Sau một hồi hỗn loạn, mọi người lại trở về trên xe và tiếp tục lên đường đi thị trấn.

Tuân Lan và hai tên buôn người vẫn ngồi chung xe như trước, hai người trừng mắt nhìn Tuân Lan, nếu ánh mắt có thể giết người, Tuân Lan đã bị bọn họ giết trăm ngàn lần.

Vừa rồi Kỳ Niên không giúp được gì, lúc này bên cạnh không có ai, Kỳ Niên yên lặng giơ ngón tay cái lên với Tuân Lan, sau đó hỏi: “Cậu đã gặp cô ta trên bản thông báo truy nã thật à?”

Tuân Lan cười lắc đầu.

Mèo mù vớ phải chuột chết thôi, dù sao cậu chỉ nói là “hình như đã gặp qua” thôi, chờ đến đồn công an sau khi xác nhận bọn họ có phạm tội, đến cùng là cậu có phải thật sự gặp qua người phụ nữ này hay không cũng đã không quan trọng. Nhưng xét từ phản ứng của người phụ nữ, hiển nhiên Tuân Lan vô tình nói trúng rồi.

Xe chạy thêm mười phút thì vào trấn, chẳng mấy chốc đã tới đồn công an của thị trấn.

Trên đường bọn họ đã báo cảnh sát, nói lát nữa sẽ đưa hai người nghi là bọn buôn người đến, phía đồn công an đã sớm có người chờ. Vừa đến cửa đồn công an, hai tên buôn người càng giãy dụa dữ hơn, trên mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Đoàn người ở đồn công an nửa tiếng đồng hồ, cảnh sát nhân dân đã xác định thân phận của hai người kia. Đều là kẻ buôn người, người phụ nữ kia trước đây rất gầy, vì thoát khỏi sự trừng phạt mà giả mạo rất nhiều thân phận, còn cố ăn cho mình mập lên, người không quen thuộc với cô ta thì cơ bản không nhận ra cô ta là ai sau khi mập, cảnh sát nhân dân cũng trải qua kỹ thuật đối chiếu chuyên nghiệp mới xác định thân phận của cô ta.

Đứa bé ngủ suốt chặn đường, cũng được bác sĩ kiểm tra, chứng thực đã được cho uống thuốc ngủ, cũng may cho uống không nhiều lắm, chờ đứa bé tỉnh dậy là ổn, sẽ không có gì đáng ngại.

Chuyện sau đó đều giao cho cảnh sát, đoàn người ngoại trừ Tuân Lan, khi những người khác ra khỏi đồn công an đều mang vẻ mặt thiệt ảo ma.

Ai có thể ngờ đến, chỉ làm gameshow phát sóng trực tiếp thôi thế mà còn bắt được hai tên buôn người.

Hot search trên Weibo bùng nổ, hashtag #Tuân Lan bọn buôn người#, #Tuân Lan đá người# vọt lên với tốc độ tên lửa, người không hiểu rõ ngọn nguồn mà nhìn thấy, e rằng còn tưởng đâu Tuân Lan là bọn buôn người hoặc Tuân Lan bạo lực đả thương người khác không chừng.

Tuân Lan mới lên hotsearch mấy ngày trước, rất nhiều người vẫn rất quen thuộc với cái tên này, thầm nghĩ “sao lại là tên minh tinh này nữa”, sau đó ôm tâm lý “tôi cũng muốn xem thử cậu lại gây chuyện thị phi gì” mà nhấn vào hashtag, ngay sau kiểu “đù moá”. 

[ < Ba Giúp > —— gameshow chân thực nhất trong lịch sử. ]

[ Lan Lan quyến rũ, PK với bọn bắt cóc! ]

[ Toàn nói Tuân Lan ẻo lả, các người nhìn lực cậu ấy đá người đi, đm cái này mà gọi là ẻo lả đó hả? ]

[ Tuân Lan dùng đòn siết cổ từ sau (1) này đẹp vl luôn. ]

[ Ha ha ha ha một cước kia của Tuân Lan làm tất cả mọi người choáng váng. ]

Ngoài ra còn có mấy tấm Tuân Lan đạp người nam và người nữ xuống, cùng với GIF tung người hạ gục gã đàn ông được mọi người share rộng rãi. Tuân Lan trong GIF thân thủ nhanh nhẹn, động tác nhúng người nhào lên tràn ngập cảm giác thành thạo, tạo cho người ta có một loại cảm giác chắc chắn rằng chỉ cần cậu ra tay, nhất định có thể khống chế đối phương.

