Đêm nay thực sự là đêm kíc,h thích nhất mà Lôi Tuấn trải qua kể từ khi hắn trở thành người đại diện nghệ sĩ.

Khi ở khách sạn, một người phụ nữ điên không biết từ đâu tới bỗng lao vụt ra va vào rồi ói hết lên người hắn, làm hắn ghê không chịu nổi. Chờ khi hắn đi theo nhân viên khách sạn rửa sạch xong rồi trở lại sảnh tiệc rượu thì đã không nhìn thấy bóng dáng Tuân Lan đâu.

Hắn hỏi vài người bạn, họ đều nói Tuân Lan uống say và được Lâm Minh Hi đưa đi khỏi đây rồi.

Lúc đó Lôi Tuấn đã cảm thấy không đúng, Tuân Lan ở bên ngoài sẽ không uống rượu, hắn đưa cậu đi tham dự tiệc rượu nhiều lần như vậy, trước giờ Tuân Lan chỉ uống nước trái cây, uống nước trái cây thôi cũng say á?

Hơn nữa còn là được Lâm Minh Hi đưa đi, người đại diện của cậu còn ở ngay đây, Tuân Lan uống say có hắn lo, nào cần Lâm Minh Hi quản đâu, hắn cũng không tin Lâm Minh Hi sẽ tốt bụng như vậy.

Sau đó hắn nhìn thấy Tiểu Chu, Tiểu Chu còn hỏi hắn: “Lan Lan đâu rồi?”

Lôi Tuấn hỏi kỹ ra thì mới biết Tiểu Chu vừa rồi bị phục vụ rượu làm tạt rượu lên người, nên đành phải đi ra phía sau chỉnh lý quần áo một chút, cũng mới đi ra.

Lôi Tuấn lập tức nhận ra trong này có mờ ám, làm sao có thể trùng hợp như vậy, hắn và Tiểu Chu đều phải đi ra phía sau tẩy quần áo, thời gian chậm trễ trong này ít nhất cũng phải hơn mười phút.

Lôi Tuấn vừa đi đến chỗ đỗ xe tìm tài xế, vừa gọi điện thoại cho Tuân Lan. Điện thoại của Tuân Lan có reo nhưng luôn không ai bắt máy.

Tài xế phụ trách lái xe cho Tuân Lan bận việc ở nhà hai ngày, nên hai ngày này Tuân Lan tham dự các hoạt động đều do Lôi Tuấn lái xe. Nhưng khi đi đến bãi đậu xe, Lôi Tuấn cũng không nhìn thấy xe của mình. Lúc ấy khách của buổi tiệc rượu đã rời đi rất nhiều, khu vực đậu xe vắng tanh. Lúc này Lôi Tuấn cũng mới phát hiện chìa khóa xe trên người mình đã bị mất.

Trong lòng Lôi Tuấn có linh cảm rất đáng ngại, có thể bọn họ đã mắc mưu rồi.

Sau đó, điện thoại của hắn reo lên, là nghệ sĩ nào đó trong công ty gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có phải Tuân Lan gặp chuyện gì rồi không, còn bảo hắn nhanh chóng xem Weibo.

Khi nhận ra chiếc xe màu đen bị tông trong video chính là chiếc xe hắn lái lúc đến, Lôi Tuấn muốn bay hồn vía, toàn bộ da đầu như sắp nổ tung.

Sau đó điện thoại của hắn lại reo lên, lần này là từ Tuân Lan gọi đến, cậu nói đang ở đồn công an XX, bảo hắn nhanh chóng đến đón cậu.

Khi Tuân Lan làm tường trình xong ở cục cảnh sát, Lôi Tuấn và Tiểu Chu cuối cùng cũng chạy đến.

Lôi Tuấn nhìn Tuân Lan, miệng mở ra rồi khép lại, có cảm giác không biết mình nên nói gì mới ổn, khi Tuân Lan ngoan thì thật sự bớt lo, nhưng một khi không bớt lo thì chuyện gây ra nhất định là tin tức động trời.

Lúc này dáng vẻ của Tuân Lan không được đẹp mấy, bởi vì nhận mấy đấm của Lâm Minh Hi nên khóe miệng và mặt đều hơi bầm xanh, môi cũng có vết rách, bên trên có dính máu khô đã kết vảy. Bộ đồ được phối hợp tỉ mỉ khi đi ra ngoài giờ đây áo sơ mi bị rách vài nơi, trên vạt áo còn có máu, kiểu tóc cũng lộn xộn.

Thấy bọn họ đi vào, Tuân Lan ôm ly nước ngẩng đầu nhìn sang, dáng vẻ ngây thơ vô tội có chút đáng thương này khiến Lôi Tuấn không thể nào mắng nổi.

