo cụ trong phim ảnh nói chung.

Bởi vì ngoại hình hóa trang của Tuân Lan quá là tốt, thảo luận trên Weibo về ảnh tạo hình của Tuân Lan rõ ràng lớn hơn mấy diễn viên chính, quản blog Weibo chính thức của có chút lo lắng hỏi đạo diễn: “Đạo diễn Vương, như vậy liệu có không tốt lắm không?”

Giọng khách át giọng chủ quá, fans nhà khác sẽ bất mãn đúng không.

Đạo diễn Vương thản nhiên xua tay, “Hiệu quả này khá tốt đấy chứ.”

Miễn là có tuyên truyền tích cực cho bộ phim của ông là được, cảnh diễn của Tuân Lan chỉ bấy nhiêu, cũng chỉ đoạt nổi bật trong thời gian ngắn thôi.

Trong phòng khách sạn, Kỳ Niên nhìn thấy Tuân Lan share Weibo thì chuyển sang acc clone, trong mắt cậu, phản ứng sau đó của mọi người đối với ảnh tạo hình rõ ràng không quan trọng bằng ảnh của những chú mèo con này.

Suy nghĩ của Tuân Lan quả thực khác với rất nhiều người trong giới này, đặc biệt là những người trẻ tuổi ở độ tuổi của cậu.

Cậu không quan tâm những bình luận của ngoại giới về mình là tốt hay xấu, không quan tâm mình có nổi tiếng hay không, cậu chỉ coi diễn xuất thành một công việc đơn giản nhất, không phải vì sở thích gì cả.

Sở thích của cậu có lẽ là mỗi ngày nằm trên giường vuốt mèo nhỏ thôi.

Ngày hôm sau, Lôi Tuấn đi theo Tuân Lan đến đoàn phim .

Nhìn thấy tạo hình hoá trang của Tuân Lan, Lôi Tuấn đã thay đổi từ không tệ ban đầu sang khen nhận vai pháo hôi này rất tốt.

Lôi Tuấn cùng Tuân Lan xem qua kịch bản phim, Tiểu Chu nói dối đau bụng rồi chuồn đi, dựa theo những gì Tuân Lan nói, y đi tìm cô bé ngày hôm qua kia, tiện đó hỏi thăm người tên Thẩm Hoành.

Khoảng nửa tiếng sau, Tuân Lan uống nước nghỉ ngơi, chờ đổi cảnh, Tiểu Chu cũng đã trở về. Y nói với Tuân Lan, cô bé ngày hôm qua quả thật ở trong đoàn phim này, tên là Sở Hinh, mười hai tuổi, trong bộ phim này, em đóng vai gia quyến bị quan viên phạm tội liên lụy, có vài câu thoại. Thẩm Hoành cũng ở đây, là người phụ trách cho đoàn phim* này.

* Tràng vụ - 场务 - Phục vụ cho tổ kịch/đoàn phim. Là nhóm người phụ trách công việc hằng ngày cho tổ kịch, công việc chủ yếu là lo quần áo, ăn, ở,... và các phương diện khác.

Nói đoạn, Tiểu Chu ra hiệu cho Tuân Lan nhìn sang bên trái, “Người mặc áo khoác kẻ sọc vuông xám chính là Thẩm Hoành.”

Tuân Lan nhìn qua, là một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo kính, trông khá tri thức ấy chứ, lúc này gã đang đốc thúc các diễn viên quần chúng sắp có cảnh diễn nhanh vào đúng chỗ. Nghĩ đến câu động tay động chân mà nữ quỷ nói, ánh mắt Tuân Lan nhìn gã thêm phần dò xét.

Trong giờ nghỉ trưa, Tuân Lan dạo quanh đoàn phim, lặng lẽ tiếp cận nơi Thẩm Hoành nghỉ ngơi.

Khu vực đó cũng là nơi để nhóm diễn viên quần chúng nghỉ ngơi, Sở Hinh đang ngồi trong góc, còn Thẩm Hoành thì ngồi bên cạnh cô bé. Trước mặt họ đặt một cái bàn, nếu góc độ không đúng thì không thể thấy được tình huống bên phía họ.