Phòng livestream của Tuân Lan đã đạt được số lượng người xem đáng kinh ngạc trong một khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, các khách mời vẫn đang live, không sử dụng điện thoại được nên tự nhiên không nhìn thấy những điều này. Lúc này bọn họ vừa mới đi ra đồn công an, tiếp tục nhiệm vụ phát sóng trực tiếp hôm nay, đó chính là đến chợ để bán củ sen.

Bọn họ xuất phát từ thôn lúc bảy giờ, tuy rằng chậm trễ mấy chục phút, nhưng lúc này cũng mới hơn tám giờ, lúc các vị khách mời đến chợ, vừa lúc vào thời điểm chợ bắt đầu đông người.

Năm khách mời chia làm hai nhóm, Tôn Chu, Hàn Văn và Diệp Tiêu Nhã một tổ, Tuân Lan và Triệu Tích một tổ, chiếm hai quầy hàng, bắt đầu bán củ sen.

Năm người, cho dù là Tôn Chu có vẻ ngoài dữ dằn, nói kỹ cũng là một gương mặt có nhan sắc cũng được, tuấn nam mỹ nữ đứng chung một chỗ như vậy, lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt chung quanh.

Mọi người cũng chưa từng làm ăn kinh doanh nên mới đầu còn hơi ngại mở lời, chờ khi Diệp Tiêu Nhã hoà mình vào một nhân vật bán củ sen dạo rao gọi vài tiếng, Hàn Văn và Tôn Chu cũng cười hì hì lên tiếng rao, nhưng bởi vì trông Tôn Chu quá dữ nên hắn chủ động lùi một bước phụ trách việc cân ký, Diệp Tiêu Nhã phụ trách nói chuyện với người mua, Hàn Văn thì phụ trách thu tiền.

Bên kia bọn họ đã thuận lợi khai trương, Tuân Lan và Triệu Tích cũng tia được một khách hàng đầu tiên —— một thím đang kéo chiếc xe kéo nhỏ.

Triệu Tích nhiệt tình chào hàng: “Thím ơi, mua chút củ sen đi thím, củ sen nhà con ăn lên siêu bột luôn ạ.”

Bác gái dừng bước, ánh mắt đảo quanh người hai người một lượt, sau đó dừng lại trên Tuân Lan, hiếm lạ nói: “Cô gái này đẹp trai thế ta.”

[ Cớ gì luôn bị nhận thành con gái miết thế. ]

[ Mỹ nữ bán củ sen. ]

[ Muốn ăn củ sen Lan Lan đào quá đi! ]

[ Lan Lan: Thím à, tuy tóc con dài, nhưng hầu kết của con cũng lớn mà! ]

Triệu Tích nhịn dữ lắm mới không bật cười ra tiếng, Kỳ Niên lần nữa cong khóe môi, bản thân “cô gái” đã là vẻ mặt bình tĩnh.

Tuân Lan cầm lấy một đoạn củ sen béo mập, nói: “Thím, vì xét thấy thím đã nói con đẹp trai, nếu thím mua củ sen nhà con con sẽ tính giá rẻ cho thím.”

Nghe được giọng nam của Tuân Lan khác biệt rõ ràng với con gái, thím kinh ngạc che miệng, “Ôi chao, cậu là con trai á!”

Mọi người đều thích trai đẹp gái xinh, biết Tuân Lan là nam, ánh mắt hiếm lạ của thím cũng không hề giảm, bà vừa chọn củ sen, một bên đáp lời: “Các cậu lớn lên đẹp như vậy, có phải là minh tinh không thế, tên gì đấy?”

Tuân Lan nói: “Dạ thím, con tên Tuân Lan.”

Bác gái lặp lại tên của cậu một lần: “Tuân Na, Na của nào thế?”

Tuân Lan: “Là Lan, Lan trong ầm ầm sóng dậy ạ.”