Tiểu Chu đi với cảnh sát tìm hiểu tình hình, Lôi Tuấn thở dài, ngồi xuống bên cạnh Tuân Lan, dịu giọng nói, “Không có chuyện gì chứ?”

Môi quá đau, Tuân Lan không dám cười, cong cong khóe mắt, nói: “Còn ổn...”

Giọng điệu này hoàn toàn như không bận tâm, Lôi Tuấn còn chưa hoàn toàn buông lòng lập tức tức giận nói: “Anh thấy cậu rất tốt thì có!” Hắn lấy điện thoại ra, chụp hình lại bộ dáng của Tuân Lan, “Bây giờ cả mạng đều sắp phát điên vì cậu luôn rồi, giờ sao, đăng bài Weibo báo bình an?”

Cũng không phải cố ý bán thảm hay gì đó, từ lúc Lôi Tuấn nhận được cuộc gọi từ Tuân Lan, sau khi biết Tuân Lan bình an không có việc gì thì cũng đã trả lời trên Weibo rằng Tuân Lan hữu kinh vô hiểm*, không có chuyện gì.

*Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.

Video kia chỉ có một đoạn, mọi người cũng không biết cuối cùng hai chiếc xe kia thế nào, người hâm mộ và cư dân mạng không nhìn thấy Tuân Lan chân thật thì hoàn toàn không tin câu trả lời này của Lôi Tuấn.

Lôi Tuấn sợ nếu không cho bọn họ thấy Tuân Lan thì ngày mai cửa công ty sẽ bị chặn kín mất.

Tuân Lan cũng biết được chuyện trên mạng từ chỗ chị cảnh sát, nghe vậy thì gật đầu: “Báo đi ạ, chụp em đẹp trai chút.”

Lôi Tuấn quay một đoạn video ngắn, cũng bảo Tuân Lan trong video làm cử chỉ hình chữ V (Emoji: ✌), Tuân Lan cười nói: “Kiểu ấy lỗi thời rồi, bây giờ đang hot trend bắn tim* đó.”

/*比心/

Tuân Lan làm hình trái tim, dịu dàng nói với video: “Xin lỗi vì đã để mọi người lo lắng, tôi không có việc gì, mọi thứ hiện tại đều ổn.”

Sau khi đoạn video được tung ra, phần lớn cư dân mạng đều yên lòng, mặc dù vẻ ngoài của Tuân Lan trông hơi nhếch nhác, nhưng ít nhất người cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.

Các fan đau lòng gần chết, Lan bé con của họ rốt cuộc gặp phải chuyện gì thế không biết, không phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao, tại sao lại gặp phải chuyện rượt đuổi bằng xe nguy hiểm như thế chứ.

Biên bản đã làm xong, tạm thời không có chuyện cần Tuân Lan làm. Tuân Lan còn phải đến bệnh viện làm kiểm tra, mặc dù nước trái cây đã uống lúc đó căn bản đã nôn ra hết, nhưng lượng thuốc Lâm Minh Hi bỏ vào rất lớn, trong cơ thể Tuân Lan vẫn còn sót lượng nhỏ. Vừa rồi trong xe, cơ thể Tuân Lan đã hơi có phản ứng nhỏ, tay có chút cảm giác bủn rủn, Tuân Lan đành phải cắn mạnh môi mình để kí,ch thích cơ thể.

Khi Lôi Tuấn vừa nghe còn phải đến bệnh viện thì hoàn toàn không kìm nén được cơn giận trong lòng mà thốt ra một câu chửi thề. Tiểu Chu tìm hiểu rõ sự tình xong thì đã nói cho hắn biết, hắn không ngờ Lâm Minh Hi lại súc sinh như vậy!

Không chỉ tính kế Tuân Lan mà còn cố ý dùng xe của bọn họ để tạo vẻ như người đại diện là hắn đây bắt tay làm chuyện xấu, nếu Tuân Lan thật sự có việc gì, bị vạch trần cho mọi người biết, người đại diện hắn đây sẽ bị mắng đầu tiên, suy cho cùng, trong vòng này có rất nhiều người gọi là người đại diện nhưng thực chất lại là ma cô*.

* Kẻ sống về nghề đi dẫn gái điếm cho khách làng chơi, trong xã hội cũ

Trước đây còn tức giận vì hắn ta không có tinh thần hợp tác, nhưng bây giờ xem ra bọn họ thật sự không cần loại đối tác này đâu, giải tán sớm khỏe sớm.

Còn Lâm Minh Hi được hắn chào hỏi mười tám đời tổ tông, bắt đầu từ đêm nay cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài.

Điện thoại của Lâm Minh Hi vẫn luôn được Tuân Lan giữ trong trạng thái mở khóa, sau khi đến tay cảnh sát cũng vẫn như thế. Cho nên những chứng cứ phạm tội cất giấu trong tay Lâm Minh Hi lúc này đã bị các cảnh sát ghi lại không sót gì.