Lúc này, trong tay Thẩm Hoành đang cầm một tờ giấy, dường như là mấy câu lời thoại của Sở Hinh, Thẩm Hoành đang giúp cô bé dượt thoại. Hai người ngồi rất gần, thỉnh thoảng Thẩm Hoành sẽ đưa tay ra sờ tóc Sở Hinh, hoặc đặt tay lên lưng cô bé, có lúc sẽ chạm vào mặt Sở Hinh.

Sở Hinh sợ Thẩm Hoành rất rõ, mỗi lần Thẩm Hoành giơ tay chạm vào em, cô bé đều lộ ra vẻ muốn trốn nhưng lại không dám trốn, ngón tay đặt trên đầu gối căng thẳng siết lại.

Hành vi của Thẩm Hoành ở trong mắt một người không quá nhạy bén có lẽ bình thường, chẳng phải chỉ là một người trưởng bối quan tâm chăm sóc tiểu bối thôi sao. Nhưng một trưởng bối bình thường nào lại quan tâm theo kiểu động tay động chân này cơ chứ?

Sở Hinh khó chịu rõ như vậy, Thẩm Hoành không nhìn thấy sao? Chẳng qua chỉ là không quan tâm, hoặc thậm chí là thích thú đúng không.

Tuân Lan cảm thấy buồn nôn trong lòng, ánh mắt lạnh lùng, xoay người rời khỏi nơi đó.

Tuân Lan tìm Tiểu Chu, bảo buổi chiều y không cần đi theo bên cạnh cậu mà tìm cơ hội trông chừng Thẩm Hoành, một khi gã tới gần Sở Hinh thì nghĩ cách khiến gã rời đi.

Là một trợ lý chuyên nghiệp, chỉ cần không phải phạm tội gi.ết người phóng hỏa làm chuyện gì trái pháp luật, Tuân Lan dặn dò điều gì thì Tiểu Chu đều làm theo y thế.

Buổi chiều, có Tuân Lan canh chừng, còn có Tiểu Chu quấy rầy, quả nhiên Thẩm Hoành không cách nào lại gần Sở Hinh nữa.

Khi cảnh quay trong ngày sắp quay xong, Tuân Lan nhìn thấy cha của Sở Hinh, người tên Sở Văn Đức kia đến đoàn phim đón Sở Hinh rời đi. Nữ quỷ đi theo phía sau ông ta, lảm nhảm bảo ông ta đừng để Sở Hinh đóng phim nữa.

Tuân Lan tìm cớ đi vệ sinh, ngăn Sở Văn Đức lại, cậu nói một cách ám chỉ: “Anh Sở, đây là con gái của anh đúng không, tôi thấy tâm trạng cô bé khi ở trong đoàn phim luôn không tốt, anh có muốn hỏi cô bé xem đã xảy ra chuyện gì chút không?”

Sở Văn Đức kỳ lạ liếc nhìn Tuân Lan, nói một cách qua loa: “Đóng phim thôi thì có chuyện gì được, con gái tôi vẫn rất ổn.”

Không đợi Tuân Lan nói thêm gì, Sở Văn Đức đã kéo Sở Hinh vòng qua Tuân Lan bước nhanh rời đi.

Sở Hinh vốn luôn cúi đầu ngoái lại nhìn, rồi nhanh chóng thu mắt, cô bé bị cha kéo đi xa...

“Thái độ của ông ta rất lạ.” Kỳ Niên nói.

Giống như cũng không biết con gái mình gặp phải chuyện gì, lại giống như cái gì cũng biết, rồi lại e sợ Tuân Lan nhắc tới vạch trần nó cho nên tránh còn không kịp.

Tuân Lan nhìn cô bé đang loạng choạng vì không theo kịp bước chân của cha mình, nói một câu: “Có một số người không xứng làm cha mẹ.”