* Lan (澜) là sóng

“Thím biết rồi.” Thím nói với vẻ mặt kiểu dì hiểu rồi, “Tuân Na, tên hay lắm.”

Tuân Lan: “.....”

Na thì Na thôi, Tuân Lan đã hoàn toàn từ bỏ việc sửa đúng, bình tĩnh gật đầu.

Khu bình luận trong phòng livestream cười như điên, Triệu Tích bên cạnh cũng đã nín cười đến độ mặt đỏ bừng.

Bác gái dời ánh mắt sang y, “Sao vậy, thím nói sai gì hả?”

“Không có không có ạ.” Triệu Tích học khẩu âm của bác gái, “Tên của cậu ấy là Tuân Na, thím gọi cậu ấy Na Na là được.”

Vì thế bác gái cứ luôn miệng gọi Na Na với Tuân Lan miết, lúc đi còn cùng Tuân Lan chụp chung một tấm.

Bác gái đi rồi, Tuân Lan đập tiền thu được lên ngực Triệu Tích, “Cầm tiền đi, Tang Hề Hề*.”

* 脏兮兮 (dơ bẩn, nhếch nhác) bính âm là Zāng xī xī, đọc na ná với Triệu Tích Tích (Zhàoxīxī). Ai biết cách giải thích nào tốt hơn thì cmt nha:(

Triệu Tích cười to hai tiếng, vui tươi hớn hở tiếp nhận cái tên lái này.

Đây là chợ bán thức ăn có lưu lượng người lớn nhất trong thị trấn, người đến người đi tấp nập, có không ít người nhìn ra Tuân Lan bọn họ đang quay show, thậm chí còn có người nhận ra bọn họ, rất nhiều người ôm lòng hiếu kỳ nói chuyện với người nổi tiếng mà đến mua củ sen. Người mua đến hai quầy hàng chưa từng gián đoạn, ai nấy đều đều bận đổ mồ hôi, vì thế khi gần giữa trưa, hai chiếc xe hơn 1.000kg củ sen đã được bán gần hết. Củ sen loại tốt bốn tệ (13k) một cân, củ sen gãy thì ba tệ rưỡi (~11k), tính ra tổng lợi nhuận của bọn họ sớm vượt qua hai ngàn tệ (6tr) mà tổ chương trình yêu cầu.

Mọi người thu dọn quầy hàng đi ăn cơm, sau đó trở về thôn.

là gameshow có mang tính chất giúp đỡ người nghèo nhất định, trước kia thôn Đại Mã Pha rất nghèo, thu nhập vẫn mãi không tăng được, sau đó chính phủ bên này phái người tới nơi đây tiến hành khảo sát đất đai địa chất, lại căn cứ vào khí hậu bên này và nhiều yếu tố khác, cho ra kết luận trồng củ sen rất thích hợp, bèn khuyến khích thôn dân trồng củ sen, đồng thời mở nhà máy sản xuất bột củ sen, nhà máy sản xuất củ sen nhồi gạo nếp*..v.v ở gần đó, mang đến sinh kế cho thôn dân, còn cung cấp không ít công việc làm. Hai năm nay cũng khuyến khích các thôn dân mở cửa hàng online, bán củ sen tươi trực tuyến, tạo ra nhiều con đường kiếm tiền.

/Ảnh/

Các khách mời đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, buổi chiều bèn đến tham quan nhà máy sản xuất bột củ sen và nhà máy củ sen nhồi gạo nếp, còn nếm thử củ sen nếp, hương vị rất ngon. Tôn Chu hảo đồ ngọt, mua ngay tại chỗ không ít.

Tuân Lan cũng mua chút ít, mang về cho Lôi Tuấn ăn.

Đến 5 giờ chiều, buổi phát sóng trực tiếp kéo dài hai ngày đã sắp sửa kết thúc.

Hành lý Tiểu Chu đã thu dọn xong, camera bướm nhỏ vẫn chưa tắt, Tuân Lan cũng như các khách mời khác đều xách theo một túi củ sen do nhà bác gái Vương tặng, bên trên được bọc bùn, trở về còn có thể ăn tươi.

Tạm biệt bác gái Vương và những thôn dân khác đến đưa tiễn, khi Tuân Lan đang sắp lên xe thì bị giọng nói non nớt của bé gái gọi lại.