Điều buồn cười hơn nữa là khi các chú cảnh sát chuẩn bị ghi chép xong thì đột nhiên điện thoại có một cuộc gọi đến, tên người gọi là ông Vương.

Khi một vị cảnh sát nhận cuộc gọi thì nghe ông Vương ở đầu bên kia điện thoại hỏi: “Chẳng phải đã nói sẽ đem người tới cho tôi trong nửa giờ nữa à? Đã đến giờ nào rồi, tại sao còn chưa thấy bóng dáng cậu đâu, đừng nói là cậu còn chưa bắt được người đó nhé?”

Các cảnh sát nhìn nhau một lúc rồi dứt khoát cúp điện thoại.

Người phạm tội quá nhiều, hiện tại nhân lực của họ có hạn, nếu về sau sẽ phải bắt đầu đi bắt người, vậy thì bắt đầu từ ông Vương này trước đi.

Bởi vì Tuân Lan đột nhiên phá rối nên Lâm Minh Hi không hề có chuẩn bị. Lúc ấy hắn ta chỉ nghĩ không thể để Tuân Lan phát hiện bí mật trong điện thoại, nhưng không hề ngờ rằng Tuân Lan đã biết chuyện của bọn họ qua Liễu Gia Ngọc từ lâu, cũng càng không ngờ Tuân Lan khi lên xe đã dứt khoát báo cảnh sát, khiến Lâm Minh Hi không hề kịp thông báo cho bất cứ ai trong “vòng tròn”.

Bởi vì video tông xe trên Weibo gây xôn xao rất lớn, cho dù có người trong “vòng tròn” nhìn thấy, cũng tình cờ biết từ chủ nhân thực sự của chiếc xe màu trắng rằng người trong chiếc xe màu trắng là Lâm Minh Hi, nhưng chỉ qua hai điểm này thì đã có thể đoán được nguyên nhân thực sự gây ra mâu thuẫn giữa hai người sao?

Khi đã làm rất nhiều chuyện xấu nhưng vẫn mãi chưa bao giờ bị phát hiện thì sẽ kiêu ngạo tự đại, chẳng hạn như việc bọn họ sưu tầm đĩa CD, là vì tận đáy lòng bọn họ cảm thấy những gì mình làm sẽ không bị phát hiện.

Cho nên đêm nay, các ông sếp tổng trong “vòng tròn” chưa hề có sự chuẩn bị gì đã bị cảnh sát bỗng dưng ập đến còng đầu đi từ những trường hợp khác nhau, còn những người như “Lâm Minh Hi” đó cũng được đãi ngộ tương tự.

Các cảnh sát cũng tìm ra manh mối từ nội dung của những cuộc trò chuyện đó và tìm thấy được những đĩa CD mà các lão tổng đã lưu trữ trong nhà. Mỗi người trong số những người này đều đã xâm phạm trên năm người, với bằng chứng vô cùng xác thực, ngồi tù mười năm là không tránh khỏi.

Trong lúc các cảnh sát đang bận rộn bắt người, Tuân Lan cũng từ bệnh viện trở về nơi ở.

Báo cáo kiểm tra cho thấy trong cơ thể cậu quả thực sự có tác dụng của lượng thuốc còn sót lại, nhưng ảnh hưởng không lớn. Bản kiểm tra này cũng phải đưa cho phía đồn công an làm chứng cứ, cậu vẫn còn nhớ rõ tên phục vụ rượu giúp kẻ ác làm chuyện xấu, đã giúp Lâm Minh Hi bỏ thuốc cậu kìa, làm sao cậu có thể quên gã được chứ.

Lôi Tuấn không yên tâm để Tuân Lan ở một mình đêm nay nên bảo Tiểu Chu ở lại, Tiểu Chu vốn định ngủ trên ghế sofa, kết quả vô tình nhìn thấy thư phòng nhỏ đang mở, còn hử một tiếng, nói: “Lan Lan, cậu cũng mua giường cho nơi này từ khi nào vậy?”

“Ồ, chuẩn bị cho một người bạn.” Tuân Lan nói.

Cuối cùng, Tiểu Chu chiếm giường của Kỳ Niên, Tuân Lan cũng ngại nói Kỳ Niên ngủ lại trên ghế sofa, thế là để Kỳ Niên chen chúc với mình, dù sao lúc xa nhà hai người đã ngủ chung một giường nhiều rồi, cậu cũng đã quen.

Tuân Lan tắm xong, Kỳ Niên đã nằm trên giường, ánh mắt nhìn về phía trước, khi Tuân Lan vén chăn trèo lên giường, Kỳ Niên chỉ đảo mắt liếc nhìn cậu một cái rồi thu lại.

Tuân Lan thò lại gần, nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh mắt Kỳ Niên lại dời đến trên mặt cậu, nhìn cậu, cũng không lên tiếng, vẫn yên tĩnh như thường ngày.