Kỳ Niên nhìn dây buộc tóc của Tuân Lan phấp phới theo gió, Tuân Lan quay đầu nhìn anh, trong mắt không hề có cảm xúc gì.

“Đi thôi, còn phải quay phim nữa.” Tuân Lan nói, “Hinh Hinh bị cha cô bé dẫn đi, Thẩm Hoành không ở bên cạnh, tạm thời cô bé không xảy ra chuyện gì được.”

Đợi cậu quay xong rồi lại đến xử lý tên Thẩm Hoành đó.

Cảnh diễn của Tuân Lan chỉ có hai ngày, nhưng sắp xếp lịch rất kín, quay xong cảnh hôm nay trở về khách sạn thì đã quá mười một giờ.

Tuân Lan mệt đến mức chỉ muốn tắm xong thật nhanh rồi sau đó chui vào ổ chăn ấm áp ngủ một giấc thật ngon, nhưng khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên một tiếng khóc huhuhuhu không biết từ đâu truyền đến, cứ vang văng vẳng bên tai.

Lúc đầu Tuân Lan còn muốn nhịn một chút, nhưng sau đó bị tiếng khóc làm bay sạch cơn buồn ngủ, thấy tiếng khóc nọ vẫn không có xu hướng ngừng lại, cậu đành phải cam chịu xuống giường, mở cửa sổ, bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra tiếng khóc.

Tìm một hồi, cuối cùng tìm được nó bên một bồn hoa dưới cửa sổ phòng cậu.

Nữ quỷ đi theo Sở Văn Đức đang úp sấp ở mép bồn hoa khóc đến xé lòng.

Tuân Lan khoác áo khoác lên người, nói với Kỳ Niên: “Phiền anh...”

Kỳ Niên dừng một chút, anh trèo lên bệ cửa sổ, quay đầu nhìn thoáng qua Tuân Lan, sau đó bay xuống lầu nói chuyện với nữ quỷ kia, một lúc sau thì dẫn nữ quỷ bay lên.

Sau khi nữ quỷ đi lên, cô ngơ ngác nhìn Tuân Lan: “Cậu có thể nhìn thấy tôi thật hả?”

Tuân Lan gật đầu, hỏi: “Sao cô khóc?”

“Tôi đang khóc vì con gái tôi...” Nữ quỷ khóc huhu, trực tiếp quỳ xuống bên chân Tuân Lan, lên tiếng xin giúp, “Cậu có thể nhìn thấy tôi, tôi cũng chỉ có thể cầu xin cậu, xin cậu hãy cứu con gái tôi, con bé bị cha và mẹ kế của nó đưa lên phòng trên lầu, bọn họ muốn con bé phục vụ đàn ông. Con bé chỉ mới mười hai tuổi! Mẹ kiếp, vậy mà lại có người đối xử với con gái tôi như vậy, bọn họ không bằng súc sinh!”

Nữ quỷ khóc không kiềm chế được, Tuân Lan quát: “Đừng khóc nữa, nói cho tôi biết con gái cô ở phòng nào trên lầu?”

“Ở 1709!” Nữ quỷ lau nước mắt, bò dậy khỏi mặt đất, “Đến một tiếng trước...”

Nữ quỷ nói với Tuân Lan, Sở Hinh đã được đưa đến một giờ trước, nữ quỷ không thể ngăn cản họ được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ bán con gái mình như một món hàng, cô không thể nhìn con gái mình bị hủy hoại, nhưng lại không thể làm gì, cũng chỉ có thể trốn xuống bên dưới khóc.

Tuân Lan không kịp thay quần áo, cậu mặc nguyên đồ ngủ, mặc nhanh áo khoác vào rồi mở cửa đi ra ngoài.

Ánh mắt cậu lạnh lẽo đáng sợ, đã đến hơn một tiếng trước, chuyện nên xảy ra có lẽ đều đã xảy ra rồi.

Lời tác giả:

Tuân Lan: Chồng của tôi là người có chuyện cũ.

Kỳ Niên: Na Na thì sao?