“Anh Na Na!” Cô cháu gái nhỏ nhà bác gái Vương bước ra dưới ánh mắt khích lệ của bác gái Vương và những người phía sau, đưa đồ trên tay cho Tuân Lan với vẻ mặt ngại ngùng, “Cái này tặng cho anh.”

Trên tay cô bé cầm một sợi dây buộc tóc, bên trên được treo một con gấu nhỏ đáng yêu. Hai ngày nay bởi vì phải làm việc, tóc Tuân Lan vẫn luôn buộc lên, lần đầu tiên cô bé nhìn thấy Tuân Lan đã thường ngước nhìn bím tóc nhỏ Tuân Lan buộc lên. Có lẽ là quá thích Tuân Lan, cho nên cô bé quyết định tặng cho Tuân Lan dây buộc tóc mới mà mình vẫn tiếc chưa dùng.

Ánh mắt Tuân Lan dịu dàng, cậu tháo dây buộc tóc, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, giống như có phép thuật, trong tay cậu bỗng nhiên có thêm một đóa hoa dại. Cậu đưa hoa cho cô bé, “Đây là quà cảm ơn anh trai tặng em.”

Đôi mắt cô bé sáng lấp lánh, vẻ mặt kinh hỉ nhận hoa, vui vẻ nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Tuân Lan xoa đầu cô bé, đứng dậy nghiêm túc chào tạm biệt với cô bé rồi mới lên xe.

Sau khi lên xe, Kỳ Niên ngồi bên cạnh, thấy Tuân Lan mân mê dây buộc tóc một lát mới cất đi, tâm trạng dường như khá tốt.

Kỳ Niên nhìn lướt qua mái tóc gần như ngang vai của Tuân Lan, lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.

Vì không để lộ chuyến bay của các khách mời, buổi livestream đã hoàn toàn kết thúc chỉ chốc lát sau khi rời khỏi thôn Đại Mã Pha, nhưng chuyến bay của Tuân Lan không biết tại sao vẫn bị rò rỉ ra ngoài.

Lúc máy bay hạ cánh đã hơn chín giờ tối, Tuân Lan vừa ra khỏi sân bay đã nhìn thấy có một đám người, có nam lẫn nữ, trong tay hầu hết đều giơ biển có viết tên của cậu. Tuân Lan không cải trang nhiều, chỉ đội nón và đeo khẩu trang, nhưng người quen thuộc cậu, vẫn liếc mắt một cái là có thể nhận ra, vì thế Tuân Lan vừa đi ra ngoài đã bị vây quanh.

“Lan Lan aaaaa!”

“Bé Lan anh lại gầy rồi, phải ăn uống đầy đủ đó nha!”

“Anh Na Na, tư thế anh đá bọn buôn vừa oai hùng vừa đẹp trai quá xá luôn á!”

“Lan Lan có thể ký tên không ạ?”

Tuân Lan còn chưa kịp phản ứng thì trong ngực đã bị nhét một đống quà đủ loại, trong đó có không ít là dây buộc tóc.

Bọn họ bị chặn đến không đi được, Tiểu Chu ngăn ở trước người Tuân Lan, cản một ít cô gái quá mức kích động.

Tuân Lan hoàn hồn, nói: “Có thể ký tên, chúng ta đi sang một góc đi, mọi người hãy nói nhỏ thôi.”

Sân bay người đến người đi, sự nhốn nháo bên này đã khiến đám người qua lại chú ý.

Tuân Lan đưa quà cho Tiểu Chu ôm, vừa dẫn người đi sang một góc, một bên nhận lấy quyển sổ và bút đưa tới. Ngày hôm sau sau khi xuyên cậu đã luyện thành thạo chữ ký của nguyên chủ, lúc này viết lên không hề có cảm giác trúc trắc.

Tuân Lan vừa ký tên vừa nói: “Cảm ơn mọi người đã thích tôi, cũng rất biết ơn mọi người vẫn đến đây chờ tôi dù đã muộn thế này. Nhưng sân bay là nơi công cộng, chúng ta như thế rất dễ mang lại sự khó chịu và rắc rối cho người khác, sau này chúng ta hãy cố gắng gặp nhau trong những dịp đặc biệt nhé, được không?”