8

   Lão sư phụ kể đến đây, ruột gan tôi đã nhộn nhạo, tóc gáy dựng đứng: "Achan, người máu" kia là Vương Vệ Quốc?"

   Lão sư phụ gật đầu: "Đúng vậy!"

   "Vậy chuyện này là..." Đầu óc tôi bùng nhùng.

   "Đó là những người bán nam bán nữ hay vẫn gọi là nhân yêu. "Lão sư phụ giải thích. "Thái Lan là đất nước Phật giáo, người tu hành rất nhiều, chùa chiền nơi nào cũng có. Mỗi ngôi chùa đều có trụ trì, mà trước khi trở thành trụ trì cần phải trải qua cửa ải cám dỗ hồng trần."

   "Cái gọi là cám dỗ hồng trần chính là trước khi cao tăng trở thàng trụ trì sẽ phải ở một mình trong lều, bên trong bày sẵn rượu ngon thức ngon, có gái đẹp hầu hạ nồng nhiệt quyến rũ. Nếu vẫn có thể vững như bàn thạch, không hề phá giới mới có đủ tư cách trở thành trụ trì. Tuy nhiên, sự thực rất nhiều cao tăng đã không vượt khỏi cám dỗ mà phá giới ngay trong đêm đó. Thế là một cao tăng du học ở phương Tây đã tìm thấy một pháp môn từ trong một cuốn sách tà môn, chọn ra những bé trai xinh xắn để yểm cổ biến thành nhân yêu bán nam bán nữ, đóng giả gái đẹp đi quyến rũ tăng nhân. Đây chính là nguồn gốc của nhân yêu."

   "Thế còn ngôi làng đó?"

   "Toàn là nhân yêu! Chuyên để chuẩn bị cho cuộc chiến Phật - Cổ. Nếu muốn trở thành trụ trì chùa Wat Chiang Man, phải dẫn theo không qua hai tùy tùng vào rừng Vạn Độc nương theo Phật tính tự nhiên để tìm đến làng nhân yêu. Đường đi gian nan nguy hiểm không sao kể xiết. Sau khi trải qua muôn trùng khổ nạn, sẽ càng thêm thấm thía sinh mệnh có được không phải dễ dàng. Nếu đến làng nhân yêu mà vẫn trụ vững trước mọi cám dỗ mới có thể trở thành trụ trì chùa Wat Chiang Man, đương đầu với cuộc chiến tranh Phật - Cổ mười năm một lần."

   "Sau này ta mới hiểu ra, quái thai trong bụng mãng xà chính là người sắp sửa tiếp quản ngôi vị trụ trì trong tương lai. Người này và tùy tùng đều bị mãng xà nuốt chửng vào bụng, sau khi bị tiêu hóa nửa chừng đã dính chặt vào nhau. Vương Vệ Quốc đã cướp bóc chuỗi tràng hạt nên các phụ nữ trong làng ngỡ hắn là người được thử thách, đã đưa hắn vào làng."

   "Sau này, achan của ta đã nói cho ta biết, làng nhân yêu đã bị yểm một loại cổ kì lạ, tất cả nhân yêu đều không được tự tiện rời khỏi làng, nếu không toàn thân sẽ rạn nứt mà chết. Cứ mười năm một lần, sẽ có một nhà sư tới tìm nhận thử thách. Nếu vượt qua được toàn bộ cám dỗ hồng trần, toàn bộ nhân yêu trong làng sẽ giảm thọ năm năm. Nhưng nếu có cao tăng phá giới, người này sẽ lập tức bị lột da xẻ thịt, nhân yêu nhờ thế mà duy trì được tuổi thanh xuân, sống thọ thêm mười năm. Bởi vậy, nhân yêu trong làng luôn ra sức dùng mọi thủ đoạn để dụ dỗ cao tăng phá giới nhằm duy trì tính mạng của mình."