Nhưng Tuân Lan lại nhận ra điểm khác biệt.

Tuân Lan nói: “Không lẽ anh đang giận tôi đó hả?”

Kỳ Niên nhìn chằm chằm cậu, nói: “Cậu cũng lớn gan thật đấy.”

Trong suốt chặn đường lái xe lúc trước, tốc độ lái xe của Tuân Lan thật sự quá nhanh, Kỳ Niên nhìn mà trong lòng sợ run. Khi nhìn thấy Tuân Lan bị tác dụng của thuốc ảnh hưởng mà vẫn luôn cắn môi chính mình, dù máu nhỏ giọt xuống vạt áo cũng vẫn không dừng lại, Kỳ Niên cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa đang bốc lên.

Tuân Lan quá táo bạo, cũng quá tàn nhẫn với chính mình, hoàn toàn coi sự an toàn của bản thân như trò đùa. Lâm Minh Hi và những “sếp tổng” kia thật sự khiến người ta không ưa nổi, ép Tuân Lan phải mạo hiểm như vậy.

Tuân Lan vuốt mái tóc hơi che mắt lên, cảm thấy dáng vẻ Kỳ Niên xụ mặt răn dạy cậu rất thú vị.

Khác với cảm giác khi Lôi Tuấn răn dạy cậu, Lôi Tuấn nói cậu, cậu đều chỉ ngoan ngoãn nghe để sớm giải thoát lỗ tai mình; Kỳ Niên thì khác, Tuân Lan nghe anh nói một câu rồi không nói nữa, thậm chí còn muốn trêu chọc anh nói thêm vài câu, cậu vẫn rất sẵn lòng nghe.

Kỳ Niên sao lại không nhìn ra Tuân Lan suy nghĩ cái gì, cái cảm giác gọi là bực mình bó tay đã lâu không sản sinh giờ trỗi dậy. Anh nói: “Ngày mai đến biệt thự Vân Sơn, nói chuyện này cho Lưu Phi, kế tiếp để hắn đi xử lý.”

Đêm nay, Tuân Lan chỉ với sức của bản thân đã làm “vòng tròn” tan vỡ, đám người thân của các lão tổng đó không nhỏ, Tuân Lan tương đương với thọc tổ ong vò vẽ, sợ là sẽ bị gia đình của bọn họ trả thù. Cũng may anh kinh doanh cũng không nhỏ, có Lưu Phi ra tay che chở, những người đó không làm gì Tuân Lan được.

Nói xong, Kỳ Niên liền nhắm mắt lại, ý bảo Tuân Lan anh muốn ngủ.

Kỳ Niên đi theo bên cạnh Tuân Lan đã mấy tháng, lần đầu tiên anh có nhiều cảm xúc như vậy, Tuân Lan nhìn mà cười sặc sụa trong lòng, cảm thấy Kỳ Niên thực sự rất đáng yêu.

Đương nhiên, Tuân Lan cũng sẽ không không biết tốt xấu, cậu nằm xuống bên cạnh Kỳ Niên, nói: “Cảm ơn anh nhé, Kỳ Niên.”

Bầu không khí yên tĩnh một lúc, Kỳ Niên trả lời: “Không cần cảm ơn…”

Tuân Lan trước đây sống những ngày tháng cá mặn, sau khi đến đây thì cá mặn bị buộc phải lật mình, đêm nay càng là kíc,h thích đã lâu không có. Trong trường hợp quá kí,ch thích như thế, nên tối nay Tuân Lan chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đầu vừa chạm gối đã ngủ ngay.

Sau một lúc lâu, Kỳ Niên mở mắt ra.

Vốn dĩ anh đã không ngủ được nhiều, lại vì chuyện xảy ra đêm nay nên càng không buồn ngủ, trong đầu cứ tua đi tua lại những chuyện xảy ra tối nay.

Kỳ Niên biết mình đang giận Tuân Lan, giận người khác, nhưng dường như anh cũng đang giận chính mình. Từ lúc Tuân Lan uống hết nửa ly nước trái cây đó, từ khi bàn tay anh xuyên qua tay Tuân Lan, anh đã bắt đầu tức giận.

Lòng nặng trĩu như bị một tảng đá đè, nặng nề, ngột ngạt, giống như anh đã từng diễn vô số lần trong phim. Chẳng qua những khó chịu đó đều là giả tạo ra, nhưng lần này cảm xúc là thật.

Kỳ Niên vẻ mặt vô cảm nghĩ, chuyện này không tốt đẹp chút nào.

Hơn nữa, dáng vẻ Tuân Lan không giống như biết sai sẽ sửa. Nếu có lần sau thì cậu sẽ còn dám nữa.

Ý thức được điểm này, tảng đá trong lòng dường như lại nặng thêm.