   Nếu đổi lại là mấy hôm trước, kiểu gì tôi cũng nghĩ là lão sư phụ đang phét lác để hù dọa người ngoại quốc. Nhưng sau một loạt sự việc xảy ra, tôi không thể không tin. Nhưng kẻ nghĩ ra cách này quả đúng là quá biến thái.

   "Ai đã nghĩ ra cách này vậy?"

   "Xưa kia có một đệ tử của cao tăng, tương truyền nhặt được một cuốn sách cổ thuật, âm thầm luyện theo, sau bị phát hiện nên đã bị thiêu sống. Trước khi chết, hắn đã lập ra lời nguyền chiến tranh Phật - Cổ mười năm một lần. Chính đệ tử nhiều đời của kẻ này đã dùng cổ thuật để tụ tập đám nhân yêu trong rừng Vạn Độc để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh."

   Tôi càng nghe, lại càng thấy ớn lạnh trong người.

   Lão sư phụ ho sù sụ một chặp rồi nói: "Do cha ta để lại cho ta con ngươi màu đỏ nên đã được sư phụ dân về chùa Wat Chiang Man. Ta đã trải qua năm cuộc chiến tranh rồi. Tuy thí chủ cũng có con ngươi màu đỏ nhưng ta cảm thấy con ngươi màu đỏ của thí chủ không giống với ta. Hơn nữa, có vẻ thí chủ cũng không có ý khổ tu trong chùa. Thí chủ có thể đi được rồi!"

    Nghe vậy, tôi mới thở phào. Tuy chưa nhận được lời giải thích nào về con ngươi đỏ nhưng lão sư phụ đã khẳng định rằng tôi khác với lão, cha tôi không phải người sói trúng phải cổ sói, thế là tôi yên tâm. Hơn nữa, mắt tôi giờ đã hóa đen, tôi không cần thiết phải băn khoăn nữa.

   "Nếu ta không nhầm, lần này thí chủ tới đây có lẽ là liên quan tới một bộ tộc thần bí. Bộ tộc này có nhân mạch và tài lực dồi dào vô cùng, hiểu được rất nhiều phương thuật thần bí. Có lẽ thí chủ chíng là truyền nhân của bộ tộc này, được phái tới Thái Lan tiếp nhận thử thách. Thí chủ hãy tự lo liệu lấy."

   Đột nhiên, tôi sực nhớ tới cái lão già say xỉn nằng nặc đòi nhận tôi làm đệ tử. Chẳng lẽ chính lão ta sắp đặt mọi việc cho tôi?

   Nhưng tôi lập tức gạt phắt cái giả thuyết hoang tưởng này. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế được? Tôi lại nhớ tới thằng bạn Nguyệt Bính, đến giờ vẫn chẳng  có tin tức gì của nó cả, chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì nữa.

   Những câu hỏi này cứ quang quẩn mãi trong đầu tôi lúc ra khỏi chùa Wat Chiang Man đến tận khi tới trường đại học Chiang Mai. Tôi liên hệ với ban giám hiệu nhà trường, rất nhanh, đã có người ra cổng đón tôi và sắp xếp kí túc xá cho tôi ở nhưng chẳng thấy ai nhắc đến một lời về Mengrai cả, cứ như nhân vật đó chưa bao giờ tồn tại.

   Cái tổ chức thần bí mà lão sư phụ đã nhắc đến, có vẻ rất có thế lực.

   Tôi có hỏi đến bí mật và lời nguyền nghìn năm của bộ tộc Người quỷ nhưng lão sư phụ lắc đầu không biết. Chính xác hơn, có lẽ đây là điều tôi không nên biết nên lão mới không chịu nói với tôi. Nhưng lão có nói, mỗi khi xảy ra chiến tranh Phật - Cổ, bộ tộc Người Quỷ đều sẽ phái nhân vật kiệt xuất nhất tới tham gia mà lần này lại chả thấy tung tích của bộ tộc Người Quỷ đâu. Có lẽ bởi Mengrai đã phát động cuộc chiến Phật - Cổ quá sớm...